Ta Ở Mạt Thế Mở Khách Sạn


Pu: đáp ứng yêu cầu của quý chị em mà tui đã cấp tốc ra chương mới đâyy:33.

Bonus thêm anh trên ảnh là chồng em nha quý dị:33
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trước mắt khách sạn ba tầng có ba loại phòng, sáu phòng đơn, hai phòng đôi, một phòng xép.
Hơn nữa còn có một phòng bếp nhỏ, một nhà ăn, còn có một phòng giải trí.
Thủy Dung cho rằng theo như lời hệ thống, kinh doanh khách sạn cũng chỉ là đơn thuần cung cấp nơi dừng chân, lại không nghĩ rằng không chỉ phục vụ cơm, thậm chí còn có giải trí.
Chẳng qua bất luận là cái gì đều phải tốn tinh hạch mới có thể hưởng thụ.

Cho nên..

Trăm khoanh vẫn quanh một đốm (1), trên thực tế mục đích của hệ thống đều chỉ là kiếm lấy tinh hạch từ khách mà thôi.
(1): Dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.
Thủy Dung và hệ thống đều có chung lợi ích, hơn nữa nói thật, cô kiếm tinh hạch nhiều hơn so với hệ thống.
Đối với phòng giải trí, Thủy Dung hứng thú không lớn.


Một là cô sẽ không chơi bida, hai là sẽ không chơi mạt chược, ba là..

Cô cũng không thích ca hát, hạng mục giải trí như vậy đối với Thủy Dung mà nói lực hấp dẫn còn không bằng một chiếc điện thoại.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, đối với việc ở mạt thế sống không dễ dàng, mỗi ngày đều bận bận rộn rộn vì tồn tại lo lắng đề phòng mà nói ăn uống no say khó tránh khỏi sẽ sinh ra một chút cảm giác hư không, sẽ nghĩ đến giải trí để thả lỏng.
Bida có lực hấp dẫn đối với nam, mạt chược đối với người già và phụ nữ trung niên không thể cự tuyệt hoặc hình thức karaoke càng là hình thức giải trí đứng đầu của người trẻ tuổi.
Phí để giải trí cũng không đắt, thu phí năm tinh hạch bậc một, là có thể ở bên trong chơi hết một ngày, mặc kệ là bida hay mạt chược đều có thể chơi hết, chơi mệt mỏi, còn có thể đi karaoke ca hát, nghỉ một chút.
Đóng lại cửa phòng giải trí, Thủy Dung nghe được dưới lầu có động tĩnh, cô tựa hồ nghe được âm thanh của bốn thanh niên kia.
Từ lầu ba xuống lầu hai âm thanh càng thêm rõ ràng.
Quả nhiên ở cửa thang lầu có thể thấy được đứng ở đại sảnh là nhóm thanh niên vẻ mặt mệt mỏi giống như đang tìm cô.
"Mọi người quay trở lại rồi sao? Nhìn dáng vẻ của quý khách thì một chuyến vừa rồi thuận lợi đúng không?" Bốn thanh niên tuy rằng mệt mỏi nhưng mặt mày không sầu, có thể thấy được một chuyến ra ngoài rất thuận lợi.
Lão tam nhìn thấy Thủy Dung từ trên lầu đi xuống, trên mặt vẫn treo nụ cười quen thuộc.

Hắn liền cũng nở nụ cười, gãi gãi đầu nói.

"Chủ tiệm nói không sai, một chuyến này xác thật là thuận lợi, anh em chúng tôi cũng bất quá rời đi một ngày, trong tiệm lại có thay đổi lớn như vậy."

Thời điểm rời đi vẫn là hai tầng, trở về không chỉ từ hai tầng thành ba tầng, đại sảnh cũng trở nên rộng lớn, nhìn TV, sô pha, lại nhìn..
Lão tam cảm thấy nếu muốn hắn tìm sự khác biệt trước và sau khi về chỉ sợ là đôi mắt của hắn sẽ không đủ dùng.
Thủy Dung lễ phép mỉm cười, độ cong khóe miệng lớn hơn, cười câu nói ngây thơ của lão tam."Quý khách không biết, khách sạn một ngày trang hoàng hai lần, cho nên thay đổi rất lớn.
Nói tới đây, Thủy Dung đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.

Phòng trống trong tiệm chỉ có một phòng, chính là phòng xép mới.
Nhưng phòng xép là ba phòng một sảnh, chỉ có ba phòng, cho nên..

Nếu nhóm thanh niên muốn ở trọ, cũng chỉ có thể ở phòng xép, phòng xép chỉ có ba phòng, nếu muốn ở bốn người thì một người phải ngủ sô pha.
Thủy Dung đem chuyện này nói cho nhóm thanh niên, sau đó dẫn bọn họ lên lầu 3.
Phòng xép không phải nhỏ tí tẹo như phòng đơn, nhóm thanh niên vừa tiến vào liền thích nơi này, đến nỗi chủ tiệm nói nơi này chỉ có ba giường nhóm thanh niên cũng cảm thấy không phải chuyện lớn gì, thời điểm trước kia bọn họ còn từng cùng nhau ngủ lộ thiên trên sườn núi, ngủ trong xe tránh né thú biến dị qua đêm, hoàn cảnh gian nan đều trải qua, nơi này giường lớn, nhiều hơn một người, đều là anh em sinh tử tương giao cũng từng cùng nhau đi WC nên bọn họ cũng không để ý.
Thủy Dung nghe được nhóm thanh niên không ngại nơi này thiếu giường, lại còn vô cùng vừa lòng với căn phòng xép này, nghe nói trong tiệm có phòng như vậy thanh niên đeo mắt kính văn nhã liền đưa cho Thủy Dung hai quả tinh hạch bậc hai, nói là muốn bao phòng này một tháng.
Ban đầu trong tiệm vẫn luôn đánh dấu thời gian buổi chiều bốn giờ đến giữa trưa 12 giờ hôm sau, nhưng khách tới thường xuyên đều là buổi chiều 5 giờ nên không có đạo lý đuổi khách ra ngoài.
Đoạn thời gian kia cũng nhàn rỗi nên Thủy Dung dứt khoác liền điều chỉnh một chút, ở suốt đêm liền tính cả ngày, chờ đến khách sạn thăng cấp có phòng trống cô lại bố trí ra hai khoảng thời gian, dùng để cấp vào lúc quá đêm, khách chỉ nghỉ chân một chút để ăn uống nghỉ ngơi.
Bốn thanh niên lui tới nơi không có dị năng giả tranh đấu, cũng không có gặp được loại biến dị khó chơi, chỉ là nóng lòng lên đường mới có chút mệt mỏi, hiện tại tới nơi này rồi ngồi ở trên sô pha uống chút nước lại ăn chút gì đó.
Thủy Dung thấy tinh thần bọn họ không tồi, liền nói cho bọn họ biết hiện tại khách sạn có phòng giải trí, nếu có hứng thú có thể tham quan một chút, chờ đến khi nghỉ ngơi xong rồi qua liền có thể tới phòng giải trí thả lỏng.

Trước mắt khách sạn thăng cấp lên khách sạn ba tầng, mà khoảng cách lần thăng cấp tiếp theo yêu cầu tinh hạch 2500 tinh hạch bậc một, nói cách khác tổng cộng là 25 tinh hạch bậc hai.
Mà trước mắt hiện tại cô chỉ còn lại 1700, còn cách lần thăng cấp tiếp theo xa.
Bất quá Thủy Dung cảm thấy cũng tốt, quy mô hiện tại của khách sạn đã có thể nói là sơ cấp, không đơn sơ như lúc đầu.
Phòng giải trí một lần ước chừng chỉ có thể chứa tầm mười mấy người cho nên liền định số người giới hạn là 15 người, chỉ cần có thể đủ số lượng như vậy một ngày ít nhất cô sẽ có thêm 45 tinh hạch bậc một, mà nhóm hán tử mới tới này có sức ăn lớn, mỗi ngày đều có thể cung cấp cho cô không sai biệt lắm một quả tinh hạch bậc hai.
Cho nên khoảng cách đến lần thăng cấp tiếp theo Thủy Dung không sốt ruột.
Nhóm thanh niên được Thủy Dung dẫn đến phòng giải trí, đầu tiên là thấy được hai bàn bida, tức khắc sửng sốt, trước mạt thế bọn họ cũng thường xuyên chơi, kỹ thuật của lão tam còn rất không tồi.
Sau mạt thế thành thị tương đối lớn một chút đều đã là sào huyệt của tang thi, thành thị nhỏ hơn cũng bị tang thi cùng thú biến dị phá hư đến chỉ còn lại đống đổ nát, cho nên hiện tại căn cứ cũng chỉ có thể cấp cho những người sống sót một nơi ở mà thôi.
Sau mạt thế dị năng giả và dị hóa giả cũng không phải là không có nơi để giải trí, nhưng những thứ đó không có đạo đức, hoặc là chỉ có căn cứ thượng tầng mới có thể hưởng thụ.
Tiếp theo Thủy Dung dẫn bọn hắn tham quan phòng mạt chược và phòng karaoke, nhóm thanh niên chớp mắt liền trầm mặc đến quỷ dị, sau đó liền móc ra một quả tinh hạch bậc hai ra, nói là đặt trước năm ngày.
Thủy Dung biết bọn họ đi một chuyến này hẳn là kiếm lời không ít tinh hạch, liền hiểu gật đầu nói là sẽ nhớ kỹ.
Có nơi giải trí này Thủy Dung cảm thấy chính mình trừ bỏ làm giám đốc ở đại sảnh còn có thể tới đây làm phục vụ một cách tri kỷ.
Chờ đến khi mọi người hát xong muốn ăn chút đồ ăn vặt, uống chút rượu thì cô liền bưng lên bàn.
Cái gọi là mở cửa buôn bán sao có thể ngại phiền toái mà không chiêu đãi khách thật tốt? Khách hàng chính là thượng đế, cô là chủ tiệm không phải là người làm công, cửa hàng là của cô, cô tự nhiên cũng muốn khách sạn có danh tiếng tốt.
Đồ vật mới mẻ xuất hiện nhưng giá lại không cao, trừ bỏ một nhà ba người có chút chật vật kia ra thì đều là những người có năng lực tới đây chơi, tiêu khiển.
Bốn thanh niên bởi vì hoàn cảnh lạ lẫm không an toàn nên một đêm qua không ngủ, trở lại khách sạn an toàn lại thoải mái khó tránh khỏi có chút muốn ngủ một giấc thật ngon.
Thủy Dung liền không có ý quấy rầy nói câu nghỉ ngơi tốt rồi đi xuống lầu.
Hiện tại là mười một giờ trưa, theo lý mà nói đã đến lúc ăn cơm trưa, nhưng trước mắt khách sạn không có cung cấp cơm trưa, cho nên nếu khách đói bụng có thể mua bánh mì, mì ăn liền để đỡ đói, trải qua sinh hoạt ở mạt thế con người ít còn kén ăn, ăn ngon liền ăn nhiều một chút, không ăn sao mà no bụng.
Không ăn no thì sức lực đâu để đánh biến dị, bảo vệ chính mình và người thân?

Chỉ là buổi sáng mọi người mới đến nơi này cũng là ăn no xong liền đi nghỉ ngơi.
Dựa theo suy đoán của Thủy Dung nhóm người đại hán mới tới buổi chiều mới có thể tỉnh lại, một nhà ba người hoàn toàn không ra khỏi cửa, mới vừa rồi người đàn ông lại tới mua chút sữa bò và bánh mì liền trở về phòng.
Thủy Dung quan tâm hỏi vài câu thân thể của người đàn ông đã khôi phục chưa, sắc mặt của người đàn ông so với lúc mới tới đây đã khá hơn nhiều.
Lại hàn huyên vài câu người đàn ông xách thức ăn trở về lầu hai.
Thủy Dung cũng biết bởi vì thực lực chênh lệch một nhà ba người đều có chút sợ hãi người lạ đặc biệt là bộ dáng không dễ chọc của bọn đại hán.
Nhưng cô mở cửa hàng làm buôn bán, sau này những người tới đây khẳng định là dạng nào cũng có, chờ đến khi khách đều biết được không được phép tranh chấp trong tiệm hơn nữa sự an toàn có thể được bảo đảm hẳn là có thể yên tâm hơn.
Nếu khách sạn mở ở thời đại hòa bình ban ngày sẽ tương đối náo nhiệt, nhưng sau mạt thế những người sống sót ban đêm chưa bao giờ dám ngủ sâu, cho nên mọi người đều giống nhau vào khách sạn trừ việc lấp đầy bụng thì đều ngủ một giấc khôi phục thể lực mới có thể tiếp tục làm chuyện khác.
Cho nên cho dù là ban ngày, khách sạn vẫn an tĩnh như cũ.
Thủy Dung đi nhìn vị khách mèo duy nhất trong tiệm.

Mèo đang trong thời kỳ dưỡng bệnh ăn rất nhiều, Thủy Dung cầm túi bánh mì và hai giăm bông mở ra để tới trước mặt đối phương, đồng thời cũng không quên ghi nợ trên giấy.
Tác giả có lời muốn nói: Sửa lại điểm nội dung, đã tới chậm xin lỗi nha.

Hôm nay có canh ba nga.

Cảm tạ ở 2020-12-2611: 48: 21~2020-12-2712: 09: 40 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: 2595434850 bình; trống trơn 10 bình;Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui