Nếu đối phương không muốn rời đại sảnh Thủy Dung cũng không thể miễn cưỡng. Vì thế cô liền dựa vào trí nhớ của chính mình chỉ cho đối phương một ít món không tệ lắm.
Trước kia khi mua đồ cô sợ nhất chính là giá cả không cụ thể làm cho người ta cảm giác không an toàn. Suy bụng ta ra bụng người, lúc Thủy Dung giới thiệu đều giới thiệu mấy món có giá cả được niêm yết.
Bởi vì bữa sáng được niêm yết giá, đến mức nếu Cục Quản Lý Giá mà còn thì có khả năng sẽ cho cô một cái cảnh báo nhiễu loạn thị trường mua bán, nhưng đây là mạt thế, hệ thống tùy hứng nói bán sao thì bán dù sao thì giá cả đều được thống nhất, làm cho công việc tính toán của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều, huống chi dù cô có dị nghị gì cũng không thể sửa, nếu cô thu giá nhiều hệ thống cũng không cho đưa vào sổ sách.
Tinh hạch gì đó thì cô là người thường không thể hấp thu sức mạnh bên trong, nếu không phải có thể dùng tinh hạch để mua đồ ở thương thành hệ thống thì tinh hạch cũng không bằng quả cầu pha lê cô chơi hồi nhỏ, cô có thu nhiều tinh hạch thì cũng chỉ bày ra đó rồi xem không thể dùng vào việc gì khác.
Còn việc dùng tinh hạch để giao dịch với người khác thì sao? Không phải là Thủy Dung quên mà là bởi vì dù cô có dùng tinh hạch để giao dịch với người khác thì có đồ vật nào đáng giá để cô đi trao đổi? Ăn uống thì cô đã vượt qua trình độ sinh hoạt của đại đa số người trên thế giới này.
Không phải do thế giới này không có người cầm quyền mà là bởi vì tư liệu sản xuất ít, vật tư thiếu thốn, nghèo, dù có quyền thế cũng không dùng sức sáng tạo để sản xuất.
Ngưu Hàm nghe Thủy Dung giới thiệu tên của những món đó làm hắn ngay lập tức bị chấn động, sau lại nghe giá cả của mấy món đó hắn chấn động x 10.
Trước nay hắn biết lương thực trân quý như thế mà bây giờ chủ tiệm lại bán giả rẻ như vậy, chủ tiệm chắc không phải là nói đùa với hắn đi?
Hiện tại trong hoàn cảnh không thể gieo trồng lương thực, chỉ có dị năng hệ thực vật và dị năng giả gieo trồng rồi tinh lọc đất mới có cây non, dốc lòng chăm sóc một đoạn thời gian mới dần dần có lương thực.
Bởi vì dị năng giả gieo trồng số lượng thưa thớt cùng với việc tỉ lệ cây non nảy mầm vô cùng thấp cho nên lương thực mới khó có được như thế, hàng năm tiểu đội bọn họ ở bên ngoài du đãng cũng chỉ có thể lấy thịt thú biến dị và thực vật biến dị như trái cây làm đồ ăn chính.
Nghèo đến mức chỉ có thể ăn thịt, nói lại buồn cười nhưng cũng là hiện trạng của bọn họ.
"Ách, Ngưu.. Tiên sinh, mấy món tôi đề cử đều ăn rất ngon, đều có thể làm món ăn chiêu bài của khách sạn, ngày thường tôi cũng ăn mấy món này, nếu không mọi người thử một lần đi, hoành thánh tôm bóc vỏ, bánh bao thịt nhỏ cắn một ngụm mùi thơm nức, hương vị không tồi. Mọi người vất vả như vậy, ngày đêm làm việc phí sức lực và tinh thần, nếu không ăn được chút gì đó thì sẽ mệt thân lắm."
Thủy Dung kiên nhẫn giải thích, các loại phí phụ của khách sạn thật sự quá nhiều, nếu chỉ thu tiền phòng thì quá ít, phải đi tới nơi khác kiếm tiền mới được, cô nghe tiểu đội săn thú nói tuy trong tay không có nhiều đồ ăn nhưng tinh hạch thì không thể thiếu bởi nó đã trở thành tiền lưu thông chính ở đây.
Ngưu Hàm có chút ngây người, nhưng thấy cô nhiệt tình đề cử đồ ăn trong tiệm như vậy, mặc dù kỳ dị nhưng cảm nhận được một tia chân thành.
Tiểu đội săn thú bọn họ bao gồm cả vợ mình Ngô Lan Chỉ thì sức ăn không nhỏ, do vận động nhiều nếu không ăn no sẽ không có sức, lặp đi lặp lại như thế những người hán tử trong đội đều đạt cân nặng hơn 250 cân (1).
