Vân Miên mặc bộ váy màu trắng, trên tay cầm một chiếc quạt tròn, nàng quạt nhẹ một cái tức thì cảnh sắc xung quanh liền thay đổi.Đây là Tiên Khí bản mạng của Vân Miên, Sa bà phiến.
Quạt một cái có thể biến ra hàng vạn cảnh sắc khác nhau, như giờ là cảnh tuyết trắng có một cành hồng mai nở rộ, nghêng đón những hoa tuyết kia.Ánh mắt Vân Miên bị mỹ nam nằm trên long sàng hấp dẫn, nàng vô ý lay động nhẹ chiếc quạt, một cánh mai hồng liền xuất hiện, rơi xuống bàn tay của Kiêu Chiến.Nàng vươn tay, sờ sờ ngũ quan của hắn, một cảm xúc khó tả từ đầu ngón tay nàng truyền đến, không biết nếu sờ lên người hắn sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?Nàng cúi người gần sát gương mặt Kiêu Chiến, nàng dự tính thổi cho hắn một luồng tiên khí, để hắn ngủ lâu thêm chút nữa, như vậy nàng mới có thể ở trên long sàng lăn qua lăn lại một phen.Trên người Kiêu Chiến phảng phất một mùi hương thật dễ chịu, làm nàng quên luôn mục đích ban đầu của mình.Oa, lông mi hắn thật dài, cái mũi cao và thẳng.
Thân hình cường tráng.
Đôi môi hoàn mỹ thật mê người.
Vân Miên ngửi thấy hương anh đào phảng phất, không nhịn được muốn cắn một cái.Đang lúc Vân Miên nhắm mắt lại muốn cắn lên môi Kiêu Chiến.
Mi hắn đột nhiên lay động.Không ổn, ký chủ sắp tỉnh.Vân Miên bị chính hành động vô sỉ của mình làm cho đỏ bừng mặt, nàng vội biến thành chim hoàng yến, bò bò vào trong chăn.Lúc này nàng nên giả chết thì hơn.Ẩn thân trong bóng tối, hai ám vệ Thất Động cùng Bát Động hoảng hốt, họ nhìn thấy trên long sàng có một bạch y tiên nữ xuất hiện rồi biến đi trong nháy mắt.
Cả hai giụi giụi mắt, cho rằng mình đã nhìn lầm rồi.Thật đã nhìn lầm rồi, trên long sàng chỉ có bệ hạ và con chim hoàng yến đang chui vào chăn.Kiêu Chiến mở mắt, trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, vừa rồi hắn phảng phất như nhìn thấy một cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên, nàng ghé sát người hắn như muốn hôn hắn.Thiếu chút nữa là hắn và nàng đã hôn rồi, nhưng ngay thời điểm mấu chốt hắn lại tỉnh lại.Hắn khẻ cử động ngón tay, hình như hắn vừa chạm vào thứ gì đó, hắn cầm thứ mà hắn chạm vào, đưa lên trước mắt, là một đóa hoa mai.
Hắn vuốt nhẹ cánh hoa mai, đầu ngón tay truyền lên cảm giác lành lạnh, tuyết trên cánh mai tan ra, cảm giác lành lạnh thâm nhập vào da thịt hắn, trên cánh mai vẫn còn lưu lại những hoa tuyết còn chưa tan hết.Đây quả thật là một cánh mai! Nhưng hiện giờ đã là tháng ba, hoa mai trong hoàng cung đã tàn hết, đừng nói là tuyết, đã xãy ra chuyện gì sao?Kiêu Chiến khẻ liếc mắt vào nơi ẩn nấp của hai ám vệ, Thất Động và Bát Động cảm giác lạnh toát cả người.Vân Miên thấy vậy, nàng vội triển khai pháp thuật, cánh mai trên tay Kiêu Chiến biến mất trong nháy mắtVừa rồi hắn là bị ảo giác sao?Một lát sau, một bàn tay bàn tóm lấy chim hoàng yến đang rúc trong chăn ra, hắn nắm nàng trong lòng bàn tay, âm thanh lười biếng truyền đến: " Ngươi dám chui vào trong chăn của trẫm? Ân?"" Ký chủ, ta là bị rơi xuống, ngươi hãy tin ta." Vân Miên dùng móng vuốt cào cào lòng bàn tay Kiêu Chiến, lòng bàn tay hắn truyền tới một cảm giác ngứa ngáy, hắn đang định giáo huấn chim hoàng yến một trận thì Ngự tiền tổng quản tiến vào, bẩm tấu: " Bệ hạ, đã đến giờ thượng triều rồi!"Kiêu Chiên thu hồi ánh mắt, hắn khôi phục lại khí thế đế vương, giọng lạnh băng:" Đã biết!"Sau khi Ngự tiền đại tổng quản lui ra ngoài, Kiêu Chiến đặt chim hoàng yến lên gối, kéo chăn đắp cho nó cẩn thận, thanh âm mang theo vài phần ôn nhu nói: " Trẫm thấy ngươi sạch sẽ, liền cho ngươi mượn long sàng ngủ một lúc, không được làm bẩn đấy, có nghe không?"" Đã nghe thấy rồi, ký chủ.
Ngươi cút đi thượng triều đi.
Hừ." Chổ ở của nàng kém hơn long sàng gấp mấy trăm lần, thầm nghĩ, long sàng này ngủ cũng thật thoái mái a.Hắc, hắc, hắc ký chủ, ai bảo ngươi bóp bổn tiên nữ, búng đầu bổn tiên nữ! Chờ ngươi đi rồi, bổn tiên nữ sẽ tặng một đống phân vàng rực rỡ lên long sàng của ngươi a!Kiêu Chiến mặc Long bào xong, rửa mặt xong, tâm trạng sảng khoái rời đi.
Hắn vừa đi, Vân Miên liền không an phận, nàng dùng tiên thuật làm trên long sàng xuất hiện một đống phân chim.
Vân Miên tưởng tượng ra sắc mặt của Kiêu Chiến khi nhìn thấy đống phân này, nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái.Hắc, hắc, hắc...!bây giờ không trả thù, còn đợi đến khi nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...