Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn


Pu: biết gì hông mấy pà, tui bị viêm đường tiết niệu mờ tưởng bị tiểu đường ngồi khóc bù lu bù loa ૮₍ ¬_¬₎ა
***
Thủy Dung ôm mèo mềm, muốn xoa thế nào thì xoa thế đó đột nhiên phát hiện người thiếu nợ này có tác dụng gì rồi.
Nếu có một con mèo tính tình siêu tốt thì dù có tàn nhẫn bóp véo trên cơ thể sẽ không tức giận, nghĩ đến việc xoa cái bụng mềm khiến cho Thủy Dung cảm thấy không có từ nào có thể diễn tả sự tốt đẹp này.
Hàn Dương cũng mừng rỡ với cuộc sống khi khát có người cho uống, khi đói có người cho ăn này, hắn cuộn thành một khối trên đùi của Thủy Dung, cái đuôi nhòn nhọn thể hiện sự vui sướng dương dương tự đắc.
Một người một mèo ở trên sô pha xem TV một hồi lâu sau đó âm thanh náo nhiệt của TV thu hút cô gái gấu trúc Dễ Nam, đi cùng với cô là mỹ nhân xà Trương Ngưng mặt vô cảm nhìn lạnh lùng do mắt dại ra nên như vậy.
"Hai người đến đây đi.

Có muốn xem TV không? Tôi đang xem phim cổ trang khá hay, tới xem cùng đi nè!"
Giống như phần lớn con gái trên đời Thủy Dung thích soái ca, cũng thích ngôn tình ngọt ngào, hơn nữa cô có yêu cầu cao với diễn viên, không chỉ xinh đẹp mà kỹ thuật diễn cũng không được quá kém.
Dễ Nam sao có ý kiến gì được, cô sinh sống ở mạt thế hai năm những thứ như TV này cô cảm thấy như đã là chuyện của đời trước, đừng nói là phim truyền hình đến quảng cáo cô cũng có thể xem một ngày một đêm không chán.
"He he, cái gì tôi xem cũng được, A! Anh trai này đẹp trai quá, đôi mắt sạch sẽ, làn da trắng nõn, mũi cao, vóc dáng cũng cao." Đôi mắt cô sáng lấp lánh, không ngồi trên sô pha, hận không thể dán chính mình lên TV.
Thủy Dung cạn lời, anh trai trên TV mặc dù đẹp trai nhưng đó là do hóa trang và dùng filter cả, nếu muốn cô nói ra những người đẹp trai thì có thể kể đến nhóm khách đầu tiên, bốn thanh niên kia.
Sau đó là Lâm Nhất Thần và Cao Hoán có khí chất khác biệt, Thủy Dung yêu thích nhất là hình người của mèo trong lòng ngực mình, thân hình cao lớn tráng kiện không phải cơ bắp khoa trương, khí chất thần bí mê người của họ mèo.
À còn có Vân Thanh nữa, anh ta có khí chất vân đạm phong khinh (1), người có khí chất này sẽ làm cho người khác khi ở chung cảm thấy thoải mái, đó là sự lịch sự đạm nhiên (2) đến từ xương cốt.
(1): Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

(cre: Vuonhoacuabachtra)
(2): Thờ ơ lạnh lùng.


(cre: Google)
Thủy Dung cảm thấy Dễ Nam hứng thú với Vân Thanh tám phần không phải khí chất và khuôn mặt mà là vì đống xanh lá trên đầu của anh ta.
Một buổi chiều có thể nói là hài hòa lại nhàm chán trôi qua, tới 5 giờ rưỡi gần 6 giờ Thủy Dung tỏ vẻ nên tan tầm, mèo ngủ trong lòng ngực cũng nên tan tầm.
Như vậy..

Nguyên một buổi trưa mèo làm cái gì? Hay là việc của mèo là ngủ một buổi trưa?
Ủa? Chuyện gì vậy trời?
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
Thủy Dung bất ngờ khi biết mình như đang bị trúng mỹ mèo kế, mơ màng hồ đồ không chỉ không cho công nhân làm việc mà chính cô còn hầu hạ đảm nhận cái gối cho hắn cả một buổi trưa.
Đây là chuyện một chủ tiệm nên làm sao?
Lúc Thủy Dung quay trở lại nhà nằm trên giường vẫn còn suy nghĩ mình bị làm sao vậy, đối phương không phải chỉ biến thành một con mèo lông xù khả ái thôi sao? Không phải chỉ lộ ra bụng cho cô sờ thôi sao? Không phải chỉ vươn móng vuốt cho cô sờ thôi sao? Sao cô lại sa đọa như vậy?
Phải bóc lột hắn thôi! Ngày mai nhất định phải bóc lột hắn!
Cô một bên căm giận còn một bên thì xoay người đem đầu chôn chặt trên lưng mèo nhà mình, trong lòng nói mèo nhà mình nhu nhuận mềm mại.

