Ta Ở Mạt Thế Thu Thập Phế Phẩm


“Vậy cũng đúng, cái bếp lò kia rất thực dụng.

” Ân Diệc đối với bếp lò thập phần vừa lòng, dù đã có xe Phòng Xa hiện tại cũng không đành lòng để hệ thống thu về, mà đặt ở trong một góc, lưu trữ dự phòng.

Để hệ thống thu về sẽ có hao tổn, sau này muốn tạo ra một cái còn phải thêm nguyên liệu.

Ân Diệc không nghĩ lãng phí bất luận cái gì.

“Bên này đã tìm không sai biệt lắm, chúng ta trở về đi, sắc trời cũng không còn sớm.

” Thu Ngữ thừa nhận thân thể chính mình tương đối yếu, ra ngoài từ sáng, tới bây giờ là hơn 3 giờ, Ân Diệc còn chưa thế nào, cô đã cảm giác đau eo, đau chân, cơ bắp cả người đều bắt đầu kháng nghị.

Mỗi lần có loại cảm giác này, Thu Ngữ đều thực buồn bực, đồng dạng đều là người tiến hoá bị thiên thạch đập trúng, thân thể Ân Diệc thì càng ngày càng cường hãn, mà cô ngoại trừ có hệ thống, có kháng thể đối với phóng xạ mang theo virus, thì tố chất thân thể vẫn yếu ớt như cũ.


“Trở về đi, vừa lúc đem mấy thứ này sửa sang lại một chút.

” Tuy rằng rất nhiều thứ đã bị hệ thống thu về, nhưng chỉ các loại thực phẩm nhặt về từ bên ngoài cũng chứa đầy hai cái ba lô.

Ân Diệc cũng biết tình huống thân thể Thu Ngữ, hắn đỡ cô, hai người từ trên đống đổ nát đi trở về, trước đó, lực chú ý của hai người đều ở trên việc tìm kiếm, còn chưa có cảm giác nhiệt độ bên ngoài có bao nhiêu khó nhịn.

Lúc này buông lỏng xuống, nháy mắt liền cảm giác quần áo trên người đều đã ướt đẫm, giọng nói khát khô.

Ân Diệc từ trong ba lô lấy ra một chai nước khoáng tìm được ở trong đống đổ nát, một rương nước khoáng bị dập nát chỉ còn ba chai, hai chai trước đó đã uống hết rồi.

Tiếp nhận chai nước, Thu Ngữ uống lên một phần ba, dư lại đưa cho Ân Diệc, loại thời tiết này hơi nước xói mòn lớn, một chai nước là không đủ, nhưng chỉ có thể chờ đến lúc trở lại trên xe.

Ân Diệc uống lên một phần ba, lại từ trong ba lô lấy ra hai chiếc chén cho mèo, mở ra đổ phần nước dư lại cho Mặc Mặc và Thỏ, bọn họ một đường đi tới đều làm như vậy, hai người hai mèo đều đã hình thành ăn ý.

Ba lô cũng có sưu tầm được đồ uống khác, nhưng những loại đồ uống này, ở lúc đang khát thật là càng uống càng khát hơn, hai người Thu Ngữ bọn họ cũng chỉ có thể tạm chấp nhận, bước nhanh đi trở về.


Đi bên cạnh hai người bọn họ, Mặc Mặc và Thỏ lại linh hoạt hơn rất nhiều, vẫn không ngừng nhảy lên.

Đi gần nửa giờ, rốt cuộc ở lúc hai người hai mèo đều khát sắp điên cũng đến được trước xe Phòng Xa.

Mặc Mặc và Thỏ không có sốt ruột lên xe, vẫn cảnh giới ở phía sau hai người, ở trong thiên nhiên, động vật vĩnh viễn có tính cảnh giác cao hơn so với con người.

Thu Ngữ kéo cửa xe, trong nháy mắt mở ra, trực tiếp cất bước vào trong xe, thời điểm đi xe không có nạp điện, điều hòa tự nhiên không thể mở ra, Ân Diệc liền mở máy lọc không khí ra, tuy rằng không có mát mẻ như điều hòa, nhưng tốt xấu gì cũng thoải mái hơn so với bên ngoài rất nhiều.

Chờ sau khi Ân Diệc lên xe, Mặc Mặc và Thỏ cũng nhảy lên xe, đóng cửa xe lại, nhiệt khí cũng đều bị cách trở ở bên ngoài, không khí trong xe theo cửa lọc hình thành gió nhẹ, Thu Ngữ thoải mái thở dài.

“Oa! Xem như đã sống lại, em đi lấy nước đây.

” Thu Ngữ lấy nước trước đó bọn họ đã lưu trữ, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để giải khát.

Thu Ngữ cầm một chai nước ném cho Ân Diệc, sau đó mở một chai ra chính mình uống lên một nửa, lấy chén mèo của Mặc Mặc và Thỏ ở phía dưới ghế dài ra, đổ đầy nước cho hai con mèo.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận