Như để đảm bảo, tiểu công chúa vỗ ngực một cái, động tác thiếu lễ độ như thế lại xuất hiện ở trên người của nàng, nhưng mang một cảm giác vui tai vui mắt.
"Tiểu công chúa, chẳng lẽ ngươi lại giúp đỡ mấy kẻ nhà quê này sao?" Nhìn thấy tiểu công chúa xuất hiện, Cốc Tâm Nhi ngồi không yên, từ trên chỗ ngồi đứng dậy, mà giọng điệu nói chuyện với tiểu công chúa lại mang theo kiểu dạy dỗ như trưởng bối: "Ta nói cho ngươi biết tiểu công chúa, có lẽ ngươi không nên đứng chung một chỗ với mấy kẻ nhà quê đó, đỡ phải bị các nàng làm hư."
Trong nháy mắt lúc Cốc Tâm Nhi đứng lên, mọi ánh mắt đều nhìn về phía nàng ta.
Nghe giọng điệu của nàng ta nói như trưởng bối, mi tâm của tiểu công chúa khẽ cau lại, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường mờ nhạt: "Những người này đến từ thành nhỏ thì như thế nào? Cốc Tâm Nhi, ta cũng không phải là ngươi, luôn dùng ánh mắt cao cao tại thượng để nhìn người khác, với ta mà nói, tất cả mọi người đều giống nhau, không hề phân biệt, còn nữa, ngươi không phải là lục hoàng tẩu của ta, tương lai có phải hay không cũng không chắc chắn, xin đừng dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với ta, ngươi không xứng."
"Chết tiệt." Đôi tay trắng như phấn của Cốc Tâm Nhi dùng sức đập lên bàn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp động lòng người kia: "Hừ, tiểu công chúa, ngươi đã nói ta không có tư cách, tứ công chúa chắc là có tư cách chứ?"
"Có người cam tâm tình nguyện trở thành người chuyên bám đuôi cho tứ hoàng tỷ, ta cũng không quan tâm." Tiểu công chúa bất đăc dĩ buông tay, lộ ra một vẻ mặt tùy ngươi thôi.
Cốc Tâm Nhi tức giận không ngừng nghiến răng, vài lần muốn động thủ, cuối cùng vẫn kiềm chế kích động, bất kể như thế nào, thì tiểu công chúa vẫn là công chúa hoàng thất, mặt khác hoàng tử và công chúa có thể ăn hiếp nàng, nhưng mình lại không thể, nếu không chính là không tôn trọng thể diện của hoàng tộc. Nghĩ đến điều này, nàng hung ác trừng mắt nhìn Hạ Như Phong, nói: "Chúng ta đi."
Hôm nay, có tiểu công chúa làm chỗ dựa cho nàng, nhưng còn nhiều thời gian, rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ trả tất cả sỉ nhục lại cho nàng ta.
Sau khi bọn họ rời đi, con ngươi màu đen của Hạ Như Phong dừng ở trên người Lý Phàm một lúc, khóe miệng nở nụ cười lạnh, vừa rồi người này động sát ý với mình, hy vọng hắn có thể thức thời, nếu không, nàng cũng không phải là người lương thiện gì.
"Các ngươi đến ăn cơm sao? Mỗi ngày ta đều tới đây một mình, nếu không thì chúng ta ngồi với nhau đi?" Tiểu công chúa thân thiết đưa ra lời mời, con mắt xinh đẹp lướt qua trên người của bọn họ.
Đều là người trong bảng thập đại mỹ nữ, tiểu công chúa coi như biết Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt, cũng biết các nàng không thể hưởng thụ vì khả năng kinh tế của mình. Tuy mình không được sủng ái, nhưng mẫu thân là hoàng hậu, nên cũng tuyệt đối không thiếu thứ gì, vì thế nàng mới mời bọn dùng chung đồ ăn sáng với mình.
Cốc Mị Nhi và Hạ Ngân Nguyệt cũng không đáp ứng, ánh mắt các nàng đồng thời nhìn Hạ Như Phong.
Sờ mũi, Hạ Như Phong lạnh nhạt cười: "Được rồi! Vậy cùng nhau đi!"
Lúc đầu tiểu công chúa cũng không nói muốn mời các nàng ăn cơm, mà chỉ nói một câu không rõ ràng là nàng ta chỉ có một mình. Hành động này đã giữ lại thể diện cho các nàng, nhưng lại làm cho Hạ Như Phong sinh ra thiện cảm. Mặc dù Hạ Như Phong có mấy trăm vạn kim tệ trong thẻ, căn bản không cần tiểu công chúa giúp đỡ. Nhưng tiểu công chúa không biết không phải sao?
"Đúng rồi, ta tên là Lạc Tình, ngươi tên là gì?"
Lúc này, các nàng đã ngồi vào chỗ, trên bàn bày đầy thức ăn, mùi thơm xông vào mũi. Tiểu công chúa chớp đôi mắt trong suốt kia, nhìn về phía Hạ Như Phong, hỏi.
"Hạ Như Phong." Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, ánh mắt rơi trên người Lạc Tình, hơi nhíu lông mày, giọng nói mang theo nghi hoặc hỏi: "Ngươi chắc là một linh sư thất cấp hả? Tuổi của ngươi như thế mà đã đến linh sư thất cấp, cũng coi như là một thiên tài, nhưng những đó người vì sao lại nói ngươi không được sủng ái?"
Chuyện này Hạ Như Phong rất không hiểu, thông thường nếu không được người thân sủng ái thì chỉ là phế vật, thiên phú của tiểu công chúa không kém, vì sao lại không được sủng ái?
Nghe vậy, ánh mắt Lạc Tình tối sầm lại, khóe miệng nở nụ cười đau đớn chua sót: "Thật ra, đây cũng không phải là bí mật gì, trước kia ta có một hoàng huynh ruột, hồi trước hắn là đệ nhất thiên tài của hoàng thất, bốn tuổi đã có thể triệu hồi ra triệu hồi thư, chưa đến mười sáu tuổi đã đạt đến đại linh sư nhất cấp, phụ hoàng phó thác rất nhiều kỳ vọng vào hắn, nhưng cuối cùng, hoàng huynh vì cứu ta mà đã chết..."
Trong lòng Hạ Như Phong run lên, há hốc mồm, không biết nên nói cái gì.
Ca ca của mình vì cứu mình mà chết, vốn chịu đựng đau khổ và hối hận rất lớn rồi, lại vì vậy mà bị người thân oán trách, lòng của nàng, thật ra đau đến cỡ nào?
Lắc đầu, nàng rất ít để ý chuyện không liên quan đến mình, cho nên sau khi nghe xong, thì đã vứt ngay chuyện này ra sau đầu.
Bữa sáng được dùng trong bầu không khí như vậy, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào rực rỡ, Lạc Tình đứng lên, đang muốn đi trả tiền, nhưng Hạ Như Phong lại đưa cổ tay mảnh khảnh ra bắt lấy cánh tay của nàng ta, khóe miệng nhẹ cong, thản nhiên nói: "Lần này, thì đến lượt ta mời khách!"
Nhất thời, ánh mắt ba người đều nhìn về phía nàng, Lạc Tình mỉm cười lắc đầu: "Không cần, vẫn là để ta đi!"
Vốn nàng muốn nói là số tiền tiêu thụ của bữa cơm này ít nhất là nghìn kim tệ trở lên, nhưng lại sợ xúc phạm tới lòng tự trọng của nàng ấy, vì thế lời cuối cùng này lại bị nàng nuốt trở về.
Hạ Như Phong hơi cười, không để ý đến nàng, mặt quay về phía người phục vụ bên cạnh: "Tính tiền đi!"
"Được, các vị, tổng số tiền của các ngươi dùng là một nghìn bốn trăm kim tệ, đây là hóa đơn, mời xem qua."