Rất giống gia hồng kỳ không ngã cờ màu phiêu phiêu (3)
(3): Tui không hiểu chỗ này mọi người ạ.
Số lượng tinh hạch cần cho lần thăng cấp tiếp theo gần đủ, cô còn muốn tích cóp một chút để mua gia tộc tệ rồi mới thăng cấp, như vậy quá trình thăng cấp sẽ được rút ngắn, không làm phiền đến khách về việc không thể rời khỏi phòng trong thời gian thăng cấp.
Thủy Dung không thích cảm giác tự do bị người khác nắm giữ trong lòng bàn tay, nhưng cô hiểu sau mạt thế con người ăn bữa nay lo bữa mai, cái nắm trong tay duy nhất là tự do, nên bọn họ sẽ vô cùng để ý đến bản thân có được tự do ra vào hay không, nếu thời gian thăng cấp khách sạn dài thì cho dù cô có dặn trước với khách sợ là sẽ làm cho khách sợ hãi và kiêng kị, nếu thường xuyên như vậy khẳng định khách sẽ chạy mất.
Ở bên ngoài bôn ba một ngày hai đêm, sau khi nằm trên giường mới phát hiện cơ thể của mình cũng mệt mỏi, mới 7 giờ tối cô đã say giấc.

Ngủ sớm nhưng dậy không sớm.

Tối hôm qua ngủ cô không có đặt báo thức định ngủ rồi tự tỉnh.

Cho nên một giấc ngủ này lúc tỉnh lại thì đã hơn 7h30.
Ngủ một lần 12 tiếng Thủy Dung cảm thấy đầu óc và tinh thần thoải mái dễ chịu, cơ thể cứng đờ.

Cô ngủ thường xuyên chỉ duy trì một tư thế không nhúc nhích cho nên cứng đờ là đúng.
Chậm rì rì rời giường, Thủy Dung cảm thấy lúc không có nhiệm vụ đặc thù hoạt động và công việc của mình rất giống cá mặn (4), bản thân cô cũng không có tâm sự nghiệp, mở một cửa hàng như vậy được làm chủ tiệm có thể nói là giống như ở trên thiên đường.
(4): Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.

(cre: Diendanbachngocsach)
Thong thả ra cửa rồi quay lại hôn gió mèo béo, kết quả vừa xoay thì thấy mèo khác còn đáng yêu hơn.
"A..

Sao dậy sớm vậy? Tối hôm qua ngủ ngon không? Hiện tại có đói bụng không? Bây giờ muốn ăn sáng chưa?" Thủy Dung hoàn toàn quên mất lời thề son sắt đêm qua, khom lưng ôm mèo, vuốt ve lông lưng mèo.
Đi ra phòng nghỉ của công nhân cô liền nhìn thấy Vân Thanh ngồi sô pha xem TV, âm thanh TV rất nhỏ mà cái TV này giống như là đã được bật nguyên đêm.

Cô không biết chuyện gì xảy ra, kênh phim truyền hình này khác với kênh phim truyền hình trong ấn tượng của cô là một ngày chiếu hai ba tập, nó là một ngày hoặc hai ngày chiếu xong một bộ phim truyền hình.
Ngày hôm qua cô xem bộ kia vừa vặn là tập một đến chiều thì đã tập bốn.

Phim truyền hình nội địa có đặc điểm là kéo dài 30 đến 50 phút, cho nên cốt truyện không kéo dài, tình tiết chặt chẽ, tổng cộng hai mươi tập, Thủy Dung tính toán sợ là ban đêm xem thì đến đêm tiếp theo sẽ xem xong.
Sau mạt thế tang thi không sợ nhóm dị hóa giả thức đêm sao? Đương nhiên là không, hơn nữa bất kể là thức đêm hay không thì quầng thâm mắt của Dễ Nam sẽ không biến mất, của mỹ nhân xà sẽ không tăng lên.
Vì thế hai người lúc cô tan tầm liền mua không ít đồ ăn vặt, nói là muốn chiến đấu hăng hái xem đến hết phim.
Thủy Dung cũng thích bộ phim này nhưng cô quyến luyến cái giường của mình hơn cho nên đúng giờ liền dặn dò không cần mở âm thanh quá lớn để tránh quấy rầy đến Vân Thanh, sau đó liền vẫy vẫy ống tay áo ôm theo mèo về nhà.
Thủy Dung cười nói.

"Vân tiên sinh tỉnh rồi? Trong tiệm có phục vụ bữa sáng, tôi đang muốn đi ăn sáng đây, Vân tiên sinh có muốn cùng đi hay không?"
TV đang chiếu phim phóng sự, hiện tại chiếu một con báo đốm đáng yêu đang tránh ở huyệt động nham thạch chờ mẹ của nó gọi.
Vân Thanh khẽ cười, sau đó nói được.

Tiếp theo hắn lại hỏi: "TV có thể dùng sao?"
Thủy Dung gật đầu, dù sao tiền điện đều trả bằng tinh hạch, dùng hay không dùng đều phải trả 60 tinh hạch bậc một, trước kia không dùng nhiều là vì bảo vệ thiên nhiên, hiện tại..
Cô cũng không rõ lắm hệ thống lấy điện ở đâu ra, nhưng khách hàng là thượng đế, hiện tại thượng đế đưa ra yêu cầu, mà cô cũng thấy đây không phải là điều gì đó không hợp lý nên không cự tuyệt.
"Có thể, tiên sinh muốn mang đồ ăn lên đây ăn sao? Cũng có thể, chỉ là mong tiên sinh sau khi ăn xong có thể trả lại chỗ cũ là được."
Vân Thanh khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì thêm mà là cầm lấy điều khiển, đổi kênh phim truyền hình thành kênh đánh nhau, sau đó tăng âm thanh lên, làm cho người đứng gần có thể cảm nhận được màng tai run.
Nụ cười treo trên mặt cô thiếu chút nữa không duy trì được, cô trừu trừu khóe miệng.
Đêm qua hai người kia thức xem phim chắc chắn không mở nhỏ âm thanh, tám phần còn quấy rầy cha này ngủ, cho nên..
Mới có thể ngay lúc cô đã rời giường liền tăng âm thanh TV.

Trong tiệm đặc biệt là phòng đơn cách âm không tốt, mà hai cô gái kia ở phòng D102 và D103, cách đại sảnh chỉ hơn 10 mét, âm thanh lớn như vậy chắc chắn không thể ngủ được.
Haizz..

Không phải nói là quân tử như trúc, ngay thẳng chính trực sao, Thủy Dung không rõ lắm hắn thẳng hay không, nhưng tâm địa thế này..


Sợ là có chút đen.
Hai cô gái kia mặc dù xem TV để âm thanh lớn nhưng các cô không phải cố ý.

Hơn nữa gần một đêm không ngủ đến bây giờ sợ là mới vừa ngủ say, âm thanh to như vậy muốn ngủ cũng không thể.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie).

Xin chân thành cảm ơn.)
Chẳng lẽ vị này là thực vật dị hóa mặc trúc?
"Tôi có một quả tinh hạch bậc hai, hy vọng chủ tiệm có thể để TV một buổi sáng."
Thanh niên mỉm cười, trên bàn tay thon dài là một quả tinh hạch màu lam, đúng là tinh hạch bậc hai mà hắn nói.
Thủy Dung: "..."
"Vâng, vâng! Trong tiệm ít người, có chút âm thanh vang lên cũng náo nhiệt."
Cô cười giống như một đóa hoa khiên ngưu (5), hoàn toàn quên mất vừa nãy mới chửi thầm tâm đen của đối phương, tính toán chi li so đo với con gái vân vân mây mây.
(5): Bìm biếc (danh pháp hai phần: Ipomoea nil) hay còn gọi là bìm lam, hắc sửu, bạch sửu, khiên ngưu, là một loài thực vật có hoa trong họ Bìm bìm.

Loài này được (L) Roth mô tả khoa học đầu tiên năm 1797.

(cre: Wiki)
Ha ha! Tuổi của các cô cũng không nhỏ, nửa đêm không ngủ làm ồn người khác mà có lý? Người trưởng thành dám làm dám chịu, đã làm là phải nhận.
TV này..

Vô cùng cần thiết!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui