Sau khi ăn một đũa rau trộn măng tây xuống bụng, Phương Đông Cảnh trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nói: "Này, là cung nhân Tương Hàn Cung làm sao?" Măng tây trộn chua cay giòn giòn, khai vị rất ngon, ăn xong trong nháy mắt Phương Đông Cảnh liền cảm thấy cảm giác thèm ăn uống tăng nhiều.
Không nghĩ tới, Tương Hàn Cung này đầu bếp thế nhưng so với ngự trù của hắn còn ngon hơn?
Ngọc Kinh gắp một khối thịt gà, trong miệng oán giận nói: "Cái gì đầu bếp nhỏ, đây đều là chính tay công tử nhà ta làm.
Công tử nhà ta thông minh, xem nhiều sách, chính mình học làm là có thể làm được những món ngon này."
Phương Đông Cảnh nghi hoặc, một tiểu công tử sống trong nhung lụa, sao có thể vừa nhìn sách liền sẽ biết nấu ăn, này thật đúng là không thể tưởng tượng được.
Phó Cổ Căng chú ý tới ánh mắt nghi hoặc Phương Đông Cảnh, cậu bình tĩnh mà gắp một đũa măng tây trộn, làm bộ lơ đãng nói: "Ta nào có thông minh, đọc nhiều thư như vậy, cũng không nắm bắt lửa để nấu tốt, ngươi nhìn món gà hầm khoai tây kia đi, không khống chế lửa tốt nên mùi không tốt nhưng món rau trộn măng tây này không cần lửa nên cơ hồ ngon chút."
Phương Đông Cảnh nghe vậy gắp một khối khoai tây, quả nhiên, hương vị cũng không có nhiều sự ngạc nhiên như vậy, so với măng tây mỹ vị, gà hầm khoai tây này tựa hồ liền bình đạm hơn nhiều.
Bất quá ở trong lòng Ngọc Kinh, công tử nhà hắn thông minh như vậy, nấu đồ ăn chính là ăn ngon nhất! Hơn nữa hắn đều lâu như vậy không ăn đến thịt, dù bình thường hắn cũng có thể ngon miệng mà ăn xong.
Bởi vậy hắn không tán đồng mà nhìn về phía Phó Cổ Căng, sửa đúng nói: "Không, nơi nào không ngon, công tử nhà ta làm, cho dù là khét toàn bộ cũng ăn ngon."
Xem hắn bộ dáng đáng yêu như vậy, Phó Cổ Căng nhịn không được cười ra tiếng, trả lời: "Sau này luyện liền sẽ ăn ngon."
"Luyện nhiều? Tương Hàn Cung này to như vậy, có phòng bếp nhỏ nhưng lại không có đầu bếp sao?" Phương Đông Cảnh nghe vậy rất là khó hiểu, hắn lúc trước tuy đem người đuổi tới Tương Hàn Cung này, nhưng bởi vì Phó Cổ Căng là con của ân sư, hắn liền không hạ chỉ không cho cung nhân hầu hạ.
Đương nhiên Phương Đông Cảnh không biết, hậu cung này mỗi người đều tinh tường, hắn làm cho Phó Cổ Căng ngày đại hôn liền dọn đến Tương Hàn Cung, ở trong mắt mọi người xem ra, đều là đối với Phó Cổ Căng không vui cùng với chán ghét, những người đó cũng tự nhiên sẽ không trao cho Phó Cổ Căng một ánh mắt tốt.
Vì sao không có đầu bếp? Ngọc Kinh nghĩ đến điều này, nói: "Ai nói không có đầu bếp, chỉ là Tương Hàn Cung của chúng ta nhỏ, dung không nạp được mấy vị đại Phật gia! Những cái người năn nỉ Cô cô tổng quản, liền đều trở về Ngự Thiện Phòng, không làm việc ở nơi ta là điều hiển nhiên."
Lại là như vậy, hậu cung của tổng quản cô cô cũng sợ là một ánh mắt cũng không cho Phương Đông Cảnh hắn.
Phương Đông Cảnh trong lòng cười lạnh, lúc sau liền không lên tiếng ăn xong vội vàng rời đi.
Phó Cổ Căng nhìn bóng dáng Phương Đông Cảnh rời đi, chọn hạ mi.
Cảnh đại nhân này bị Ngọc Kinh thành công dời đi lực chú ý, nghĩ đến cũng sẽ không vô duyên vô cớ hoài nghi cậu, vậy hôm nay liền không lo lắng có người đi cáo trạng cậu.
Aihhh, bình an vượt qua, thật thoải mái!!
......
