Ta Ở Thập Niên Văn Làm Pháo Hôi


Cũng nhờ lần trước Lăng Tiêu tương kế tự kế, làm bộ cho Lương Nhất mang tất cả quân ở Đông Kinh đi Lâm Thành cướp kho hàng, đợi cho bọn Laure tưởng bọn hắn ngu ngốc lôi hết quân đi rồi mà nhảy vào trong dinh thự trộm con dấu và tài liệu quân sự thì mới cho người nhảy vào tóm gọn cả mẻ, thuận tiện cho Mạc Lâm trung úy vẫn đang giả vờ đã rút quân về căn cứ phía Nam kia âm thầm đem quân sang đánh Tây thành, đợi tới khi quân địch gửi thư cầu cứu theo đường bưu điện tới đây thì đã muộn, Tây thành đã bị quân bọn hắn khống chế.

Lần đầu gặp mặt giữa Lăng Tiêu và Laure cũng xem như bọn họ đã xé rách mặt, càng giống như tuyên bố khiêu chiến với nhau, mà vụ của Lương Nhất cũng khiến cho những lão già bên trong quân đội phải kinh hoàng, cũng càng khiến bọn hắn thêm kinh sợ Lăng Tiêu, ai cũng biết tên Lương Nhất này đã đi theo Cố Thừa Duật từ trước khi hắn nhận chức vị tổng tư lệnh từ cha hắn, bây giờ nhận ra Lương Nhất là gián điệp thì hắn xử lý y cũng chẳng có gì gọi là lưu tình, mà lại còn tàn bạo hơn những người khác, vả lại Tây thành cũng vừa lấy lại được, mấy người kia hiện giờ đối với Lăng Tiêu càng thêm kính phục, hắn nói một không dám bảo hai, nghe theo dăm dắp.

Nhưng mà Lăng Tiêu biết, thật ra bây giờ hắn giết Laure luôn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, bởi người đứng sau hắn ta chính là thủ tướng của một quốc gia, nếu hiện tại y giết một vị tướng của hắn thì bên kia sẽ lại để một người khác sang đây nữa, thậm chí nếu nổi giận còn sẽ xử dụng cả bom đạn ném vào thành phố, Nam quốc thuộc về phương Đông, hàng trăm năm nay vẫn luôn bị chế độ phong kiến cai quản, vả lại địa hình không thuận lợi, không hay giao thoa giữa văn hóa phương Tây, vậy nên về mặt vũ khí là không thể nào có thể tân tiến như bên kia.


Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Lăng Tiêu sẽ nằm im chờ chết, hai lần hành động của y cũng đã khiến quân Pháp tức giận, thậm chí tổng thống bên đấy còn mang thêm người và vũ khí sang đây, nói là muốn hỗ trợ nước Nam dẹp loạn.

Lăng Tiêu biết cho dù hắn muốn hay không cũng chằng có thể ngăn cản được bọn họ mang quân tiến tới, hắn nhàm chán vứt chiếc bút máy lên bàn làm việc, ngồi suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cầm lấy chiếc áo khoác bên cạnh đi ra ngoài.

Bởi vì cảng giao thương bị quân pháp chiếm giữ, Lăng Tiêu không thể nhập hàng hóa từ bên ngoài vào trong nước, nên hiện tại vũ khí và đồ dùng quân đội rất thiếu thốn, quân lực không đủ, tài nguyên cũng ít, nếu cứ đánh thẳng ra thì cũng chẳng có phần thắng, bọn họ không thể liều mạng được, Lăng Tiêu cũng chẳng có ý định nhờ nước bên cạnh mang quân sang giúp đỡ, tình trạng này cũng giống như mượn sói đuổi hổ vậy, bước này không được mà bước kia cũng không xong, nhưng mà nghĩ kỹ lại, thật ra vẫn còn một bước hay, ai nói rằng bọn hắn có thể mang quân sang nước mình đánh mà mình không thể đem binh sang nước hắn đánh lại?Việc này cũng không cần đích thân Lăng Tiêu ra tay, hắn chỉ cầm ngầm quan sát, sau đó gây xích mích khiến cho hai nước kia nổi lên là được rồi, tuy nói thì đơn giản, nhưng mà hành động lại có chút khó khăn, Lăng Tiêu cần thiết nắm được điểm yếu của thực dân Pháp!Mà ở các nước Đông Dương này bởi vì có nhiều nước phương Tây muốn đánh chiếm lên tình hình rất hỗn loạn, thường thường thì các buổi tiệc giao lưu đàm phán xây dựng quan hệ rất hay diễn ra, mà Lăng Tiêu cũng không ngoại lệ, lần này hắn được mời đến chính là trụ sở chính của các nước đông dương do thực dân phương Tây xây dựng lên, vốn Lăng Tiêu cũng chẳng hứng thú với việc tiệc tùng, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, cuối cùng thì hắn vẫn đi.

Nơi này khác với bữa tiệc nhỏ trên thuyền ở bến Lâm Thành lần trước, nơi này xa hoa mỹ lệ, người đi vào đều là những nhân vật không thể trêu chọc, đây đích thị mới là tầng lấp của giới thượng lưu.

Mà lần này Lăng Tiêu tới đây cũng chính là để tìm một người, thuận tiện kết giao quan hệ với những nhân vật quyền lực bên Anh quốc, như vậy cũng sẽ trợ giúp cho một phần kế hoạch của hắn, mà khi Lăng Tiêu đang muốn đi tìm quốc vương Anh, ngoài ý muốn lại gặp một người.

Laure không biết khi nào đi tới bên cạnh Lăng Tiêu, trên tay hắn còn cầm một ly rượu vang, dường như tâm trạng của hắn ta rất tốt, khuôn mặt anh tuấn hiện lên ý cười, hắn giống như rất quen thuộc mà chào hỏi Lăng Tiêu: ‘’ngài tổng tư lệnh, rất vui được gặp lại’’Lăng Tiêu nhìn hắn, y chẳng nói gì liền đi rồi, bởi vì xác định được mục tiêu của mình, Lăng Tiêu cũng lười nói chuyện với những người râu ria, chỉ là lúc y quay lưng bỏ đi, ánh mắt người kia vẫn đang dán chặt vào y.


Bởi vì lỡ mất cơ hội, chậm một chút, cuối cùng ngay cả cái bóng của quốc vương nước Anh Lăng Tiêu cũng chẳng gặp được, nhưng mà thật ra Lăng Tiêu lại gặp được hoàng Anh quốc, không, mà là chính hắn ta tới gặp Lăng Tiêu, nơi này hầu như toàn là người ngoại quốc, quả tóc đen của Lăng Tiêu thật sự rất nổi bật, còn chưa cả kể đến khuôn mặt anh tuấn của hắn nữa, hắn lười biếng dựa vào một cây cột, bên tay tùy ý nhấc ly rượu vang lên nhấp một hụng, mi mắt rũ xuống, lông mi đen dài tạo thành cái bóng nhỏ, ngoài ý muốn Lăng Tiêu lại hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Mà vị hoàng tử Anh quốc này chính là loại háo sắc, nam nữ đều không kiêng kị, khó khăn lắm hôm nay mới không bị vị cha già quản lý, lại gặp được người đẹp như Lăng Tiêu, hắn không suy xét hậu quả mà đã tiến lên bắt chuyện.

Mà cái ánh mắt kia nhìn Lăng Tiêu còn quá nóng bỏng, Lăng Tiêu làm sao không biết ý đồ của người này? Nhưng mà tính ra đối với hắn lại có lợi, đang buồn ngủ lại có người mang gối tới, nếu hắn không nhận thì thật là có nỗi với bản thân.


Cứ vậy Lăng Tiêu bình thản uống hết ly rượu mà vị hoàng tử Anh quốc đưa cho, sau đó đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn mà được Henry tận tâm dìu vào phòng ngủ, tuy hệ thống dự phòng làm có thể bảo trì cho Lăng Tiêu giữ được thanh tỉnh, nhưng mà cơ thể của hắn cũng vì trúng thuốc mà trở nên nặng nề, vốn Lăng Tiêu định không uống, nhưng mà vì làm cho thật mà lại uống nó vào.

Vừa mới bước vào phòng, Henry đã nhịn không được mà đè lên người Lăng Tiêu, khuôn mặt anh tuấn hiện chút hưng phấn, hắn ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt vì bị trúng thuốc mà đỏ ửng của Lăng Tiêu, cười cười, nói một tràng bằng tiếng anh: ‘’mỹ nhân, cuối cùng cũng đến tay ta, nhà ngươi yên tâm, việc thành xong bổn hoàng tử sẽ không bạc đãi ngươi’’Nói rồi Henry liền không nhịn được mà cúi đầu muốn nếm thử đôi môi vì rượu mà trở lên căng mọng của Lăng Tiêu, chỉ là hắn còn chưa chạm vào thì cửa phòng đã bị mở ra, lúc này cả Lăng Tiêu và Henry đều sửng sốt một chút, sau đó y nhanh tay mà vứt sợi dây thừng vừa đổi bằng điểm tích phân ở cửa hàng hệ thống xuống giường.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui