Tục ngữ nói rất hay: Nhân kháo y trang, phật khai kim trang [9]. Đều là quần áo nha hoàn như nhau làm sao mặc trên người Thu Thủy lại xinh đẹp đến vậy. Nhìn xem, áo trắng hồng nhạt khoát lên ngưởi, lộ ra đường cong, ánh mắt lấp lánh mọng nước đặc biệt xinh đẹp. Lại nhìn xem, bọn gia đinh thỉnh thoảng vờ đưa điểm tâm, nhân tiện chiêm ngưỡng dung nhan xinh đẹp, các vị kia thiếu chút nữa treo mắt lên người Thu Thủy.
[9] đại ý là những người chú trọng bề ngoài, dựa vào quần áo để xinh đẹp hơn.
Đừng nói, sợ là trước đây Thu Thủy đã luyện tập qua, nhìn cái mặt già này của ta đều nhanh đỏ lên, tiểu nha đầu này vẫn bình tĩnh như vậy chứ. (TG: Mặt ngươi, vốn đã đỏ)
Ta quay đầu nhìn nửa gò má đỏ au của mình phía sau gương đồng, không khỏi thở thật dài. Tuy là đối diện với gương mặt này cũng đã mười năm rồi, nhưng mà vẫn là nhìn không quen. Ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài, ông trời à, thổi ta đi ~~!
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Cảm giác có người đứng trước mặt ta, vươn tay quơ quàng bên mình.
Ta lúc này mới vội vã hoàn hồn.
"Tỷ tỷ, tỷ. . . Có biết. . . Thiếu, thiếu gia lúc nào trở về không?" Thu Thủy lắp ba lắp bắp nói xong, cả khuôn mặt đều đỏ ử.
Nhìn bộ dáng ngại ngùng của nàng, vừa nhìn cũng biết phương tâm ám hứa [10]. Nếu, đối tượng là Bao Hựu Văn ... Ai ~ thật đúng là tìm kích thích.
[10] đại ý là dành ấy cô gái cổ đại trót yêu một người, nhưng lại ko dám biểu lộ, chỉ biết giữ trong lòng, nhưng trái tim đã nhận định chính là người đó.
Ba tuổi định tám mươi, từ nhỏ tiểu tử này đại biểu cho biến chứng ba phút. Từ nhỏ đến lớn chưa thấy hắn quý trọng đồ vật nào như bảo bối.
Tùy tiện mà nói, như mấy năm trước, cả ngày la hét muốn tự mình mở một khách điếm chi bảo trong trấn, một đôi ngọc bội thanh bạch. Thật vất vả cha hắn mới quyết tâm mua. Nhung tiểu tử này cầm trên tay chưa được ba ngày đã ném cho ta, còn không phải để ta thay hắn thu nhận, đến hôm nay cũng không có ý muốn lấy lại, đoán chừng người kia đã sớm quên rồi. Tính toán một chút, tiểu tử đó để đồ vật tại chỗ ta, chắc cũng đủ mở một hiệu buôn, nếu thật có ngày phải rời đi, phỏng chừng nhiều đồ vật thế này cũng đủ để ta đùa bỡn nửa đời sau.
Mặt khác, tiểu bánh bao cả ngày vứt hai trăm năm mươi tám vạn, chung quy chính là tâm trí phát triển không hoàn thiện. Đối phó với phá gia chi tử như vậy, cuối cùng cũng chỉ có một khả năng, chính là thiếu ngược á!
Ta lắc đầu tiếc hận, hiểu rõ đời chỉ là hư ảo, vỗ vỗ bờ vai nàng, đường đi còn dài á.
"?" Đôi mắt nàng long lanh nhìn ta không hiểu.
"Một hồi hắn trở về, chờ một chút đi."
Nói xong, ta cầm vài bánh trái trên bàn đã được bày biện, ra khỏi gian phòng của Thu Thủy.
"Tiểu Thủy ~~." Thanh âm ngọt liệm, ta run lên ~.
Quả nhiên, chỉ thấy Bao Hựu Văn lắc lư đi tới, những vết thương nhỏ trên mặt gần khép lại. Gương mặt đó thực sự càng ngày càng tuấn nhã, con ngươi tinh quang á. Chỉ là...
"Tiểu Thủy a
" vạt áo bị níu, kéo kéo, vặn vẹo.
Chỉ là, gương mặt này, không thể nói chuyện, vừa nói liền có chút giảm giá trị.
"Chuyện gì, nói đi." Ta vô lực xoa thái dương, nhất thời cảm thấy gương mặt câu người kia, cũng không hề đáng giá.
"Thủy à, ngươi có nghe nói không, thiên kim của Giang dược sư Giang Nguyệt muốn tuyển chồng á." Hắn vẻ mặt thần bí nhưng cố giả vờ không quan tâm, nói.
"Ngươi nói chính là, đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, Giang Nguyệt?"
"Ừ ừ ừ. Đúng ~ là nàng ấy." Bao Hựu Văn ánh mắt lóng lánh gật đầu.