Phương Đông Cảnh vẻ mặt trầm trọng mà trở về Ngự Thư Phòng, cả người tràn đầy áp xuất thấp làm mấy vị thái giám trong phòng một tiếng cũng không dám nói.
Hắn ngồi ở lên ghế trên long ỷ, nhíu mày suy tư sau một lúc lâu, mới triệu tới thái giám tổng quản Lý Việt trước, lạnh giọng hỏi: " Đây là như thế nào? Hiện tại người ở Ngự Thiện Phòng lá gan đều lớn hết phải không?"
Lý Việt trước vội quỳ xuống thỉnh tội, trong đầu lại nghi hoặc khó hiểu.
Nhìn bệ hạ thân thể rất tốt, không giống trở bệnh, nổi giận đùng đùng là khi từ bên ngoài trở về, chưa từng truyền đồ ăn qua, Ngự Thiện Phòng nhất định không phải trực tiếp đắc tội bệ hạ.
Kia đó là vị nào chủ tử nào cáo trạng? Hay là vị chủ tử ăn ở Ngự Thiện Phòng xảy ra vấn đề? Nếu là cái sau, sợ là toàn bộ Ngự Thiện Phòng đều không bồi tội nổi! Chính là, hôm nay cũng không nghe được có tin tức nào không tốt trong cung truyền ra a.
Lý Việt trước càng nghĩ càng không thích hợp, âm thanh nghi hoặc hỏi: "Bệ hạ, chính là vị chủ cung nào xảy ra vấn đề?"
Phương Đông Cảnh cười lạnh một tiếng, nói: "Đi tra, lúc trước người ở trong cung Quý phi làm việc là ai! Còn có, tổng quản cô cô lạm dụng chức quyền, đem nàng áp vào đại lao, truyền lệnh của trẫm, lệnh trưởng công chúa tiến cung quản cung nhân."
Lý Việt trước vội lĩnh mệnh lui ra, mới ra đến cửa liền thấy người mặc một thân y phục thừa tướng đang đi tới.
Xong rồi, vị Phật gia Phó Yển kia sao lại đến lúc này chứ.
Lý Việt suy nghĩ một chút, tiến lên ngăn cản Phó Yển, thấp giọng nói: "Đại nhân còn thỉnh ngày mai lại đến đi, bệ hạ hiện tại đang nổi nóng bên trong." Ngài nếu là đi vào, lửa giận của bệ hạ không được dập tắt mà còn cháy thêm đó!
Phó Yển nghe vậy cười, nói: "Bệ hạ nổi nóng vừa đúng lúc!" Nói xong không màng Lý Việt ngăn cản trước mặt, nghênh ngang vào Ngự Thư Phòng.
Phương Đông Cảnh giương mắt nhìn một chút, phát hiện là Phó Yển im lặng nhăng mi một cái, trong lòng thầm than một tiếng.
"Tham kiến bệ hạ, thần lần này tiến đến có một chuyện muốn hỏi: Ba tháng trước thần viết thư từ quan cho bệ hạ, không biết bệ hạ vì sao chậm chạp không đồng ý?"
Phương đông cảnh nói: "Phó tướng quân hiện giờ tuổi tác chưa tới ngũ tuần, còn có thể vì triều đình tận tâm tận lực hơn hai mươi năm."
Phó yển nói: "Tuy là như thế, nhưng thân thể thần rốt cuộc không bằng lúc trước, mong rằng bệ hạ cho thần sớm ngày cáo lão hồi hương*."
(* xin từ quan về dưỡng lão)
Lý Việt ghé vào trên cửa nghe lén nãy giờ lại lắc đầu, không định nghe những lời nói tiếp theo nữa, vội không ngừng chạy đi đến ban sai sự.
Từ ba tháng trước, mỗi ngày sau khi bãi triều thừa tướng đại nhân liền báo chuyện từ quan, bệ hạ cũng là tận tình mà khuyên bảo, không muốn thừa tướng đại nhân sớm cáo lão hồi hương.
Cũng bởi vậy nghe xong ba tiếng khắc khẩu, Lý Việt tùy ý ngẫm lại liền biết kế tiếp bệ hạ muốn cùng thừa tướng đại nhân nói cái gì.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Lý Việt đem trà mới pha vào Ngự Thư Phòng, quả nhiên, bệ hạ nguyên nhân chính là vì thừa tướng đại nhân mà buồn rầu, nếu không, tâm tư xem tấu chương cũng không có,ngồi trên ghế bạn dáng nản lòng xoa xoa trán.
Lý Việt trong lòng thương tiếc, hắn là người nhìn bệ hạ lớn lên, mấy ngày gần đây vì thừa tướng đại nhân sự, bệ hạ đều gầy thành cái dạng rồi.
