Tà Phượng Nghịch Thiên

Ánh nắng mặt trời vào đông ấm áp chiếu lên người, trên núi, mặt của thiếu nữ quay về phía ánh nắng mặt trời, trong miệng ngậm một ngọn cỏ xanh, miệng tràn đầy nước đắng chát, nàng nhắm hai mắt lại, một bộ dáng rất là hưởng thụ.

"Đi vào dị thế lâu như thế, dường như vẫn đều tu luyện ở đây, rất lâu rồi, không thả lỏng qua như vậy..." Thở dài, mở to mắt, lấy cỏ xanh trong miệng, nàng ngồi dậy, hai tay ôm hai chân, ánh mắt nhìn phía chân trời mây trắng.

Ngay lúc đang yên tĩnh, phía trước không xa chỗ này, truyền đến một tiếng đánh nhau mãnh liệt.

"Hả?" Khẽ nhíu mày, Hạ Như Phong từ trên mặt đất đứng lên, nàng vỗ bụi đất trên áo bào, đi về phía đánh nhau kia.

Dưới ánh nắng mặt trời, trong rừng cây rập rạp, nam tử áo đỏ như máu, tay áo không gió mà bay, kiếm trong tay dùng sức cắm vào mặt đất, nửa bên mặt bị nhiễm máu tươi, càng thêm yêu dã tuyệt mỹ.

Tuy cũng là y phục đỏ, cũng tuyệt mỹ yêu nghiệt, nhưng Hoa Vô Tuyệt làm cho người ta cảm giác như một nữ tử kiều mỹ, mà nam nhân này, lại là xinh đẹp yêu dã, hơn nữa, vẻ mặt của hắn lại mang theo âm lãnh và cuồng mị.

Càng làm người ta khiếp sợ là hắn có một đôi mắt màu đỏ, như là bị máu nhuộm dần, tuyệt mỹ xinh đẹp.

Mọi người trước mặt nam tử mắt đỏ đã ngã xuống đất hết, máu tươi trên mũi kiếm của hắn từ từ rơi xuống, tiếng "Tí tách" ở trong núi đặc biệt thanh thúy dễ nghe.

Lúc này không khí quỷ dị truyền đến, tiếng máu tươi rơi xuống đất, như hồ máu trong địa ngục, khiến người ta sởn gai ốc.

Trừ mọi người ngã ở trên mặt đất, ở đây, chỉ có hai người là hoàn hảo không bị sao.

"Ma Ngạo Thiên, ngươi đại ma đầu này, còn không đưa tay chịu trói? Người của chúng ta sẽ đến ngay lập tức, ngươi cũng trốn không thoát đâu." Trong lòng lão giả y phục xanh hoảng sợ, nhưng vẫn ra vẻ trấn định dùng kiếm chỉ về phía hắn, lớn tiếng quát.

"A." Nam tử mắt đỏ được gọi là Ma Ngạo Thiên, cười nhẹ một tiếng, giọng nói của hắn trầm thấp, nhưng lại như là một trọng lượng, đánh thật mạnh vào trong lòng của hai người.

Khí huyết cuồn cuộn, hai người đều kinh ngạc ngẩng đầu, bọn họ đều không ngờ, thực lực của Ma Ngạo Thiên lại cường hãn như vậy.

Người như thế, Tông Môn bọn họ thật sự có thể đối phó sao? Đối địch với hắn, thật sự là một việc chính xác sao?

"Hôm nay các ngươi đều phải chết." Giọng nói của Ma Ngạo Thiên lộ ra âm lãnh, một đôi mắt đỏ cũng lạnh lùng nhìn hai người, chỉ trong chốc lát, đã tuyên bố ngày chết của hai người này.


"Ma Ngạo Thiên, ngươi muốn đối địch với toàn bộ đại lục này đúng không?" Vẻ mặt của một vị lão bà y phục hồng khác nhất thời biến đổi, trong mắt hiện lên kinh hoảng, sau khi trong lòng sợ hãi thì bình phục lại lần nữa, nói.

"Ha ha..." Nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to hai tiếng, trong hai mắt màu đỏ của hắn đầy vẻ khinh thường: "Thật sự là buồn cười, chỉ bằng các ngươi có thể đại biểu cho toàn bộ đại lục này sao? Huống chi, dù là đối địch với toàn bộ đại lục thì thế nào?"

"Nếu toàn bộ người của đại lục đều muốn Ma Ngạo Thiên ta chết, như vậy, ta không ngại giết hết đại lục này."

Ánh mắt của hắn đầy tuyệt tình, lòng không hề thương hại, giọng nói âm trầm từ từ vang lên ở mảnh núi lúc này.

Toàn bộ đại lục, thì thế nào?

Người muốn ta chết, ta sẽ tru di cửu tộc của hắn, không để lại một ai, vĩnh viễn không còn người gây họa.

Nếu toàn bộ đại lục muốn ta chết, vì sinh tồn, giết cả đại lục thì thế nào?

Tục ngữ có nói, giết người có của không giết người nghèo, người của hắn chết, vẫn tốt hơn mình chết nhiều.

"Ma Ngạo Thiên, ngươi giết nhiều người như vậy, sẽ không sợ trời phạt sao?" Lão bà y phục hồng cắn răng, phẫn nộ nói.

"Trời phạt?" Môi hồng cong lên cười lạnh, trong cặp mắt kia đầy coi thường ông trời: "Mạng là của ta không phải của trời, dù là trời, cũng đừng muốn tính mạng của Ma Ngạo Thiên ta, huống chi, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta ta sẽ tru di cửu tộc nhà hắn, cho nên, ta giết những người đó, bọn họ đều đáng chết."

"Ngươi..." Lão bà y phục hồng run rẩy vươn tay ra chỉ, ngay cả sức lực để nói cũng đều nói không ra.

"Hừ, còn có các ngươi, ít ở đây giả bộ từ bi đi, không phải là vì ta giết người của các ngươi, nên mới vạn đường đuổi giết sao? Nhưng mà ta còn phải cảm ơn các ngươi rất nhiều, nếu không phải các ngươi đuổi giết, ta cũng sẽ không hoàn thành trận đột phá này."

"Hồng muội, đừng nhiều lời với hắn, giờ phút này chúng ta liều chết cũng phải ngăn hắn lại, ngay lập tức, trưởng lão bọn họ sẽ đến đây, đến lúc đó, cho dù hắn cường đại trở lại, cũng không thể chạy thoát được." Lão giả y phục xanh quay đầu, nhìn về  phía lão bà y phục hồng nói.

Nghe vậy, thân mình lão bà run lên, hoảng sợ trong ánh mắt của bà lui dần, ngược lại mang theo một tia quyết liệt.


"Ha ha, chỉ bằng các ngươi có thể ngăn ta lại sao?" Cười to hai tiếng, Ma Ngạo Thiên khinh thường mở miệng, vẻ mặt âm lãnh lướt qua hai người: "Bây giờ, ta sẽ đưa tiễn các ngươi, các ngươi muốn đi chỗ nào nhất."

Kiếm trong tay nâng lên, để lại một vết máu ở trên cổ lão bà y phục hồng, nếu không phải bà tránh rất nhanh, chỉ sợ đầu người kia sẽ bị cắt đứt.

"Hừ." Lão giả y phục xanh hừ lạnh một tiếng, kiếm như mũi tên, nhanh và sắc bén, trong chớp mắt đã đến trước mặt Ma Ngạo Thiên.

Bên cạnh chợt lóe, kiếm quét qua y phục đỏ bên cạnh, Ma Ngạo Thiên vươn tay trắng nõn, cầm lấy kiếm trên tay lão giả y phục xanh, một tay kia đánh về phía lồng ngực của ông.

Lão giả y phục xanh còn chưa kịp vứt kiếm rời đi, đã bị một chưởng kia đánh bay ra ngoài, đầu vừa vặn đập vào tảng đá lớn, đầu trực tiếp bị dập nát.