Một nghìn bốn trăm kim tệ cũng đủ cho một gia đình nghèo khó sống qua vài năm,
mà đây chỉ là giá của một bữa cơm thôi. Nhưng Hạ Như Phong cũng không liếc mắt nhìn hóa đơn một cái, từ trong linh giới lấy ra thẻ kim tệ, dưới ánh nhìn của nhiều người đưa cho người phục vụ, người phục vụ quét con số một nghìn bốn trăm kim tệ từ trong thẻ kim tệ của nàng, rồi trả lại cho Hạ Như Phong.
Lạc Tình cầm thẻ kim tệ trong tay, khẽ thở dài, đành phải thu về, xem ra nàng đã coi thường thiếu nữ này.
"Đúng rồi, Mị Nhi, ngươi đưa thẻ kim tệ của ngươi cho ta mượn một chút." Hạ Như Phong không để thẻ kim tệ vào linh giới, ngược lại nói với Cốc Mị Nhi.
Trong lòng Cốc Mị Nhi không hiểu, nhưng vẫn để thẻ kim tệ vào trong tay của Hạ Như Phong. Hạ Như Phong dùng thẻ kim tệ của mình quẹt ở trên thẻ của nàng ta một cái, sau đó trả lại cho nàng rồi mới lên tiếng: "Linh kỹ vũ khí của ngươi và Nguyệt Nhi biểu tỷ đều quá kém, ta không có thời gian đi chọn lựa với các ngươi, ta vừa chuyển cho ngươi năm mươi vạn kim tệ, chắc là đủ cho các ngươi dung trong một thời gian ngắn."
Năm mươi vạn kim tệ? Nghe con số đó, ánh mắt mấy người đồng thời trừng lớn, ngay cả Lạc Tình là công chúa điện hạ của hoàng thất cũng chưa từng gặp qua con số to lớn như thế.
Thời gian đã không còn sớm, Cốc Mị Nhi, Hạ Ngân Nguyệt và Lạc Tình đều đến lớp học, mà Hạ Như Phong cần đi Phong Vân đường báo danh, vì thế khi ra khỏi cửa tửu lâu, các nàng tách nhau ra đi về hai phía khác nhau...
Lá cây phong trải dài trên con đường nhỏ ở học viện, giẫm lên phát ra tiếng "Sột soạt", gió trời mùa thu đã mang theo khí lạnh, thổi qua hai má mang đến một cảm giác vô cùng mát mẻ.
Lúc này, trên đường nhỏ, cả người nam tử mặc trường bào màu tím tinh xảo, đôi tay ôm cái ót, vẻ mặt vừa lười biếng mà tà mị, khóe miệng cong lên cười làm rung động lòng người, đôi mắt màu tím híp lại, từ đầu đến cuối ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Mà khác với đệ tử khác, hắn lại không mặc y phục của học viện.
Phong cảnh tuyệt mỹ như thế, vô tình hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Là hắn? Cái người không trải qua kiểm tra nhập học, và cũng không có thư trúng tuyển đã gia nhập vào học viện sao?"
"Hừ, chẳng qua là đi cửa sau vào, ngay cả một chút linh lực dao động trên người cũng không có, chắc chắn là một phế vật."
"Đúng vậy, hơn nữa một chút tự giác làm đệ tử cũng không có, học hai ngày thì xin nghỉ ba ngày, ngay cả người của Phong Vân Đường cũng chưa từng kiêu căng như hắn."
"Thật không biết vì sao đệ nhất mỹ nữ Nam Cung Ngạo Tuyết của học viện chúng ta lại xem trọng phế vật này như vậy? Ta muốn xem rốt cuộc hắn có chỗ nào tốt."
Giọng nói mỉa mai truyền vào trong tai nam tử, mí mắt của nam tử cũng không nâng, ngáp một cái dài, những kẻ tôm tép nhãi nhép này rất khó được hắn coi trọng, vô tình, trong đầu xuất hiện một khuôn mặt tuyệt mỹ, trong mắt tím cũng chứa nhiều ý cười: "Hơn một tháng rồi, không biết Như Phong đã đến học viện chưa, nơi này thật đúng là nhàm chán, nếu không phải vì nàng ta cũng sẽ không tới đây."
Vì hôm qua hắn không đến học viện Linh Phong, cho nên trận chiến đấu kia hắn cũng không chứng kiến, tất nhiên cũng không biết Hạ Như Phong đã ở học viện.
Ngay lúc Dạ Thiên Tà nhớ đến Hạ Như Phong, một giọng nói của nữ tử cắt đứt suy nghĩ của hắn: "Dạ công tử, ngươi đi một mình sao? Chúng ta cùng nhau đi đi!"
Nữ tử xuất hiện ở bên cạnh hắn, khí chất lãnh diễm, khuôn mặt đó còn xinh đẹp hơn Cốc Mị Nhi một bậc, dưới y phục màu hồng nhạt của học viện làm nổi bật thân hình hoàn mỹ hiện ra dưới ánh nắng mặt trời. Nàng xứng đáng là người đứng đầu trong bảng thập đại mỹ nữ của học viện, gương mặt như thế này, có lẽ chỉ có Hạ Như Phong mới có năng lực vượt qua.
Nhưng mà khi Nam Cung Ngạo tuyết nhìn Dạ Thiên Tà, khuôn mặt xinh đẹp lại nở nụ cười dịu dàng tuyệt mỹ, trong nháy mắt làm cho mọi người thấy choáng váng, sau đó tất cả đều ghen tị nhìn về phía Dạ Thiên Tà.
Bởi vì ở trong học viện, Dạ Thiên Tà chưa bao giờ động thủ với người khác, nên nhiều người không biết năng lực của hắn, vì thế đều cho rằng hắn là phế vật không hề có tu vi linh lực. Nhưng Nam Cung Ngạo tuyết lại biết nam nhân này không đơn giản. Nàng mãi không thể quên, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, là ở nơi của sư phụ.
Sư phụ của nàng đường đường là trưởng lão học viện, lại có thể lúc Dạ Thiên Tà rời đi, thì cung kính tiễn hắn đến cửa, còn nói với nàng một câu, nam nhân tà mị này thực lực rất mạnh, còn mạnh hơn ông nhiều.
Sư phụ đã là linh vương rồi, mà hắn còn mạnh hơn, thế chẳng phải cấp bậc còn cao hơn linh vương sao? Tuổi thế này mà đã có thành tựu như vậy, thân phận của hắn chắc chắn là cao quý, chỉ có thế lực lớn mới có thể bồi dưỡng ra nhân tài xuất sắc như vậy. Cuối cùng sư phụ nhắc nhở nàng, cho dù như thế nào, đều phải giành được thiện cảm của nam nhân này, có thể gả cho hắn là tốt nhất.
Nam Cung Ngạo tuyết tin tưởng, với khuôn mặt của mình, trở thành thê tử của nam nhân này thì không phải là khó. Đây không phải nàng tự kiêu, mà là nàng có tư cách này.
Nhưng mà, Dạ Thiên Tà vẫn không quan tâm, ngay cả một câu hỏi thăm cũng không cho nàng, như xem người bên cạnh trở thành không khí vậy.
Chắn nản nắm đôi bàn tay trắng như phấn, trên gương mặt xinh đẹp của Nam Cung Ngạo Tuyết xẹt qua tia kiên định, nàng không tin nam nhân này thật sự có thể thờ ơ với mình.
Ngay lúc Nam Cung Ngạo Tuyết muốn tiếp tục dây dưa thì Dạ Thiên Tà dừng bước chân lại, khẽ ngẩng đầu, ở đằng trước, dưới ánh mặt trời là bóng dáng quen thuộc, lặng yên xuất hiện ở trong mắt tím của hắn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...