"Bệ hạ, uống chút trà tạm nghỉ đi."
Nhìn nước nóng hôi hổi tản ra thanh hương trà, Phương Đông Cảnh than nhỏ, hỏi: " Việc ta giao ngươi làm thế nào rồi?"
Lý Việt trong lòng cân nhắc một chút, nói: "Lúc trước phái mấy người đi Tương Hàn Cung làm việc, lão nô đã tống cổ bọn họ đi......"
Phương Đông Cảnh không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay, nói: "Mặc kệ bọn họ đi đâu, trẫm không muốn biết.
Truyền ý chỉ trẫm, ngày mai liền cắt xén toàn bộ tiền của cung Quý phi!"
Này......!Này lại là làm sao vậy? Mới vừa rồi không phải còn ở đây quan tâm Quý phi sao? Như thế nào sau khi thừa tướng đại nhân tới, bệ hạ liền phải cắt xén toàn bộ tiền của cung Quý phi?
Lý Việt trong lòng hãi hùng khiếp vía mà lĩnh mệnh, vội vàng lui lại đi ra, sau đó tìm một tiểu thái giám, kêu hắn lặng lẽ đi tìm thừa tướng báo tin.
Quý phi chính là đứa con duy nhất của thừa tướng, bệ hạ cũng không nên vì tức giận trong lòng mà làm ra việc hồ đồ được! Nếu quý phi không làm ra việc sai lầm gì, kia thừa tướng đại nhân càng là không muốn tha thứ bệ hạ, tâm tư từ quan không phải càng thêm kiên định sao?
Ai nha Hoàng Thượng, hồ đồ a hồ đồ!
............
Cùng Phó Yển tiến hành mỗi ngày một đến hai lần khắc khẩu, Phương Đông Cảnh thật là đối với người quyền cao chức trọng muốn từ quan là vô biện pháp.
Phó Yển nói nhà hắn lại xuất hiện một vài gương mặt lạ,ngẫm lại liền biết lại là vị nào đại thần không hài lòng, phái đi nằm vùng, thích khách gì đó.
Phương Đông Cảnh không rõ, chính mình mấy ngày gần đây cũng không có ban thưởng hay tặng bất cứ thứ gì, vì sao những cái đó đại thần liền nhìn chằm chằm Phó gia không buông?
Rơi vào đường cùng, hắn mới nhớ tới Phó Cổ Căng.
Chờ ngày mai, Quý phi hoàn toàn thất sủng bị hoàng đế cắt xén tiền là một chuyện, chỉ sợ cũng sẽ ở Phong An Thành truyền đến ồn ào huyên náo, nếu những đại thần còn muốn mơ tưởng động đến Phó Yển, đừng trách hắn không khách khí.
Phương Đông Cảnh lại đột nhiên nghĩ đến, hôm nay nhìn thấy Phó Cổ Căng cùng tiểu thư đồng của cậu đều là một bộ dáng gầy gò, bây giờ hắn cắt xén tiền lại không cho người đưa nguyên liệu nấu ăn qua........
Lúc trước kia đem người đuổi tới Tương Hàn Cung, hắn nửa phần nhân từ đều chưa từng có, chỉ cảm thấy trong lòng bực bội.
Hiện giờ cắt xén tiền của Phó Cổ Căng, hắn lại cảm thấy cả trái tim đều đau lên, vô cùng tự trách.
Phương Đông Cảnh ngửa đầu, vô lực mà dựa vào trên long ỷ, mắng một tiếng: "Ngươi thật đúng là đồ khốn!"
......
Hôm sau, chờ đến giờ ngọ còn chưa thấy Ngự Thiện Phòng cho người đưa nguyên liệu nấu ăn tới, Phó Cổ Căng có chút nghi hoặc, chỉ có thể hâm lại đồ ăn tối hôm qua tạm chấp nhận ăn.
Sau khi ăn xong hắn thật sự là không yên lòng, liền muốn cho Ngọc Kinh đi hỏi thăm tin tức thử xem.
Nhưng mà Ngọc Kinh không ra Tương Hàn Cung, mà là thần thần bí bí mà dẫn dắt Phó Cổ Căng tới rồi một góc.
Nơi đó có một cánh cửa nhỏ.
"Công tử, đây là lúc trước tiên hoàng đế ở sai người tu sửa hoàng cung, những cung nhân đó lưu lại một cánh cửa.
Trước kia Tương Hàn Cung là lúc ấy tu sửa hoàng cung không cẩn thận cuốn vào một miếng đất, sau lại nổi lên cung điện, nhưng vị trí quá hẻo lánh nên không vị nào muốn ở chổ này.
Bất quá, chỗ cung điện này gần đường cái Phong An Thành, hơn nữa vây quanh ở bên này là bức tường vẫn chưa sơn, bên ngoài người đều không biết được đây là một gốc của hoàng cung."
Phó Cổ Căng trong lòng vui vẻ, cứ như vậy không phải có thể tùy thời ra khỏi cung sao.
" Cánh cửa nhỏ này là tất cả mọi người đều biết đến sao?"
Ngọc Kinh lắc đầu nói: "Cũng không phải, biết cái cửa nhỏ bí mật này cũng rất ít, ta là hai năm trước bồi ngài đi ra ngoài, trên đường gặp được một gia gia thợ mộc nói cho ta.
Hắn nói lúc ấy những người đó tu sửa hoàng cung, có tổ tiên của hắn.
Hắn một hai phải thu ta làm đồ đệ, nhưng thấy ta không tìm được người thì thôi, liền nói cho ta câu chuyện này an ủi.
Ta ngay từ đầu chỉ cho là hắn nói dối, vào cung mới biết được đây là sự thật."
Ít người biết đến, hơn nữa bên ngoài còn không biết đây là hoàng cung, thật đúng là tốt quá.
Phó Cổ Căng kêu Ngọc Kinh cùng theo mình từ cánh cửa nhỏ này đi ra ngoài, lại bị Ngọc Kinh ngăn cản.
"Công tử ngài ở trong điện chờ ta, chuyện này giao cho ta đi làm, ngài thân phận tôn quý liền đừng đi nữa, miễn cho người ta phê bình.
Ta đi phủ Thừa tướng trước một chuyến để hỏi thăm một chút tình huống, chúng ta ở trong hoàng cung đều không có người quen, sợ là không hỏi được tin tức chúng ta muốn."
Phó Cổ Căng cẩn thận ngẫm lại, cũng thấy có lý, còn nữa cậu không biết nguyên thân này thường ngày có cùng người thân tình cảm tốt hay không, nếu là không cẩn thận gặp lại không biết ứng phó như thế nào, lập tức liền gật gật đầu, dặn dò Ngọc Kinh nhất định chú ý an toàn.
Ngọc Kinh đi rồi, Phó Cổ Căng gọi vài tiếng tiểu tinh linh, rồi sau đó vào không gian.
Tiểu tinh linh cao hứng mà ở hắn trước mắt lúc ẩn lúc hiện, Phó Cổ Căng nhịn không được nhéo nó một chút, nó nói: "Phó Cổ Căng, ngài hiện tại muốn hay không xem một chút đồ vật có thể mua sắm?"
"Có thể a, nhìn xem đi."
Trước mắt Thủy cầu hóa thành một cái bình ngọc, đồng thời, bên trong bình ngọc lại chứa rất nhiều đồ vật, có nếp, gạo, tinh bột, khoai lang đỏ,.....đều là ấn hai cân một điểm tích phân tính tới.
Phó Cổ Căng mua hạt giống cải trắng, cà rốt, theo "Leng keng" một thanh âm vang lên, trước mặt hắn xuất hiện hai túi lớn hạt giống.
Không nghĩ tới, một điểm tích phân có thể mua sắm nhiều hạt giống như vậy!
"Có lực lượng tiểu tinh linh thêm vào, ở trong không gian loại đồ vật, tiêu phí điểm tích phân càng ít thì thời gian trưởng thành đến càng nhanh, cải trắng chỉ cần một ngày, khoai tây là ngài tìm được hạt giống, cũng chỉ yêu cầu một ngày, cà rốt yêu cầu ba ngày!"
Phó Cổ Căng nhìn nhìn hạt giống, gật đầu vừa lòng, nhưng cậu đột nhiên nhớ tới một vấn đề, lại hỏi: "Nhưng ta nên trồng như thế nào? Cũng không có nông cụ để làm."
Tiểu tinh linh tự hỏi trong chốc lát, nói: "Nông cụ trước mắt không thông qua mua sắm tới được, điểm tích phân nhiều cũng vô ích, không làm cho giao diện mua sắm xoát ra nhiều đồ vật mà ngài muốn.
Bất quá ngài có thể đem nông cụ bên ngoài mang tiến vào sử dụng."
Vậy là tốt rồi, bằng không cậu nên dùng tay đào đất sao?
Nhưng là, nguyên thân tiến cung trước xem như không hỏi thế sự, lúc tiến cung trừ bỏ những quyển sách đó liền không mang theo đồ vật bên người, tiến cung trước sau lại chưa từng lãnh quá tiền tiêu hàng tháng, có thể nói, hắn hiện tại không một xu dính túi!
Bây giờ không có tiền để mua dụng cụ trồng trọt thì phải làm saooo!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...