"Nghe nói á, lần này Giang phủ có thể nói là dụng hết tâm tư, quan trường thương trường thậm chí ngay cả võ lâm, chỉ cần là thế gia công tử có chút tiếng tăm, mà chưa thành gia thất đều đáp ứng lời mời lần này. Toàn bộ võ lâm đều vui vẻ truyền ra."
"Ngươi cũng nhận được thiệp mời sao?"
"Cái kia, nói như thế nào ta Nguyệt Bạch công tử, Bao Hựu Văn, thiếu gia nhà ngươi cũng không phải là hư danh~", vừa nói vừa tự hào từ lưng quần lấy một thiếp vàng rất không văn nhã. (mồ hôi! )
"Muốn đi?" Ta bĩu môi.
"Đó là."
"Ừ." Cuối cùng ta nhét vào mồm một khối điểm tâm, xoay người thay hắn chuẩn bị xe ngựa.
"Chậm đã." Móng vuốt của Bao Hựu Văn túm ta lại.
"Ngươi làm sao cũng không hỏi ta vì sao đi? Ngươi không sợ thiếu gia trở thành con rể nhà người ta?"
Ta trên dưới quan sát hắn một chút, thật muốn hừ một tiếng. Từ đáy lòng muốn nói, không phải ta khinh thường ngươi, coi như dựa vào gương mặt này miễn cưỡng vào bán kết nhưng cũng không thể chống đỡ đến phút cuối cùng. Lại còn muốn cưới thiên hạ dệ nhất mỹ nhân? Ngươi cũng quá khinh người đi, vừa nãy từ lưng quần ngươi móc thiệp mời nhăn nhúm ra, ta xem ngươi đều khó khăn.
"Làm sao có thể, ta kỳ thực rất khẩn trương." Vì cuộc sống sau này của ta, đành che giấu lương tâm.
"À." Lúc này mặt hắn mới thả lỏng.
Bất thình lình, ngẩng đầu nhìn ta, bỗng nhiên nụ cười trên mặt dần dần thu liễm, đổi lại diện mạo nghiêm trang chưa bao giờ có.
"Lần này ta đi, không phải là vì cưới nàng, nàng ta... ta vẫn còn chưa xứng."
Ta nhìn hắn, hiếm khi nghiêm túc, hơi xa lạ.
"Ta vì trong phủ của Giang dược sư có một phương thuốc trị dung mạo của lão Phương, có lẽ phương thuốc ấy có thể..." Nói xong, Bao Hựu Văn vươn tay, nhẹ nhàng xoa má phải của ta trong mắt đều là thương tiếc ta nhìn không hiểu.
Ta xoay mặt qua chỗ khác, vội vàng lui về phía sau một bước.
Tay hắn vẫn dừng ở giữa không trung.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút xấu hổ.
Hồi lâu, tay hắn khẽ run lên, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng thu về, hơi nắm chặt tay đặt ở một bên, đáy mắt dâng lên tia mù mịt vì bị thương. Đợi khi ta nhìn kỹ hắn đã đổi lại một gương mặt nở nụ cười, hình tượng không đoan chính kéo ống tay ta.
"Tiểu Thủy á ~~, ngươi đi chuẩn bị một chút, sáng mai chúng ta lên đường." Nói xong còn không quên véo thắt lưng, ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng.
Có lẽ, là nhìn lầm đi.
Tiểu tử này cả ngày cười đùa cợt nhả, quả thực chính là tường đồng vách sắt làm sao có thể. . .
Xoay người, không nói gì thêm nữa, chạy vào phòng thu thập chuẩn bị đồ đạc.
Nếu như, khi đó ta xoay người đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn người kia nói, có phải một số thứ sẽ không giống nhau không...
Xe ngựa đã chuẩn bị tốt, chúng ta dự định ra đi thật sớm vào sáng tinh mơ. Thu Thủy đứng một bên, cầm roi ngựa, không muốn buông tay, dường như cho rằng chỉ cần nàng vừa buông tay, xe ngựa sẽ rời đi ngay lập tức. Ta dõi theo nàng nhìn Bao Hựu Văn không cam lòng, nhìn lại người kia quả nhiên không tim không phổi đã lên xe ngựa, tìm được một chỗ thoải mái chợp mắt.
Ta đoạt roi ngựa, chọc Bao Hựu Văn qua cửa sổ: "Này, mang nàng đi nha."
Chỉ thấy ánh mắt hắn mơ hồ, ngáp thật to, liếc nhìn Thu Thủy, gật đầu, lần nữa lại nằm xuống ngủ.
"Tạ ơn, tạ ơn thiếu gia." Thanh âm của Thu Thủy có phần kích động.
Vì vậy, ba người chúng ta (không tính phu xe ~!) ngồi trên xe ngựa, lắc lư đi đến Giang phủ.
Giang phủ tọa lạc trên một hòn đảo tách biệt, đi xe ngựa phải mất hai ngày, nhưng mà đường thủy lại dài hơn. Ta tìm một góc chuẩn bị chợp mắt, dù sao đường còn dài nha.
Ngoại trừ vẻ mặt si ngốc của Thu Thủy nhìn Bao Hựu Văn, rất nhanh, trên xe cũng chỉ còn lại ta và Bao Hựu Văn ngủ vù vù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...