Ta Quả Thật Là Một Đại Lão


Phòng chiếu phim với ánh sáng rực rỡ, cô lập với thế giới bên ngoài.
Không có nhân viên, không có khán giả, thậm chí còn không có hình ảnh gì trên màn hình trước mặt.
Nếu không phải nhờ ánh sáng, thì không khí nơi này gần như nghẹt thở.
"Ồn ào cái gì?" Một người đàn ông râu ria xồm xoàm tỏ vẻ rất đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương, "Muốn thấy người say rượu nổi khùng lắm à?"
"Mà mấy người quên chuyện quan trọng nhất rồi đấy à?" Tên say rượu nheo mắt lại nhìn quanh, "Sao chúng ta lại xuất hiện ở đây? Các người là ai nữa?"
"Anh say bét rồi, không nhớ gì cũng phải thôi." Cô gái cười lạnh một tiếng, cầm chiếc túi xách trông cực kì đắt tiền lên, thoáng nhìn qua Tô Thanh Hành ngồi ở ngoài cùng, rồi xoay người rời đi.
"Tôi cũng phải đi đây." Người đàn ông mặc quần jean nhìn thì rất ôn hòa, nhưng cũng không thèm để ý đến lời của cậu thiếu niên thanh tú và tên say xỉn kia, "Xin lỗi, tôi còn phải về dạy học nữa."
Không gian trong phòng chiếu phim không lớn, hai người họ rất nhanh đã đi tới cửa, nắm lấy tay cầm, định mở cánh cửa to nặng nề kia.
Thế nhưng cho dù hai người có dùng sức đẩy kéo như thế nào, cánh cửa phòng chiếu phim vẫn không nhúc nhích.
"Mở cửa ra! Có ai không!" Cô gái cuối cùng cũng nhận ra vài điểm không thích hợp, dùng gót giày nhọn hoắt còn có thể coi là hung khí, hung hăng đạp mạnh vào cánh cửa một cước, nhưng cánh cửa vẫn im lìm, "Rạp chiếu phim khỉ gió gì vậy! Tôi muốn gặp người quản lí, tôi muốn khiếu nại các người! Understand?"
"Tránh ra một chút, để tôi thử tông cửa xem." Nụ cười trên gương mặt người đàn ông nọ biến mất, y lui về phía sau vài bước, sau khi thấy cô gái đã nghiêng người nhường lối, liền hít sâu một hơi, "A a a" một tiếng tông thẳng vào cửa!
"Á!"
Cánh cửa phòng chiếu phim vẫn không nhúc nhích như cũ.
"Cái quái gì vậy?" y liên tục đập cửa nhiều lần, cuối cùng cũng thở hồng hộc dừng lại, "Có phải đài truyền hình làm trò không đấy? Có phải nãy giờ camera quay chúng ta tự bôi xấu mặt mình không vậy?"
"Có ai ở đó không?" Cô gái mặc đồ công sở lớn tiếng hét với cửa sổ chiếu phim, nhưng ngoại trừ tiếng vọng lại ra thì không có bất kì hồi đáp nào.

