Lạc Khinh Ca tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhếch miệng cười nói: "Đa tạ quốc sư đã quan tâm, tiểu nữ ngủ rất ngon.
"Vậy thì tốt, về sau bản tôn sẽ phái nhiều người tới bảo hộ an nguy của Quận chúa.
"Nói xong, hắn vuốt vuốt y phục chỉnh tề rồi đi xuống lầu.
Tốt cái rắm! Lạc Khinh Ca giơ tay giơ chân đấm đá sau lưng hắn.
"Quận chúa, ngài đang làm gì vậy?” Lúc này, giọng nói của Vân Cuồng từ đằng sau vang lên.
Lạc Khinh Ca đột ngột dừng lại động tác, nhe răng cười hở lợi, "Hì hì, ta đang tập thể dục buổi sáng, vận động nhiều để giảm béo.
" Vừa nói vừa kết hợp duỗi người, "Thật là một ngày đẹp trời, ta đến đây.
” Sau đó phóng như bay xuống lầu.
Vân Cuồng: "! "Sau khi ăn sáng xong, liền chuẩn bị bắt đầu lên đường.
Lúc này, một vị mặc đồ đen tiến vào, khom người hành lễ với Long Lăng Thiên, "Chủ tử, thuộc hạ đã chuẩn bị xe ngựa theo mệnh lệnh của ngài.
""Ừ.
" Long Lăng Thiên gật đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lạc Khinh Ca, "Ngươi còn đứng đó làm gì, đi thôi.
"Khẽ phất tay áo, hắn ưu nhã bước ra cửa khách điếm.
"Ngài không nghe thấy à, chủ tử bảo ngài nhanh lên, bớt giở trò linh tinh, trừ phi chủ tử muốn thả ngài đi, nếu không cả đời này ngài mơ tưởng đào thoát.
" Vân Cuồng đắc ý nói một tràng, sau đó, bước đi một cách ngạo nghễ đuổi kịp bước chân chủ tử nhà mình.
"Tiểu nhân khốn kiếp.
” Lạc Khinh Ca thầm mắng một tiếng, miễn cưỡng đi ra ngoài.
Có hai chiếc xe ngựa dừng ở cửa khách điếm, chiếc phía trước toàn bộ là màu đen, nhìn bề ngoài có vẻ giản dị, thực ra nếu nhìn kỹ thì chất liệu sử dụng đều cực kỳ quý giá, gỗ làm bằng trầm hương.
Nếu nói xe ngựa của vị công chúa kia sang quý, thì so với chiếc này lại càng không thể so sánh được, thậm chí còn cao hơn mấy bậc.
Không ngờ vị Đại quốc sư này còn sử dụng đồ xa hoa cao quý hơn công chúa của một nước.
Thấy Long Lăng Thiên lên xe ngựa phía trước, Lạc Khinh Ca tự nhiên đi theo.
Nhưng nàng chỉ mới vừa bám vào thành xe, thì một luồng gió mạnh từ trong xe phát ra, hất Lạc Khinh Ca ngã nhào xuống đất.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng dễ nghe của Long Lăng Thiên từ trong xe truyền ra: "Xe của ngươi ở phía sau.
""Không cho ngồi thì nói một tiếng đi, sao phải đánh ngã ta làm gì, có võ công thì ghê gớm lắm à.
" Lạc Khinh Ca ôm mông bị ngã đau, lẩm bẩm mấy câu.
Nàng thầm hạ quyết tâm phải giải trừ phong ấn và khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Hừ một tiếng, nàng quay người đi về phía chiếc xe phía sau.
Đến khi Lạc Khinh Ca nhìn thấy chiếc xe ngựa, nàng tức khắc sững sờ, các cơ trên toàn bộ khuôn mặt của nàng không ngừng co giật.
Đây mà gọi là xe ngựa à?Đừng đùa chứ.
Đây phải gọi là thùng xe ngựa, à không, phải gọi là một chiếc thùng sắt lớn, trên mép thùng có mấy cái lỗ cỡ đầu người, nhưng lại không có cửa.
Thùng này được đặt trên một giá đỡ bằng gỗ và được kéo bởi một con ngựa yếu ớt.
"Cái này, cái này là xe ngựa?! Rõ ràng là một cái thùng, có được không?" Lạc Khinh Ca không bình tĩnh nổi, trên trán không khỏi chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Edit bởi Đại Mao.
Khi mới ra khỏi khách điếm, nàng chỉ biết là có hai chiếc xe ngựa, lúc đó nàng chỉ nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa điệu thấp trước mặt, căn bản không thèm liếc nhìn cái thùng kỳ lạ này.
.
"Phì, ha ha ha! " Vân Cuồng nghe nàng nói xong, liền biết chủ tử cho nàng loại xe ngựa nào, không khỏi cười nắc nẻ.
"Cười cái gì mà cười, cẩn thận bị câm đấy, đến lúc đó lại vừa mù vừa câm, xem ngươi còn có thể cười ra tiếng không, hừ!" Lạc Khinh Ca trừng hắn một cái, "Xe ngựa này để lại cho chủ tử nhà ngươi làm dự phòng đi, bổn cô nương đi bộ.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...