(1): 2 cân ở Trung Quốc=1kg ở Việt Nam.
Nhưng bởi vì vận động nhiều nên không béo, một thân toàn cơ bắp.
Vì thế Thủy Dung lại được mở mang tầm mắt, một lần ăn phải dùng năm trang giấy ghi mới hết.
Thủy Dung hận chết trí nhớ của chính mình, lúc trước nhiều món chi để rồi giờ loạn.
Xác định lại số lượng và loại đồ ăn với Ngưu Hàm làm cho Thủy Dung không còn hoài nghi bọn họ có ăn hết hay không nữa rồi, cô đã chứng kiến sức ăn lớn của người mạt thế, không bao giờ vì họ ăn nhiều mà kinh ngạc cảm thán không thôi nữa.
Cùng lúc với việc viết trên giấy thì Thủy Dung cũng đối chiếu và hạ đơn trên thương thành hệ thống.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Hiện tại bên ngoài vẫn còn đang canh lửa, tối hôm qua nhóm thứ ba đi canh. Đêm qua bọn họ là bát cuối (2), so với hai bát kia tốt hơn một chút.
(2): Bát ở chỗ này nghĩa là gì z có ai biết hông ạ:((
Hai người bọn họ ngồi trên mặt đất cách đống lửa không xa không gần, một bên ngồi trò chuyện một bên để ý quan sát bốn phía.
"Tối hôm qua mày ngủ ngon không? Ăn không?" Dị năng giả hệ hỏa duy nhất trong tiểu đội nhẹ nhàng ngáp một cái, móc từ trong túi ra một loại trái cây rất giống kỷ tử nhưng màu cam vàng đưa cho người bạn của mình ăn.
Bọn họ đã sớm không còn thói quen ăn sáng, có gì thì ăn đó không còn có quy luật như trước. Sau mạt thế tố chất thân thể của con người đều mạnh lên, bằng không là mọi người đều bị bệnh dạ dày hành hạ.
Người bạn này của hắn là dị năng giả hệ gió, quan hệ ngày thường của bọn họ rất tốt còn bị anh em tiểu đội gọi là tổ hợp "Châm ngòi thổi gió", bọn họ mà liên hợp lại thì dị năng giả hệ hỏa là hắn có thể được phát huy đến mức lớn nhất.
"Ngủ ngon! Cứ tưởng ngủ không ngon ai dè mới đặt cái thân lên giường đã ngủ say như chết rồi, nếu không phải mày gọi tao thì chắc tao ngủ tới khi trời sập luôn."
Nói tới liền làm dị năng giả hệ hỏa hết chỗ nói. Hắn bất đắc dĩ cào trán, "Mày thoải mái ghê, mày có biết nơi này an toàn thật hay không mà ngủ say như chết? Sao mà giống như tao mặc dù ngủ nhưng không ngủ đến bất tỉnh nhân sự."
"Đù! Mày còn nói tao? Mặc dù tao ngủ rồi mà vẫn nghe thấy tiếng ngáy như heo mẹ của mày, cách một bức tường tao có thể nghe rõ ràng." Dị năng giả hệ gió bĩu môi không chút khách khí vạch trần đối phương.
Hai người quen biết đã lâu, lại hiểu ở trước mặt bạn mình thì sao có thể lưu lại mặt mũi được?
* * *
Thủy Dung không biết rõ nên phân phối đồ ăn thế nào, khẩu vị hay số lượng gì đó chỉ có thể để cho Ngưu Hàm.
Ngưu Hàm đang nghe Thủy Dung cùng với hắn chọn đồ ăn, chờ đến khi đèn chỗ lấy đồ ăn sáng hắn cảm ơn Thủy Dung sau đó cúi đầu nhẹ giọng đánh thức vợ mình.
Một giấc này của Ngô Lan Chỉ ngủ là đến mười giờ. Cô thật sự là quá mệt mỏi, trong tiểu đội chỉ có duy nhất cô là phụ nữ có thể nói là mọi người trong tiểu đội đều vô cùng chiếu cố cô. Nhưng thể lực của đàn ông và phụ nữ có sự chênh lệch rất lớn, cho dù là cô đã là dị năng giả lại vẫn chênh lệch với bọn họ.
Hiện tại lối sống của bọn họ trên cơ bản đã ổn định, tuy rằng vẫn còn nguy hiểm và gian nan, nhưng Ngô Lan Chỉ vẫn luôn tràn ngập hy vọng.
Trước mạt thế Ngô Lan Chỉ đã đi xem mắt vài lần nhưng vẫn chưa gặp đúng người.
Cô vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến ở mạt thế ác liệt như vậy cô lại may mắn gặp được người bạn đời thích hợp. Có lẽ Ngưu Hàm cũng không phải là người đàn ông có điều kiện tốt nhất mà cô gặp qua.
Tuy rằng anh ấy cao lớn nhưng lại không đẹp trai, có thực lực mạnh, ý thức trách nhiệm cũng cao, có chủ nghĩa đàn ông nhưng cũng vô cùng thương cô, chiếu cố và che chở cho cô. Cho dù là lúc không có đồ ăn cũng không làm cô đói.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Không đói bụng nghe thì dễ nhưng vào lúc mạt thế một năm trước lại khó có thể làm được, có biết bao nhiêu người nếu không phải chết trong miệng tang thi và thú biến dị hay anh em tương tàn thì cũng chết vì đói khát.
Tìm không được đồ ăn, bị nhốt vào nơi không có đồ ăn, đặc biệt là khi vào mùa đông thì chết không biết bao nhiêu người.
Ngô Lan Chỉ thực may mắn bởi cô là dị năng giả không gian, cô có thể lợi dụng không gian để cất đồ ăn, tuy rằng cô không thể ăn thịt nhưng chung quy vẫn có thể ở cửa hàng siêu thị bị bỏ tìm được một gian phòng nhỏ mà người khác không chú ý có đồ ăn tồn kho.
Nhưng có có chút bất hạnh bởi vì dị năng giả không gian không có sức chiến đấu gì cả, không gian của cô trừ việc có thể đựng đồ thì không có tác dụng gì khác.
Nếu không phải gặp Ngưu Hàm thì cô khẳng định đã sớm mất mạng. Đây là chồng của cô - người ở bên nhau trọn đời, dù cho cha mẹ có rời khỏi thế gian này, con cái đến lúc trưởng thành sẽ rời đi thì hắn vẫn sẽ mãi ở bên cạnh.
"Dậy đi nào, đến giờ ăn cơm rồi, bữa sáng nay có hoành thánh, em dậy ăn chút đi nè, ăn no xong rồi ngủ tiếp cũng không muộn.." Một người đàn ông ngồi xổm bên cạnh sô pha mà người vợ đang nằm ngủ, dùng giọng giống như gọi em bé mà gọi người vợ tỉnh dậy, hình thể cao lớn và gương mặt nghiêm túc của hắn không giống giọng xíu nào.
Tiền bữa sáng không có gì là khó tính toán, món nào cũng một quả tinh hạch bậc một/phần, đối phương gọi 78 món cũng chính là 78 tinh hạch bậc một.
Tiểu đội bọn họ đêm qua đều ngủ ở phòng đơn bao gồm cả Ngưu Hàm và Ngô Lan Chỉ, hai người cũng biết là họ sẽ không ngủ ở trong phòng nhưng vẫn trả một phòng đơn là do ngủ ở sô pha của người ta không phải là ở hay sao, hai vợ chồng cũng không muốn chiếm tiện nghi của chủ quán.
Thủy Dung ghi tổng số tinh hạch vào sổ sau đó liền nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Cô lúc này mới nhớ lại là ngày hôm qua hệ thống có tuyên bố cho cô một nhiệm vụ, đó là dựng một cái bảng phản hồi ý kiến bên ngoài cửa hàng, ngày hôm qua nhìn một hồi săn thú được "phát sóng trực tiếp" rồi sau đó lại vội vàng tiếp đón tiểu đội dị năng nên cô quên béng mất.
Hiện tại số lượng khách ở khách sạn không nhiều lắm, bảng phản hồi cũng không cần làm quá lớn. Bởi vì hệ thống chưa cho nguyên liệu để làm nên cô quyết định căn cứ vào cái bảng trong trí nhớ của mình mà tự làm một cái bảng DIY.
Nhưng tới lúc áp dụng vào thực tiễn thì Thủy Dung lại há hốc mồm, đầu tiên là tìm tấm ván gỗ ở đâu ra? Chẳng lẽ chặt cây? Xung quanh khách sạn không có cây cối cao to, hơn nữa cô cũng không rìu để chặt?
Thủy Dung nhìn chằm chằm dưới quầy trong lòng tính toán có dụng cụ nào có thể tháo ra được không, nhìn thử xem có thể vào phòng bếp để lấy dao ra chặt.
Tác giả có lời muốn nói: đâyyy.
1. "Tiểu tiên nữ ở những năm 60"
Đây là câu chuyện về tiểu tiên nữ trong hoàn cảnh ác liệt thiếu thốn ở thập niên 60.2 "Đoạt dòng chính" (tên truyện 2 này tui dịch sơ sơ thui nha)Đây là câu chuyện về một trưởng hoàng nữ ốm yếu kịch liệt chiến đấu trong cuộc tranh giành ngôi vị nữ hoàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...