"Nghỉ ngơi chút đi." Người đàn ông say mèm nằm rạp ra ghế chiếu phim như một vũng nước, "Dù sao thì tôi cũng đoán là hôm nay hai người, một người không kiếm được tiền, còn một người thì không dạy được học, understand?"
Nghe được tên say xỉn cố ý dùng câu cửa miệng của mình để cà khịa mình, cô gái tức đến đỏ mặt, tháo luôn giày cao gót, ném thẳng vào giữa ót hắn.
"Bà đây đủ phiền muốn chết rồi, có giỏi thì đưa bọn này ra ngoài, không thì nín!" Cô nhân viên công sở nói xong, lại lấy ra một cái điện thoại di động trong chiếc túi nhỏ của mình, mở màn hình ra nhìn một chút, "Đến sóng điện thoại cũng không có, rạp chiếu phim quái gì vậy trời."
"Tôi cảm thấy cậu bạn nhỏ này có khả năng biết cái gì đó đó." Tên say xỉn giơ tay ném lại chiếc giày cao gót về với chủ, "Vừa rồi không phải nói đã xem qua bộ phim kinh dị này à? Có lẽ cậu ta là người duy nhất biết gì đó."
"Này, giày của tôi đắt tiền lắm đấy nhá! Ai cho anh ném bừa thế hả!" Cô gái mặt mày trợn ngược, ra vẻ chuẩn bị đi qua đánh đối phương một trận.
"Vậy cưng cũng đừng ném qua đây chứ! Mỹ nhân à~!" Tên say rượu cũng rất không kiên nhẫn la lên một tiếng, đặc biệt kéo dài cái âm cuối cùng nghe hơi trêu tức kia.
Tô Thanh Hành vẫn yên lặng ngồi ở ghế, cẩn thận đánh giá bốn người này.
Khiến cho Tô Thanh Hành bất ngờ chính là, trong số bốn người này, dường như không ai có kinh nghiệm, họ đối mặt với tình huống này hoặc là mơ mơ màng màng, hoặc là chẳng hiểu gì sất.
Không có người thâm niên mở màn thịnh khí lăng nhân, lại ở trong một bối cảnh nhìn thì chẳng có gì bất thường, Tô Thanh Hành ngược lại cảm thấy công việc lần này, so với những lần trước khả năng sẽ dễ dàng hơn chút.
"Thằng nhóc kia, rốt cuộc phim kinh dị này kể cái gì?" Người đàn ông say mèm cố gắng mở to hai mắt, cơ mà thật sự là mắt của hắn vốn cũng chẳng to lắm, "Chắc đây là manh mối duy nhất rồi, mày cứ nói một chút đi."
"Vâng!" Vẻ mặt cậu trai thanh tú đặc biệt kích động, "Bộ phim đó thực sự rất đẹp, kể về nữ chính đang đi tham gia lễ công chiếu phim "Tân nương Tử Thần", kết quả lại thấy phòng chiếu phim vốn đang đông nghịt thì bỗng lặng như tờ, gần nhất tất cả khán giả đều biến mất, chỉ còn lại năm người trong phòng chiếu phim..."
Cậu ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều yên lặng.
Cô nhân viên công sở không nhịn được mà ôm lấy cánh tay mình, như đột nhiên cảm thấy điều hòa trong phòng chiếu phim rất lạnh, có chút run rẩy.
Ngay cả người đàn ông say rượu cũng trợn mắt hết cỡ.
Nếu như lời cậu thiếu niên nói là thật, vậy thì cốt truyện của bộ phim kia, không phải rất giống tình huống hiện tại của bọn họ sao?
Lễ ra mắt phim "Tân nương Tử Thần".

Phòng chiếu phim chỉ có năm người họ...
"Sau đó, trên màn hình vốn không có gì tự nhiên xuất hiện hình ảnh, Tử Thần trong truyền thuyết hiện thân." Khi cậu thiếu niên kể chuyện, ngữ khí quá mức say mê, khiến cho Tô Thanh Hành đang yên lặng nghe bỗng có dự cảm không hay.
Ở thế giới thực, thật sự có người sẽ si mê một bộ phim kinh dị...!đến cái mức này sao?
Tô Thanh Hành có thể hiểu được loại cuồng nhiệt trong mắt cậu thiếu niên này, tuyệt đối không phải yêu thích hay si mê đơn thuần đối với một bộ phim, mà là sùng bái và...!mê mệt Tử Thần trong phim kinh dị.
"Hóa ra, năm người ở lại trong phòng chiếu phim, đều là ứng cử viên tân nương Tử Thần.

Nhưng năm ứng cử viên đó còn phải trải qua thí luyện của Tử Thần, người cuối cùng sống sót mới có thể trở thành thê tử chân chính của Tử Thần." Trong mắt cậu ta ánh lên tia sáng mơ mộng.
"Tân nương hả? Ha ha ha ha ha!" Người đàn ông say rượu chợt cười rộ lên, "Nếu như tìm đến mấy người chúng ta làm ứng cử viên, thì cái tên Tử Thần kia cũng thảm quá ấy chứ nhỉ? Bốn tên đàn ông, và một bà cô vô cùng hung dữ, chắc ánh mắt Tử Thần sẽ không tệ đến vậy chứ nhể?"
"Ầy, chỉ là một câu chuyện thôi mà, có đồ ngu mới coi là thật!" Cô nhân viên công sở trừng mắt nhìn tên say xỉn.

"Bà đây có nhiều người theo đuổi lắm, understand??"
"Anh bạn nhỏ, cái thí luyện Tử Thần kia là cái gì?" Trong lúc hai người kia đang so võ mồm, người đàn ông mặc quần jean đi tới, "Không phải là bắt chúng ta...!à không, bắt năm ứng cử viên giết hại lẫn nhau, phải không?"
"Đã là phim kinh dị, thì đương nhiên sẽ có rất nhiều hình ảnh kinh khủng." Trên mặt cậu ta mang theo sự tự tin khó hiểu, "Nếu như trong thí luyện để lộ ra biểu cảm sợ hãi, vậy thì không chỉ thất bại trong thí luyện, mà bản thân ứng cử viên cũng sẽ chết! Chỉ có người thực sự không sợ cái chết, mới có tư cách sóng vai cùng Tử Thần!"
"Không thể để lộ sự sợ hãi sao?" người đàn ông mặc quần jean mặt đầy suy tư, "Ông trời phù hộ, đây chỉ là một tiết mục đùa dai của đài truyền hình."

Uỳnh!
Y vừa dứt lời, màn hình trong phòng chiếu đột nhiên sáng lên, tiếng nhạc nền nổ đùng bên tai mọi người, hạt trắng hạt đen từ bốn phía màn hình hội tụ về trung tâm.
Khi tiếng nhạc vút lên cao, các hạt trắng đen lại giống như những viên thủy tinh vỡ hóa thành thực thể, từ trong mà hình bay ra, cuối cùng dừng lại trước mặt tụi Tô Thanh Hành, sau một màn tái tổ hợp khiến người ta trợn mắt há mồm, rốt cuộc...
Một cái đầu lâu mặc áo choàng, cầm lưỡi hái xuất hiện giữa không trung trong phòng chiếu phim, góc áo choàng không có gió mà bay lất phất, hàn khí màu trắng vờn quanh thân bộ xương Tử Thần, làm cho nhiệt độ trong phòng chiếu một lần nữa sụt giảm.
Trong lúc ánh mắt mọi người đều đang tập trung trên bộ xương khô Tử Thần, Tô Thanh Hành lại lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, hướng lên bộ xương Tử Thần chụp một tấm ảnh, gửi thẳng cho Chu Sa, khen ngợi tác phẩm tinh xảo của anh ta.
Không thể không nhắc đến ấy là, một bộ xương khô mặc áo choàng cầm lưỡi hái, có vẻ đây mới là Tử Thần trong ấn tượng của loài người.
Giây tiếp theo, Tô Thanh Hành nhận được hồi âm của anh bạn thân—
Chu Sa: Đây mới là Tử Thần phiên bản chưa hoàn chỉnh thôi, cậu chờ tôi một phút!
Một phút? Gì mà một phút cơ?
"Chào mừng đến với thí luyện Tử Thần." Tô Thanh Hành còn chưa kịp phản ứng xong cái tin nhắn của Chu Sa thì chợt nghe được thanh âm hồn hậu truyền đến từ bộ xương khô Tử Thần.
Thanh âm đó chẳng có chút gì giống với vị Tử Thần cậu gặp lúc trước, chẳng trách thanh niên Chu Sa luôn theo đuổi sự hoàn mỹ lại trào phúng rằng đây chỉ phiên bản Tử Thần chưa hoàn chỉnh mà thôi.
"Tử Thần!" Ngay khi nhìn thấy Tử Thần xuất hiện giữa không trung, cậu thiếu niên kia hoàn toàn không để ý tới việc hình ảnh trước mắt có gì bất hợp lý hay không, trong mắt ánh lên tia sáng cuồng nhiệt, "Tử Thần xuất hiện rồi! Nơi này quả nhiên là "Tân nương Tử Thần", chúng ta xuyên phim điện ảnh rồi!"
"Tử Thần...!ngài thật sự rất đẹp....."
Tô Thanh Hành đứng rất gần cậu thiếu niên, nên nghe được tiếng nói nhỏ của cậu ta.
"Ta muốn tìm kiếm tân nương trong số năm người các ngươi." Bộ xương khô Tử Thần bay phập phềnh giữa không trung một lần nữa len tiếng, "Không mang kinh hãi, không thét chói tai, không sợ tử vong...!chỉ có sự hoàn mỹ đó mới có thể là..."
Bộ xương khô Tử Thần nói tới đây, đột nhiên năm khớp xương ngón tay kéo lấy áo choàng của mình, vứt mạnh về phía sau, một trận gió lốc hạt đen trắng lại nổi lên, dường như Tử Thần đang tái tạo lại thân thể của mình.
Giây kế tiếp, Tử Thần trong mắt Tô Thanh Hành đã không còn là bộ xương trắng cầm lưỡi hái kia nữa, mà là vị Tử Thần tóc bạc mắt đen hôm trước vừa mới gặp!
Lạnh nhạt, uy nghiêm, cặp mắt tựa hắc diệu thạch như đang nhìn vào sâu thẳm mỗi người.

Tử Thần ưu nhã vươn tay giữa không trung....
"Chỉ có những người hoàn mỹ như vậy mới có thể là...!tân nương của ta."
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính giống y như Tử Thần trong trí nhớ của Tô Thanh Hành, tuy rằng cũng ít nói ít cười như bản chính, nhưng khi Tử Thần đứng trước mặt cậu vươn tay ra như vậy, lại trông giống như một lời mời kì lạ, thậm chí là một lời cầu hôn.
Từ một bộ xương khô trắng toát, biến thành một người đàn ông tuấn mỹ tóc bạc mắt đen, toàn bộ năm người trong rạp phim sững sờ, còn cảm giác tim đập nhanh hơn, gương mặt ửng hồng.
Dù là nam hay nữ cũng đều không quan trọng, đều bị loại mị lực này ảnh hưởng.
Mà hiện tại thì Tô Thanh Hành cũng hiểu được cái "Chờ một phút" của Chu Sa là có ý gì.

Cái kỹ thuật phức tạp kinh dị đến thế kia mà anh ta chỉ cần có một phút để sửa chữa "bộ xương khô Tử Thần" thành phiên bản Tử Thần chân chính!
"Em nguyện ý!"
Khiến Tô Thanh Hành khiếp sợ chính là cái cậu thiếu niên mặc áo sơ mi không rõ tên kia, cứ như vậy mà xông tới, muốn nhào về phía Tử Thần đang lơ lửng giữa không trung.

Khi cậu ta nhìn thấy bản thể hoàn toàn mới của Tử Thần, ánh mắt nóng rực đến mức khiến người ta e sợ.
"Tử Thần! Em sẽ là tân nương của ngài, ngài hãy mang em đi đi! Tử Thần!"
"Tử Thần!"
Âm giọng cuồng nhiệt của cậu thiếu niên vang khắp phòng chiếu phim không dứt, khiến Tô Thanh Hành cùng ba người kia trợn tròn mắt, chứng kiến một người lần đầu tiên đến cái thế giới kì lạ như này mà còn mắc cả chứng...!vọng tưởng?
Mặc kệ chuyện gì đã xảy ra với cậu thiếu niên này, cậu ta tựa hồ đã sớm tự biến mình thành tân nương Tử Thần, cũng coi việc này là một niềm vinh hạnh vô cùng lớn lao.
Đối diện với tình huống này, tâm trạng Tô Thanh Hành liền trở nên phức tạp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận