Ta Ở Nhân Gian Lượm Được Một Vị Phu Quân
Có lần hắn thử thuốc trên người bị trúng độc ý thì muốn cứu những không may người ta mới thử một giọt liền hồn phi phách tán ngay tại chỗ.
Còn có lần thử thuốc kiểu gì thay đổi cả giới tính của người bị thử.
Còn có lần thử thuốc kiểu gì, người kia liền bám riết Quế Túc hắn không buông liền nhanh chóng uống thuốc mà hắn cho là thuốc giải liền bị một giọt biến mất luôn khỏi thế gian.
Thật sự không biết là hắn muốn cứu hay muốn tiễn vong nữa.
Đôi chút đáng sợ.
Lần này lại vứt cho y lĩnh đủ, y muốn lật thuyền, y muốn đồ sát thiên hạ.
Hỏi ta giết người còn được, bảo ta chăm trẻ liền chăm kiểu gì?
Người trên giường kia từ từ tỉnh lại sau đoạn hôn mê.
Dụi dụi đôi mắt tròn đáng yêu nhìn Quế Túc, cất giọng trong trẻo động lòng người:
"Ca ca, đây là đâu? Ta bị lạc sao?"
Quế Túc nhìn y, không biết là phát cáu hay không biết đối mặt với sự đáng yêu này ra sao, có chút gắt gỏng:
"Cmn ngươi là sốt đến teo người teo cả não à? Ngươi quyên mình đang ở đâu rồi à?"
Tiểu Lôi Phong nghe vậy đột nhiên sợ hãi khóc nấc lên.
Quế Túc lúng túng không biết làm sao, tai và đuôi đều lộ ra ngoài.
Ấp úng dỗ đứa trẻ một cách vụng về:
"Ngừng...!ngừng lại, không được khóc.
Ta...!ta...!ta nhừng lại ngươi không được khóc...!Ta..."
Cái đuôi lông trắng muốt của y không ngừng vẫy qua vẫy lại khiến Tiểu Lôi Phong nhìn đến thích thú, đưa đôi bàn tay ra cùng với đó là giọng nói trong trẻo đó:
"Sờ sờ...!muốn sờ sờ..."
Quế Túc nhìn y, biết đôi mắt nhỏ kia đang hướng về đuôi của mình, y vô thức mà lấy vạt áp che đuôi lại, không biết là xấu hổ hay là thẹn quá quát lên:
"Sờ gì mà sờ, đuôi ta không được tùy tiện sờ."
Tiểu Lôi Phong nghe được tiếng quát mắng, khuôn mặt ủy khuất, chỉ chờ vài giây nữa liền khóc đến ngập động.
Quế Túc thấy vậy biết y sắp lật trời rồi liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, ấp úng:
"Không được sờ mạnh.
Đuôi rất nhạy cảm."
Tiểu Lôi Phong chỉ chờ có thế, đôi mắt sáng rực chạm tay vào thứ mềm mại yêu thích.
Quế Túc chịu đựng đến khổ cực.
Y muốn lật bàn.
Cmn có ai thấy vị Tuyệt nào phải ngồi cho trẻ con vuốt lông như hắn không? Chuyện quái quỷ gì đây? Y muốn lật bàn.
Y muốn đồ sát thiên hạ.
Tiểu Lôi Phong sờ đến khoái trí cười khúc khích.
Không kiềm được lòng hiếu kì cọ mặt vào thứ mềm mại trước mắt.
Quế Túc nhận thấy có điều gì khác lạ giật nảy người, đuôi nhanh chóng theo quán tính mà thu lại.
Mặt y đỏ bừng, đứng bật dậy, tay che chỗ xương cụt mà quay lại chửi:
"Ngươi...!ngươi...!ai cho phép ngươi dán mặt vào đuôi của ta..."
Tiểu Lôi Phong bị quát mà lấy hết sức bình sinh òa khóc lên.
Thiên Long ngồi phía trên, vừa nhấp một chén trà, đặt xuống liền nghe thấy tiếng khóc đến thảm thương của con nít dưới động của mình.
Y ghét nhất là sự ồn ào này.
Không nhanh không chậm hét vọng xuống:
"Bắc Huyết Nguyệt, ngươi chơi cái gì ở đó thế? Ồn ào quá."
Quế Túc phái dưới không biết làm sao, tay chân lúng túng mà chửi vọng lên:
"Cmn ngươi xuống đây xem đi thì biết.
Ta thật sự không thể trông nối hắn nữa rồi."
Thiên Long cùng với tiếng hét của Quế Túc và tiếng trẻ em gào khóc kia khiến y bực mình.
Tính nhấp miếng trà bình tĩnh, một chén trà khác đã được ném bay lên trên bàn.
Mặt y biến sắc, đặt thật mạnh chén trà xuống bàn khiến cho nước trà bắn tung tóe.
Y nhanh chóng đứng trước cửa mật đạo, mở ra rồi đi xuống.
Thấy Quế Túc đang cố gắng tìm đồ để ném lên phía trên làm y càng muốn vặt lông con Chồn này.
"Hai ngươi náo đủ chưa? Im hết miệng lại cho ta."
Tiểu Lôi Phong nghe vậy thì im bật.
Quế Túc quay qua nhìn Thiên Long như một vị cứu thế:
"Cmn ngươi hiện tại mới xuống.
Để gia lên được trên đó gia liền quyết sinh tử với ngươi."
Thiên Long nhìn Quế Túc lại nhìn bàn trà trước mặt.
Mọi thứ ngổn ngang.
Cả giường của y cũng không có ngay ngắn.
Dưới đất thì vương vãi lá thuốc.
Khuôn mặt tức khắc càng đen thêm một vạch y thực sự muốn giết hai sinh vật trước mắt.
Nhưng có chút lạ.
Một dòng suy nghĩ lướt qua não bộ y khiến y có chút rùng mình, quên luôn cả sự tức giận:
"Quế Túc, ta thật sự không ngờ tuy biết ngươi có 9 hình thể có cả nữ nhưng không thể nào nhanh như vậy sinh hài tử cho cái tên kia chứ? Nhìn giống hắn y đúc."
Quế Túc nghe lời nói từ miệng tên kia, y với cái ghế đá cẩm thạch bên cạnh đó ném thẳng vào đầu Thiên Long.
Thiên Long bắt được cái ghế, xoay một vòng cơ thể giảm tốc độ của chiếc ghế liền đặt nó xuống, đá cẩm thạch rát đắt.
Vừa mở cửa động Quế Túc đã khôi phục được quỷ khí, không bị cấm chế nữa.
Hiện tại, ngay tại đây y muốn sống chết với tên này.
Quế Túc tính cầm lấy thêm một cái ghế nữa ném đi nhưng Thiên Long đã nhanh chóng đặt chấm chế bộ bàn ghế phỉ thúy đó.
Thật may mắn trước khi y ra ngoài liền hạ cấm chế hết đồ đạc không khéo liền không còn gì để dùng nữa.
Quế Túc lúc này lửa giận đùng đùng đánh đến:
"Con cái Cmn ngươi.
Cái tên Tây Huyết Nguyệt kia thử thuốc kiểu gì khiến hắn teo cả người lẫn não rồi.
Ngươi còn ở đây mà có thời gian đùa giỡn à?"
Thiên Long chặn đòn đánh của Quế Túc,y nhanh nhẹn điểu nguyệt Quế Túc khiến y bất động.
Thiên Long không có hứng thú với Quế Túc mà thay vào đó là đến chỗ của Tiểu Lôi Phong xem sét tình hình:
"Đúng là teo nhỏ lại thật, y như là bản sao."
Y nhìn Tiểu Lôi Phong bằng ánh mắt suy hiếp mà hỏi:
"Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi?"
Tiểu Lôi Phong sợ hãi mà run run trả lời:
"Tên...!tên Lôi Phong.
Năm nay 11 tuổi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...