Trong lúc dùng bữa, Thẩm Sở Sở liền phát hiện, lễ nghi trên bàn ăn của Hàn Hành Ngạn hoàn mỹ đến mức khiến cho người ta không soi ra được tẹo lỗi nào. Tay cầm dao dĩa vừa thon vừa dài, dường như thứ cầm trong tay không phải là dao dĩa mà là một tác phẩm nghệ thuật.
Còn cô thì sau khi làm việc cả ngày, bữa trưa chỉ ăn một bát mì úp, sớm đã đói đến mức bụng dán vào lưng rồi. Vì thế, sau khi cứ lặng lẽ quan sát Hàn Hành Ngạn hai mươi phút, cô như là càng nhìn càng đói. Rốt cuộc, cô không kiên trì nổi nữa, tăng tốc độ ăn.
Trời đất bao la, vẫn là lấp đầy bụng quan trọng nhất.
Sau đó, Hàn Hành Ngạn đã ăn được kha khá liền nhìn sang Thẩm Sở Sở ở phía đối diện giống như một con chuột nhỏ vậy, từng thìa từng thìa một nhồi thức ăn vào miệng, hai má phồng lên, nhìn thật đáng yêu.
Trọng điểm là, anh cứ nhìn mãi, không biết vì sao, lại cảm thấy có chút đói.
Vì thế lại gọi nhân viên phục vụ tới, gọi thêm hai món ăn và một phần tráng miệng.
Thẩm Sở Sở thấy thế, tốc độ nhai chậm lại, chờ lúc phục vụ rời đi, hơi đỏ mặt nhìn vào Hàn Hành Ngạn nói: "Tôi có phải là ăn nhiều quá không."
Hàn Hành Ngạn lắc đầu, nói: "Không phải, là tôi ăn chưa no." Nói xong, thấy ánh mắt Thẩm Sở Sở hơi có chút xấu hổ, anh lại hối hận.
Quả nhiên, liền nghe thấy Thẩm Sở Sở nói: "Xin lỗi Hàn tổng, tôi nên gọi nhiều hơn chút."
"Không đâu, là tôi ăn trưa quá ít thôi."
Chờ ăn xong món chính và dùng một chút đồ uống, Thẩm Sở Sở mới nhận ra là mình hôm nay ăn hơi nhiều. Bụng đã phồng lên rồi. Nghĩ tới Trần Tây Lệ nói đã nhận cho cô một bộ phim, cô lại cảm thấy mình quá tham ăn rồi, không biết phải mất bao lâu mới có thể giảm được lượng calo đã ăn vào hôm nay.
Khi Thẩm Sở Sở nghĩ tới đi trả tiền, lại bị người ta cho biết tiền đã được thanh toán rồi, cô kinh ngạc nhìn sang Hàn Hành Ngạn. Hàn Hành Ngạn đứng thẳng người dậy, nói: "Làm gì có chuyện để cho phụ nữ trả tiền."
Thẩm Sở Sở cả mặt bối rối, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Hàn Hành Ngạn.
Cho đến khi ngồi vào xe của Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở vẫn còn đang lưỡng lự, nói: "Hàn tổng, ngài giúp tôi, lại mời tôi ăn cơm, cái này cũng quá là cho qua được."
Hàn Hành Ngạn lại giống như đang chờ câu này của Thẩm Sở Sở vậy, nói: "Không quan trọng, cô có thể lại mời lại mà."
Thẩm Sở Sở liền ngơ ngác, nhìn vào dáng vẻ nghiêm túc lái xe của Hàn Hành Ngạn, cả nửa ngày mới hồi thần, nói: "...Được. Cơ mà, nói như vậy hình như là phải mời hai bữa mới đủ. Trả lại ngài một bữa, lại mời một bữa."
Hàn Hành Ngạn thuận theo ý người mà nói: "Ừm, vậy thì mời hai bữa."
Thẩm Sở Sở cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng nghĩ tới lời này là tự mình nói ra, chỉ có thể nói: "A, được. Chờ ngài có thời gian tôi sẽ mời."
Hàn Hành Ngạn nghe thế khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Thẩm Sở Sở ngồi tại ghế ảo não một lúc, nhìn thấy phương hướng lộ trình của Hàn Hành Ngạn, lúc này mới nghĩ ra mà nhắc anh: "Hàn tổng, tôi không ở chỗ kia nữa, tôi hôm nay chuyển tới khu Lê viên rồi. Hay là ngài cho tôi xuống ở giao lộ phía trước tôi tự về."
Hàn Hành Ngạn trong lòng chấn động, nói: "Ồ? Thế sao, khéo vậy, tôi hôm nay cũng ở bên đó, vừa lúc cùng đi."
"A?" Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, phía Lê viên hình như cách Tập đoàn Hàn thị hơi xa. Cô nhớ lần trước Hàn Hành Ngạn nói nơi bản thân sống nằm ngay gần khu nhà cô ở trước đây.
Đối mặt với chất vấn của Thẩm Sở Sở, Hàn Hạnh Ngạn lại không giải thích thêm gì. Chỉ là, lúc thấy Thẩm Sở Sở không ngừng động tác xoa bụng, hỏi: "Cô Thẩm, có cần dừng xe đi mua chút thuốc không?"
Bàn tay đang xoa bụng của Thẩm Sở Sở ngừng lại, ngại ngùng cười nói: "Không, không cần đâu, tôi lát nữa đi lại liền ổn thôi." Ăn đến mức như thế này vẫn là không cần để cho Hàn tổng cao lãnh biết được.
"Ừ." Hàn Hành Ngạn vẻ mặt nhàn nhạt như đã hiểu rõ đáp lời.
Thẩm Sở Sở nhìn thấy biểu cảm của Hàn Hành Ngạn, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào. Nhìn là biết, Hàn tổng khẳng định đã đoán được lý do cô xoa bụng rồi.
Nửa tiếng sau, hai người đến được khu căn hộ Lê viên. Hàn Hành Ngạn vửa định dừng xe ở hầm để xe, Thẩm Sở Sở liền nói: "Hàn tổng, ngài cho tôi xuống trước đi, tôi đi dạo. Lát nữa lên sau."
Hàn Hành Ngạn cho xe dừng ở bên đường, nói: "Mạo muội hỏi một câu, cô Thẩm là có chuyện gì muốn đi làm sao?"
Thẩm Sở Sở nghĩ trong lòng, chuyện cô ăn nhiều Hàn Hành Ngạn cũng đã biết rồi, cũng chẳng có gì mà phải giấu nữa. Cho nên đã vỡ rồi cho vỡ luôn, nói: "Tôi hôm nay ăn nhiều quá, muốn đi tản bộ."
Hàn Hành Ngạn nghe xong lại khởi động xe, nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Nói vậy, xe liền bị dừng ở bãi đỗ xe ngầm. Hàn Hành Ngạn đem xe dừng vào chỗ đỗ, tháo dây an toàn, nhìn thấy Thẩm Sở Sở có chút ngốc lăng, nói: "Không phải nói là muốn đi tản bộ sao, sao vậy, không muốn đi nữa?"
Thẩm Sở Sở quay đầu, tâm tình phức tạp mà nhìn vào Hàn Hành Ngạn, nói: "Đi."
Sau đó, hai người liền đi quanh tiểu khu. Thẩm Sở Sở cả quá trình đều cúi đầu, không biết đang nghĩ những gì. Lúc này, đột nhiên có một lực đạo kéo cô một cái, sau đó một giọng nói truyền tới: "Nhìn đường."
Thẩm Sở Sở lần đầu tiên tiếp xúc Hàn Hành Ngạn ở cự ly gần như vậy, chóp mũi thoảng qua một mùi hương tươi mát truyền tới. Mùi vị này thậm chí có chút quen thuộc...
Còn không chờ Thẩm Sở Sở nghĩ ra đã từng ngửi được ở đâu, thì Hàn Hành Ngạn liền buông cổ tay Thẩm Sở Sở ra, nói: "Nhìn cẩn thận chút, trước mặt có một tảng đá lớn."