Vứt kiếm của lão giả y phục xanh xuống, ánh mắt hắn nhìn về phía một người còn lại cuối cùng.

Lão bà y phục hồng gắt gao nắm tay, máu tươi trên tảng đá kia làm đau hai mắt của bà, con ngươi lúc này đầy tơ máu, vẻ mặt vặn vẹo vào nhau, giận dữ lên tiếng: "Ma Ngạo Thiên, ngươi đại ma đầu này, còn không đền mạng cho Thanh ca."

Kiếm pha lẫn oán giận, chọc về phía cổ họng của Ma Ngạo Thiên.

Y phục đỏ lay động, hắn biến mất ở trước mặt lão bà, bỗng nhiên sau lưng nổi gió, một trận rét thấu xương từ phía sau truyền đến, bà còn chưa kịp quay lại, đã cảm thấy cổ tê rần, như là có cái gì trào ra.

Cúi mắt, nhìn về phía cổ của mình, phát hiện một thanh kiếm cắm ở trên cổ.

Sau đó kiếm bị rút ra, máu tươi từ trong cổ phun ra.

Bà há to mồm, cơ thể mềm nhũn ngã xuống mặt đất, đôi mắt kia thâm tình dừng trên người lão giả y phục xanh ngã trên tảng đá, vươn cánh tay, nhưng vẫn không có lực để xuống.

"Thanh ca, chờ muội, muội sẽ tới tìm huynh, nếu có kiếp sau, chúng ta không cần gia nhập thế lực gì cả, không cần bán mạng vì bất luận kẻ nào cả, chúng ta làm người thường, là có thể..."

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt nước mắt lặng yên xuất hiện ở khóe mắt của bà...


Đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời, Ma Ngạo Thiên thu kiếm, hắn vẫn chưa lau, đã trực tiếp cắm kiếm vào, treo ở bên hông.

Rõ ràng không có gió, dây màu đỏ trên chuôi kiếm lại không gió tự bay.

Mặt đất trên núi yên tĩnh quỷ dị, nửa ngày sau, giọng nói âm lãnh thuộc về nam tử, mới từ từ truyền đến: "Xem đủ diễn trò chưa? Nếu xem đủ rồi, thì mời xuất hiện đi!"

Chợt xoay người, ánh mắt của Ma Ngạo Thiên âm trầm như điện bắn về phía trong một gỗ cây.

Thiếu nữ bước chân từ sau cây đi ra, tóc đen thả xuống sau lưng, một áo bào đỏ xinh đẹp, khiến nàng thoạt nhìn như phong hoa tuyệt đại.

Mà khuôn mặt của thiếu nữ hiện vẻ trẻ con, lại sớm mang theo một phần kiên nghị hơn những người bằng tuổi.

Bị người khác thấy được tung tích, trên mặt của nàng không có biểu hiện ra chút kinh hoảng gì, vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt.

Dù Ma Ngạo Thiên duyệt qua vô số người, cũng không khỏi tán thưởng tâm tính vững vàng của thiếu nữ này.

"Ngươi không sợ ta giết ngươi à?" Khóe môi cong lên, hắn nở nụ cười rét thấu xương, lúc này, cả người hiện ra sát ý, rốt cuộc đây là đã giết bao nhiêu người? Mới có sát ý nồng đậm như thế? 

"Ngươi sẽ không." Lắc đầu, Hạ Như Phong thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra đầy tự tin: "Qua lời nói vừa rồi của ngươi, ta biết, ngươi không phải là một người tùy tiện giết người, ngươi giết nhiều người, đều là người uy hiếp đến tính mạng của ngươi, mà ta lại không sinh ra uy hiếp gì với ngươi."

Nói đến đây, nàng ngừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói: "Huống chi, thực lực của ta thấp hơn ngươi nhiều, nhưng ta cam đoan, ngươi giết không được ta."

