Một nửa người trên trấn đều giật mình nhìn Bao tiểu thiếu gia, chạy ào ào kinh hoàng, gào thét chạy tới, cái tay tròn tròn thỉnh thoảng giương nanh múa vuốt, tiếng rống còn chưa dứt sữa cái gì... Đại phu??
May thay, Bao gia Lục phu nhân đúng dịp đi ngang qua ngăn lại. Vừa hỏi mới biết nguyên lai là, một tiểu nha đầu bị bệnh. Mọi người nhân lúc vui vẻ mà đi mất hứng mà về, vì một xú nha đầu đến mức gào to sao.
Sau đó, đại phu kê đơn thuốc, nói là bị nhiễm thương hàn nghiêm trọng. May mà cứu kịp thời, bằng không cái mạng nhỏ này cứ như vậy sẽ bị bỏ lỡ.
Uống thuốc xong, gương mặt nhỏ nhắn của Đường Thủy đỏ bừng dần dần trở lại màu sắc vốn có.
Bao Hựu Văn lúc này mới cảm giác được trái tim nhỏ của hắn thở phào nhẹ nhỏm, mới vừa rồi hắn tự hù chết mình. Lục nương không phải đã nói rồi sao, làm đại hiệp nhất định phải đặt thiên hạ trong lòng, vì dân chờ lệnh... Lúc nãy hành vi của hắn có được tính là đại hiệp anh dũng can đảm cứu một bé gái mồ côi không? Con đường anh hùng vinh quang sâu sắc có được tính là một bước tiến lớn không? Mím môi cười cười. Mỗ Bao vừa nãy tự mình ảo tưởng bản thân là người thừa cơ, chiếm tiện nghi nho nhỏ ~ nhỏ ~ toàn bộ vết nhơ được che đậy, hắn gật gật đầu cảm giác mình có chút tốt đẹp, thậm chí còn có chút lâng lâng.
Ngồi bên giường, nhìn chằm chằm kẻ xấu xí không nhúc nhích, nhíu nhíu mày, dùng tay bé nhỏ xoa xoa vết bớt trên má phải nàng.
Thực sự xoa không mất??
Có điều là... Kỳ thực, kẻ xấu xí cũng không xem là xấu như vậy á.
Nhìn một chút, khuôn mặt nhỏ của Bao Hựu Văn ma xui quỷ khiến lại dán tới.
Chớp chớp mắt, bốn bề vắng lặng, vui một chút.
Gắt gao dán lên môi hồng mềm mại của Đường Thủy, liếm liếm. Nhíu nhíu mày, tại sao lại có chút đắng... Lúc này mới nhớ lại vừa nãy mới uống thuốc, nhưng mà điều này không đủ ngăn Bao Hựu Văn liếm liếm, đắc ý liếm thêm cho đủ vốn, thẳng đến khi xác định đôi môi nhỏ kia không còn một chút đắng nào, mới đứng dậy, giống như có chút thỏa mãn nhìn nhìn bờ môi hồng kia lộ ra sắc đỏ sáng bóng, híp mắt tựa như con mèo thành công trộm được thịt vậy, tìm một vị trí thoải mái nằm bên cạnh Đường Thủy. Nhấc tay đặt ngang hông Đường Thủy, thỉnh thoảng vỗ vỗ, giống như mẫu thân lúc trước dụ dỗ ai đó, miệng thì thầm, kẻ xấu xí sao ngươi có thể xấu như vậy...
(Ta nhịn đủ rồi, ngồi edit mà ức chế quá, không muốn nói nhưng mà đọc đoạn này xong ta muốn bùng phát, chưa thấy tên ranh con nào vô lại đến vậy >.< chiếm tiện nghi cho đã cuối cùng còn chê ngta xấu, xấu thì đừng chiếm >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...