Thẩm Sở Sở thuận theo ánh mắt của Hàn Hành Ngạn nhìn qua, chỉ thấy ở trên mặt đất thực là có một tảng đá to, mà cô bất tri bất giác suýt chút nữa thì đã dẫm lên cỏ rồi. Nghĩ tới mình làm ra chuyện ngu ngốc, mặt Thẩm Sở Sở hơi đỏ lên, nói: "Cảm ơn."
Hàn Hành Ngạn định nói cảm ơn cái gì, thì lúc này, một giọng nữ kiều mỵ truyền tới.
"Hàn tổng? Thật khéo, thế mà có thể gặp được ngài ở đây."
Hàn Hành Ngạn quay đầu qua, nhìn người đi tới, cau mày, sau đó lành lạnh gật đầu: "Ừm."
Thẩm Sở Sở cũng nhìn sang người vừa nói, cô liếc mắt liền nhận ra là ai. Đây không phải là lưu lượng tiểu hoa gần đây đang hot Tần Dĩnh Nhiên sao, hóa ra cô ấy cũng sống ở trong tiểu khu này. Chỉ là họ tuy là cùng ở trong giới giải trí, lại chưa từng cùng tham gia hoạt động cùng nhau hay là gặp mặt ở trường hợp công khai nào. Đối phương hẳn là không biết có nhân vật như cô.
Vì vậy, tình hình bây giờ rất là xấu hổ. Rốt cuộc có cần chủ động chào một tiếng không.
"Đi thôi, đi phía trước dạo." Hàn Hành Ngạn thay Thẩm Sở Sở quyết định, sau đó dẫn trước rời khỏi chỗ này.
Thẩm Sở Sở nhìn thấy Tần Dĩnh Nhiên bộ dạng bối rối, cúi đầu theo sau Hàn Hành Ngạn đi mất. Cô vừa nãy còn định chào một câu, nhưng nghĩ tới Tần Dĩnh Nhiên chắc chắn là không hi vọng người khác nhìn thấy dáng vẻ bối rối của mình, vì thế vẫn là quyết định cúi đầu giả làm đà điểu.
Tần Dĩnh Nhiên hiện tại không nhận ra cô, không có nghĩa là sau này sẽ không nhận ra. Nhỡ mà ngày nào đó nghĩ tới lần gặp mặt như vậy, thế không phải là sẽ kết thù sao.
Sau khi đi xa rồi, Thẩm Sở Sở mới thở phào một hơi. Lúc nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo dường như được bao phủ lên một tầng sáng, Thẩm Sở Sở cảm thấy mình nhất định là đầu óc hôn mê rồi, hoặc là bị sắc đẹp mê hoặc, vì thế mới đồng ý cùng đi tản bộ với anh ta. Đây không phải là mỗi phút mỗi giây đều muốn để lộ chính mình sao?
Sau này cô còn muốn hòa vào làng giải trí nè, nhỡ mà bị người ta chụp được ảnh cô và Hàn Hành Ngạn đi cùng nhau vậy không phải là sẽ có rất nhiều scandal sẽ truyền ra sao? Cô vốn là không muốn được nổi tiếng bằng cách đó đâu, vì vậy sau này vẫn là cố gắng tránh đi.
Sự xuất hiện của Tần Dĩnh Nhiên hôm nay cũng coi như là cho cô một lời nhắc nhở.
Khi còn chưa nổi tiếng thì thế nào cũng được, nhỡ mà ngày nào đó nổi tiếng rồi, những thứ này chính là chứng cứ rành rành.
Nghĩ đến đây, Thẩm Sở Sở nói: "Hàn tổng, chúng ta về thôi, bụng tôi không khó chịu nữa rồi."
Hàn Hành Ngạn nghiêng đầu nhìn Thẩm Sở Sở một cái, có chút tiếc nuối nhưng vẫn gật đầu đáp: "Được."
Lúc đến tầng 26, hai người tạm biệt, một trái một phải trở về nhà mình.
Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Sở Sở cảm thấy mình triệt để được giải phóng, đi cùng với một người có khí tràng lớn như vậy, thật sự là một loại dày vò, tiểu nhân vật như cô sắp tắc thở rồi.
Khi đi tắm, Thẩm Sở Sở vẫn đang suy nghĩ, Hàn Hành Ngạn gần đây cứ như là biến thành một người khác vậy, đặc biệt là hôm nay. Có chút hành vi khiến cho người ta cảm thấy sờ không tới đầu. Cứ có cảm giác anh ta giống như có chuyện muốn hỏi cô nhưng lại không tiện mở miệng, một người chủ tịch của công ty lớn lại có chuyện gì cần từ cô sao? Thật sự làm cho người ta khó hiểu."
Nchĩ trái nghĩ phải cũng nghĩ không thông, Thẩm Sở Sở quyết định không nghĩ tiếp nữa. Dù sao bây giờ ở gần, hơn nữa Hàn tổng cũng giúp cô không ít việc, nhỡ mà có yêu cầu gì ở cô, cô cũng có thể đem ân tình hoàn trả.
Sau khi tắm xong, ra khỏi nhà tắm, Thẩm Sở Sở trở nên tươi sáng rộng mở, quan trọng là căn nhà thuộc về cô, cảm giác thoải mái trong lòng lại dấy lên. Lúc này, cô mới bỗng nhiên nghĩ ra chuyện này còn chưa nhắc tới với bố mẹ cô. Cô nghĩ ngợi một lát, sau đó cầm điện thoại tìm kiếm trong danh bạn, gọi một cuộc điện thoại cho mẹ mình.
Sở Quế Chi vừa nghe được nữ nhi nhà mình mua nhà ở Đế đô, kinh ngạc đến mức điều khiển từ xa cũng rơi xuống đất.
"Con nói gì cơ? Con mua nhà ở Đế đô? Con lấy đâu ra nhiều tiền thế, mẹ nghe nói nhà ở Đế đô rất đắt đó."
Thẩm Sở Sở đã nghĩ được cách nói từ lâu, đáp: "Mẹ, ngài quên rồi sao, còn không phải là quay một quảng cáo còn có mấy bộ phim sao, tất nhiên là kiếm được chút tiền rồi."
Sở Quế Chi có chút không tin lắm mà nói: "Nhưng mẹ nhớ là mấy quảng cáo trước đây của con chẳng kiếm được bao nhiêu tiền mà?"
Thẩm Sở Sở giải thích: "Mẹ, con đây không phải là đổi công ty rồi sao, liền cùng một công ty với Thường đạo diễn đó. Gần đây cũng nhận được không ít phim, thù lao đóng phim cũng khá cao, vì thế liền tích tiền lại trả được khoản này."
Sở Quế Chi vừa nghe thế mới có chút yên tâm, nói: "Ừ, thế thì tốt. Con bây giờ có phải không còn tiền không, có cần mẹ gửi cho con một ít không?"
Thấy cửa của mẹ mình qua rồi, Thẩm Sở Sở cười nói: "Mẹ, không cần đâu, con không thiếu tiền. Công ty có nhận cho con mấy thông cáo. Con qua một thời gian sẽ lại đi quay phim rồi."
Thẩm Minh Phúc trộm đi tới nói: "Sở Sở, con cũng đừng vất vả quá, nếu như mệt rồi thì về nhà nghỉ ngơi."
Thẩm Sở Sở nghe lời này trong lòng ấm áp, nói: "Dạ, con biết rồi cha. Con không mệt. Minh tinh kiếm tiền nhanh, cha và mẹ cũng vất vả, hai người mới cần nghỉ ngơi nhiều vào. Hai người nếu như đồng ý thì đến Đế đô bên này cũng được, con gái dưỡng hai người."
Sở Quế Chi nói: "Thế thì thôi đi, quá là không tự do, đến người nói chuyện cũng không có. Con tự chăm sóc tốt bản thân là được, nhớ là có thời gian thì gọi điện về nhà."
Sau khi cúp máy, Thẩm Sở Sở nằm lên sô pha, nhắm mắt lại xoa dịu tâm tình. Sau đó mở Weibo ra xem.
Kết quả, vừa mở ra cô liền bị sốc. Một bí mật mà Thẩm Sở Sở mấy hôm trước vừa phát hiện ra đột nhiên biến thành một vụ bê bối mà mọi người đều biết.
"Quách Tân kết hôn hai lần."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...