ôm nay cũng muốn ăn no nê!
Sáng sớm hôm sau, Trình Tố Tích đưa linh lực vận hành một buổi tối vào trong đan điền, vừa mở mắt ra, liền đi tìm trứng Thần Thú bên cạnh.
Hôm qua sau khi được tẩm bổ linh lực, bên ngoài vỏ trứng cũng có một tí sáng bóng, thoạt nhìn đã khỏe mạnh hơn.
Trình Tố Tích vươn ngón tay nhẹ nhàng sờ, quả trứng tròn vo lắc lư ở trong hộp.
Trình trưởng lão cong khóe miệng không hiểu sao lại thấy có chút đáng yêu, đút một ít linh lực qua.
Linh lực cũng giống như hôm qua, rất nhanh đã bị hấp thu sạch sẽ.
Trình Tố Tích giống như mẫu thân lo lắng cho hài tử ăn không đầy đủ dinh dưỡng, không keo kiệt đưa linh lực vào trong trứng, cho đến khi tiểu gia hỏa ở bên trong không thể hấp thu được nữa.
Vừa lòng thu tay lại, Trình Tố Tích tìm hà bao* thanh lịch bỏ trứng vào.
Lại ở bên ngoài vẽ ra trận pháp phòng vệ, lúc này đeo hà bao ở bên hông.
[*Hình ảnh mang tính chất tham khảo]
Trong vỏ trứng.
Hoa Linh sáng sớm được đút ăn no nê lười biếng lật người, chép chép miệng, tiếp tục ngủ say.
......
Tiên Miểu Phong là phong có ít đệ tử nhất trong năm phong ( bao gồm Chủ phong).
Cộng thêm tôi tớ quản sự, cũng chỉ có vài chục người, có vẻ đặc biệt quạnh quẽ.
Nhưng vào mỗi mùng bảy và mười lăm, trên quảng trường tuyết ở lưng chừng Tiên Miểu Phong, lại đặc biệt náo nhiệt.
Bởi vì Lăng Khê trưởng lão sẽ ở đây bãi đàn giảng đạo, giải đáp nghi vấn cho các đệ tử.
Hôm nay, vừa lúc là mùng bảy.
Khi Trình Tố Tích đi tới giảng đàn*, trên quảng trường đã đông nườm nượp người, ai sơn tắc hải*, đều đang ngẩng đầu ngóng trông.
[*1.
bục giảng
2.
Ai sơn tắc hải /挨山塞海/: thành ngữ miêu tả ở đó có rất nhiều người, không thể chen chúc được]
Đa số đều là đệ tử của các phong khác, qua đây học ké.
Đây cũng là truyền thống của Càn Nguyên Tông cho tới nay.
Mặc dù các đệ tử phụ thuộc vào mỗi phong, nhưng dù sao đều cùng môn phái.
Trao đổi kinh nghiệm, tỷ thí với nhau, là cách tốt để bồi dưỡng cảm tình của các đệ tử, tăng cường lòng trung thành cho tông môn.
Cho nên Càn Nguyên Tông đối với hành vi "Học ké" của các đệ tử, không chỉ không ngăn cản, còn vô cùng khích lệ.
Thấy Trình Tố Tích đã đến, nam tử mặc kình trang* đứng đầu tiến lên hành lễ, "Phong chủ đại nhân, Vân Lan trong lúc rèn luyện bị thương, đang ở trong phòng tu dưỡng, hôm nay sợ sẽ phải lỡ lớp."
"Nhưng có trở ngại?"
"Chỉ là vết thương ngoài da, điều dưỡng mấy ngày là được."
Trình Tố Tích vừa xoay tay một cái, một bình nhỏ lam ngọc* rơi vào lòng bàn tay, "Vân Mạc, bình Sinh Cơ Lộ này, ngươi thay ta giao cho Vân Lan."
"Đa tạ phong chủ."
Trình Tố Tích hơi gật đầu, xoay người bước lên cao đàn.
Các đệ tử lập tức im lặng, chỉ nghe một giọng nói uy nghiêm truyền ra từ cao đàn: "Hôm nay chúng ta bắt đầu nói về 'Đạo pháp tự nhiên* '.
Tự nhiên chi đạo, tĩnh dã.
Thiên địa chi đạo tẩm, âm dương chi biến hóa, thuận dã......"
[*Đạo pháp tự nhiên / 道法自然/: xuất từ trong sách《 Đạo Đức Kinh 》 Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp Đạo, Đạo pháp tự nhiên (Người noi theo phép tắc của Đất, Đất noi theo phép tắc của Trời, Trời noi theo phép tắc của Đạo, còn Đạo thì noi theo phép tắc tự nhiên.)]
Không giống như Kinh Nghĩa tiên sinh trong môn phái sẽ giải thích từng công pháp một, Trình Tố Tích giải thích càng thâm ảo hơn, cho nên nghe vào cũng tối nghĩa khó hiểu.
Nhưng chỉ cần có thể nhìn ra một ít đạo nghĩa trong đó, có thể nâng cao cảnh giới bản thân, cũng có lợi ích to lớn.
Giọng nói Trình Tố Tích không cao, nhưng cho dù ở một góc nào trên quảng trường, cũng có thể nghe rành mạch.
Nghe trong chốc lát, liền cảm thấy tinh thần thông thoáng, tạp niệm toàn bộ tiêu tán.
Các đệ tử dưới đài càng hết sức tập trung, nín thở ngưng thần, sợ bỏ lỡ một chữ.
Cho đến khi Trình Tố Tích nói xong, bọn họ mới không hẹn mà cùng phở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Mặc dù Lăng Khê trưởng lão quá nghiêm túc, làm kẻ khác sợ hãi.
Thế nhưng mỗi lần qua đây nghe giảng, đều cảm giác cảnh giới được đề cao.
Đột nhiên có chút hâm mộ các vị đồng môn ở Tiên Miểu Phong!"
"Nếu để ngươi sống một tháng trên Tiên Miểu Phong, ngươi có thể chịu được?"
"Vậy ngược lại cũng đúng, Tiên Miểu Phong nào có trời ấm gió mát, phong cảnh đẹp mê hồn như Hãn Vân Phong chúng ta.
Nơi này thở ra một hơi, cũng có thể rớt xuống mấy viên đá."
"Đó là các ngươi không biết thưởng thức! Nếu không có ngàn dặm đồng băng này, thì làm gì có Ngân Trang Tố Khỏa của Thiên Phong Nhai, Ngạo Tuyết Lăng Sương của Thiên Diệp Liên, Đạp Tuyết Vô Ngân của Băng Linh Hồ? Có được thì phải có chốn!"
"Không thể không nói, thiên tài địa bảo của Tiên Miểu Phong quả thực làm người khác trông mà thèm!"
Các đệ tử cãi cọ ầm ĩ, làm Tiên Miểu Phong xưa nay vắng lặng cũng nhuộm một chút sức sống.
Trình Tố Tích đứng ở trên cao đàn, thu hết mọi thứ vào mắt.
Nhớ tới những đồng môn đã chết trong đại chiến, ngày xưa cũng là đùa giỡn như vậy......!Nàng lặng lẽ thở dài, vung ống tay áo, thân ảnh bỗng dưng biến mất.
......
"Vân Mạc sư huynh, ngươi có cảm thấy hàn khí trên người phong chủ đại nhân ngày càng nặng hơn không?"
Nhìn thân ảnh trên đài cao rời khỏi, một thiếu niên mặt tròn đến bên cạnh nam nhân kình trang hắc y nhỏ giọng nói.
"Vân Sanh, đừng có vọng nghị* phong chủ."
[*nói lung tung]
Vân Mạc gương mặt nghiêm túc, nhắc nhở sư đệ nhà mình "Năng ngôn thiện biện*" quá mức.
[*ăn nói khéo léo]
"Ta có chừng mực, tuyệt đối sẽ không nói lung tung với người phong khác," Thiếu niên mặt tròn hờ hững xua tay, tiếp tục nói: "Mặc dù trước đây cũng cảm thấy phong chủ cả người lạnh băng, nhưng cũng không giống với gần đây như vậy, tới gần một chút cũng phảng phất như bị đông cứng lại."
"Phong chủ vốn tu hành Hàn Băng Chi Thuật, có thể sắp đột phá......" Vân Mạc thuận miệng bịa lý do, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi, ánh mắt lóe lên vẻ lo âu.
Thiếu niên mặt tròn lại tin là thật, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ: "Phong chủ thật lợi hại!"
"Ừm."
Càn Nguyên Tông ngàn năm qua, là thiên tài duy nhất chưa đầy trăm năm liền tu đến Nguyên Anh, hai chữ "Lợi hại" làm sao có thể hình dung được?
"Sư huynh, một lát nữa ngươi phải đi tìm Vân Lan sư huynh sao? Ta và ngươi cùng đi!"
"Được."
......
Trong chớp mắt lại trôi qua mấy ngày.
Hoa Linh được Trình Tố Tích mỗi ngày dùng linh lực uẩn dưỡng, ý thức cuối cùng cũng tỉnh táo.
Trong mấy ngày nàng hôn mê, tiếp nhận truyền thừa huyết mạch đến từ thân thể này, cuối cùng cũng nhận ra mình không phải bị bệnh nan y, mà là biến thành một quả trứng.
Ôi, tại sao đang êm đẹp liền bị đuổi ra Nhân tịch* đây?
[*Là hết được làm người á]
Hoa Linh lật người ở trong vỏ trứng, trong lòng có chút bực bội.
Huyết mạch truyền thừa chỉ dạy cho nàng biết một ít kỹ năng của chủng tộc, ví dụ như sử dụng linh lực tu luyện thế nào, phá xác sinh ra thế nào, phân biệt khí tức* thế nào, cũng không có cung cấp mấy thông tin có ích khác.
Cho nên thậm chí còn không biết thế giới bây giờ nàng đang ở trông như thế nào, chỉ mơ hồ biết mình là một loài chim linh thú.
[*hơi thở]
Điều đáng mừng duy nhất chính là, tình hình của nàng chắc là an toàn —— linh lực truyền từ bên ngoài mỗi ngày đúng giờ chính là bằng chứng.
Giật giật cái cổ còn chưa có phát triển rắn chắc, cảm nhận được chất lỏng trứng sền sệt ở xung quanh, Hoa Linh thở dài: Nghĩ nhiều cũng vô dụng, phá vỏ trước rồi nói sau!
Vì vậy, để có thể sớm ngày phá vỏ, Hoa Linh từ lúc bắt đầu tỉnh lại, liền cần cù tu luyện dựa theo truyền thừa.
Còn ở bên Trình Tố Tích biểu biện, chính là trứng Thần Thú mỗi ngày hấp thu linh lực đột nhiên tăng lên.
Mặc dù không đến mức làm cho nàng không chịu đựng nổi, chỉ có điều cũng không có nhẹ nhàng như trước đây nữa.
Nhưng mà, ngược lại có thể làm Trình Tố Tích thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Băng Loan là Thần Thú địa vị cao quý, trong quá trình ấp trứng cần rất nhiều năng lượng để đảm bảo chim non có thể trưởng thành bình thường.
Nếu vẫn còn giống như trước đây, nàng ngược lại sẽ lo lắng nó cuối cùng biến thành tử thai.
Thật ra nếu muốn thuần hóa Băng Loan, cách tốt nhất là thừa dịp bây giờ chim non còn chưa nở ra liền ký kết khế ước.
Lúc trước Kính Minh trưởng lão cũng là giữ ý định này, cho nên mới cướp trứng từ Tiên Miểu Phong.
Chẳng qua là hắn không nghĩ tới ấp trứng Băng Loan trắc trở như vậy.
Quanh đi quẩn lại, cuối cùng trứng này vẫn quay trở về Tiên Miểu Phong, trở về trong tay Trình Tố Tích.
Trình Tố Tích có mối quan hệ bền chặt với Băng Loan đã chết, tất nhiên không có khả năng lợi dụng sự nguy hiểm của "Thú".
Nàng chỉ muốn chăm sóc tiểu gia hỏa trong trứng bình an lớn lên, hoàn toàn giúp Băng Loan một hồi nhân quả.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoa Linh: Ăn no nê, mới có thể sớm ngày phá vỏ!
Trình Tố Tích: Ta thu lại lời nói ngày hôm qua, ấp trứng thật không dễ dàng..