"Ha ha." Ma Ngạo Thiên nở nụ cười, hắn cười vô cùng lạnh lẽo, hai mắt màu đỏ dừng ở thiếu nữ trước mặt: "Ngươi là người đầu tiên nhìn thấy ta mà không sợ hãi."

Lại là người đầu tiên, sau khi hắn tỏa ra sát khí, người vẫn có thể trấn định tự nhiên...

"Trên đời này, ai lại không có trải qua giết chóc? Mảnh đại lục này vốn là như thế, không phải ngươi chết thì là ta chết." Ngửa đầu, nhìn vào mắt đỏ đầy âm lãnh của Ma Ngạo Thiên, nàng nở nụ cười nhàn nhạt.

"Kẻ yếu, con kiến, nhất định không thể sinh tồn, không thể giết người, như vậy hắn không thể nghi ngờ là người chết, mà ngươi, chỉ giết người nhiều hơn người thường mà thôi, với ta mà nói, cũng không khác người khác là mấy."

Hơi ngẩn ra, Ma Ngạo Thiên có chút kinh ngạc, dường như thiếu nữ này lại có chút không giống người khác...


"Đây là đại lục cường giả vi tôn, vốn không có cái gọi là chính và tà, chỉ có thực lực, mới quyết định toàn bộ mọi việc, hơn nữa, làm cho người ta tôn kính, thì không bằng làm cho người ta kính sợ..."

Hạ Như Phong vốn không phải là một người thích nói nhiều, hôm nay nói nhiều như vậy, chỉ là vì nàng thưởng thức tính cách của hắn.

Một câu kia "Mạng là của ta không phải ông trời " nàng đều muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, ở đại lục huyền huyễn này, rất ít người thờ phụng chính mình, còn lại bọn họ tin chắc là ông trời an bài.

Mà nàng là linh hồn đến từ Trung Hoa, vì vậy cũng như Ma Ngạo Thiên, nàng tin vĩnh viễn chỉ là mình.

Mạng là của ta không phải ông trời.

Thần thì thế nào? Ông trời thì thế nào? Ai cũng không thể quản lý vận mệnh của hắn, mạng của mình, nên do mình nắm trong tay...

"Ha ha, ngươi là một người không giống người thường." Lúc này, Ma Ngạo Thiên nở nụ cười mang theo một phần chân thật, chỉ là trong mắt vẫn lộ ra âm lãnh, lạnh nhạt nhìn về phía khuôn mặt trẻ con kia, hắn cong môi nói: "Nhớ kỹ tên của ta, hy vọng, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào một ngày nào đó..."

Cảm nhận được vài hơi thở cường hãn từ phía sau chạy vội đến, cuối cùng Ma Ngạo Thiên nhìn nàng một cái, bay đạp lên trời không, chạy ra xa, trong chớp mắt đã biến mất.

Sau khi hắn vừa biến mất, đã có ba người đồng thời xuất hiện.

Ba người này đều có thể đứng ở trên không, hiển nhiên hiện ra cấp bậc của bọn họ.

Linh Quân, ba người này đều là cường giả Linh Quân…
Rốt cuộc Ma Ngạo Thiên làm chuyện gì? Có thể khiến cho ba Linh Quân tiến đến đuổi giết?

"Đúng vậy, cổ hơi thở âm lãnh này, chỉ có ma đầu kia mới có thể có được." Mắt lão giả đầu tiên nhìn xác chết đầy đất, nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, rồi mới trịnh trọng nói.

Trong đó một người nhìn thấy Hạ Như Phong đứng một bên, nhíu mày, giọng nói nghiêm khắc hỏi: "Tiểu cô nương, ngươi ở đây có thấy một nam tử mắt đỏ hay không?"

Tuy nói, Hạ Như Phong xuất hiện ở trong vùng đất như thế này rất là quái dị.

Nhưng giờ phút này, Hạ Như Phong cố tình bỏ Nghịch Thiên Quyết bảo vệ, hiện rõ cấp bậc của mình ra ngoài.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui