Trúc Nhã ngơ ngác chạy về phía trước.
Cô bé cũng không biết sẽ đi tới đâu, chỉ nghĩ tìm một góc để trốn, khiến mẹ không thể tìm được.
Vừa đi vừa nghĩ, cô bé không cẩn thận đụng trúng một người ở khúc quanh.
Trúc Nhã ngã trên mặt đất, chảy nước mắt vì đau đớn.
Tạ Minh Thành dừng lại, cúi đầu nhìn thấy một bé gái đang ngồi dưới đất.
Trúc Nhã đau đến không đứng dậy nổi, lại sợ sẽ bị mẹ tìm được, quýnh quáng khóc, nước mắt giống.
như những hạt ngọc vội vã rơi xuống.
Nghe thấy tiếng khóc, Tạ Minh Thành theo bản năng nhíu mày nói: “Cháu khóc cái gì? Đừng khóc nữa”
Anh vẫn luôn không thích thấy trẻ con khóc, hơn nữa con trai anh từ khi còn nhỏ cũng không khóc mấy lần, vì vậy anh cho rằng trẻ con trên đời đều rất mạnh mẽ.
Thư ký của anh là Tần Đức Hải đang đứng bên cạnh, nhìn thấy khuôn mặt của Trúc Nhã, không khỏi trừng lớn hai mắt, ngạc nhiên nói:
“Trời đất, cô bé này và cậu chủ nhỏ nhìn rất giống nhau …
Tạ Minh Thành nghe thấy lời này liền sửng sốt chớp mắt một cái, cúi đầu nghiêm túc nhìn Trúc Nhã.
Cô bé này xinh đẹp giống như một con búp bê, dưới mấy sợi tóc mái là đôi lông mi cong và đôi mắt to tròn.
Có điều, sắc mặt tái nhợt như có bệnh, đôi mắt lúc này lại khóc tới đỏ hoe, vừa nhìn đã khiến người khác đau lòng.
Gương mặt này, thực sự là có điểm giống với con trai anh, chỉ là Bách An xưa nay chưa bao giờ có dáng vẻ này.
Trúc Nhã vẫn còn khóc, nước mắt đầm đìa tràn đôi mắt to tròn.
Tạ Minh Thành nghĩ tới con trai của mình, có chút mềm lòng, giọng nói miễn cưỡng dịu dàng lại: “Cháu đừng khóc nữa, cháu đau ở đâu? Cháu tên là gì?”
“Cháu, cháu là Trúc Nhã.
Chú, chú đâm vào cháu, đau, đau quá ..”
“Làm thế nào cháu mới không khóc nữa? Cháu muốn gì? Chú bồi thường cho cháu, được không?”
Có lẽ vì cô bé này nhìn rất giống con trai anh, vì vậy cách anh nói chuyện với cô bé cũng ôn nhu đi rất nhiều.
Trúc Nhã ngừng khóc, sụt sịt chiếc mũi nhỏ xíu, vươn bàn tay nhỏ nắm lấy ống quần lấy Tạ Minh Thành.
“Chú, thật sao? Cháu muốn gì chú đều có thể cho cháu ư?”
“Đương nhiên, cháu muốn cái gì cũng được”
Tạ Minh Thành cho rằng một cô bé ở độ tuổi này nhất định sẽ muốn được ăn kẹo hay một món đồ chơi linh tinh gì đó.
Nhưng sao anh có thể ngờ cô bé Diệp Trúc Nhã trước mắt lại nhìn anh bằng vẻ mặt vô cùng trong mong, nói như một bà cụ non: “Chú, chú có thể tìm cho mẹ cháu một công việc không?”
Tạ Minh Thành không nghĩ tới cô bé lại đưa ra một yêu cầu như vậy, vẻ mặt lại có chút thản nhiên lạnh nhạt.
“Mẹ cháu không thể tìm được việc, huhu, đều cho Trúc Nhã bị bệnh, liên lụy tới mẹ.
Chú ơi, chú không thể giúp mẹ cháu sao, huhu…”
Đôi mắt Trúc Nhã khóc tới đỏ hoe, giống như một con thỏ đang đưa mắt nhìn ông chủ đẹp trai này.
Chỉ cần mẹ cô có được một công việc, có thể kiếm tiền chữa bệnh cho cô bé, như vậy cô không cần phải rời xa mẹ nữa.
Tạ Minh Thành ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô bé, từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp cá nhân nhét vào tay Trúc Nhã và nói: “Bảo mẹ cháu tới đây xin việc, coi như là chú bồi thường cho cháu”
Đôi mắt Trúc Nhà liền sáng lên, giống như hai ngôi sao nhỏ.
Cô bé cầm danh thiếp trên tay, lập tức nín khóc và mỉm cười, cuối cùng còn ôm cổ anh thơm một cái thật mạnh.
“Cảm ơn chú”.
Tạ Minh Thành liền sững sờ.
Anh chưa bao giờ để người khác giới tiếp xúc thân mật với mình, ngoại trừ con trai nhỏ của anh ở nhà, anh chưa từng có hành động thân thiết như vậy với ai.
Anh đờ đẫn đưa tay sờ lên mặt, còn có thể thấy nước miếng của cô bé dính ướt lên tay.
Tần Đức Hải ở bên cạnh cũng bị dọa tới choáng váng.
Chủ tịch … là bị người ta khinh thường sao? Lại còn là một cô bé vắt mũi chưa sạch.
“Chú ơi, hẹn gặp lại chú.
Cháu phải đi tìm mẹ đây.” Dứt lời, Diệp Trúc Nhã lật đật chạy đi.
Cách một đoạn khá xa, Tạ Minh Thành dường như nhìn thấy cô bé đang lao vào vòng tay một người phụ nữ, gọi cô ấy là mẹ.
Tạ Minh Thành nheo mắt nhìn về phía người phụ nữ đang quay lưng về phía anh.
Thân hình mảnh mai, mái tóc đen dài, nhưng không thể nhìn thấy mặt.
Không lâu sau, người phụ nữ liền ôm con gái và rời đi.
Tạ Minh Thành thu hồi ánh mắt, cảm thấy dáng người kia có chút quen mắt.Anh nén lại suy nghĩ kỳ quái trong lòng, rất nhanh rời khỏi bệnh viện.
“Trúc Nhã, con vừa mới đi đâu?” Con dọa chết mẹ rồi biết không?”
“Mẹ, mẹ nhìn đi, mẹ nhìn đi.”
Diệp Trúc Nhã lấy ra tấm danh thiếp, vẫy vẫy trong tay, chờ đợi được mẹ khen ngợi.
Diệp Mai Hoa nhìn thoáng qua chiếc danh thiếp .
“Tập đoàn Long Thành, Tạ Minh Thành.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...