Ta Ở Hào Môn Dưỡng Gấu Trúc


Qua ngày hôm sau, ông Mao rửa sạch hộp cơm rồi đem trả về, còn tặng cho Tô Quân Quân một con cá lớn làm quà dọn nhà.

Tô Quân Quân vừa thấy, cá này thật lớn, nhìn qua cũng đến 20 cân (=10kg), to như cánh tay cô vậy.

Loại cá này bình thường nhưng cũng không thường thấy.

Vì thế cô nói với ông Mao: " Cá tốt như vậy cháu không thể nhận, ông vẫn nên lấy về ăn đi."
Ông Mao lại nói: "Xem nha đầu cháu nói này, trong nhà ta chỉ có một mình lão già ta, làm sao ăn hết được con cá này? Kỳ thật, cũng coi như là trùng hợp, sáng sớm hôm nay lúc ta đi ra ngoài chạy bộ, vừa vặn gặp phải một tiểu bối, hắn sống chết một hai phải đem con cá lớn này hiếu kính ta, ta nói không cần nhưng không được, hắn nhét con cá cho ta rồi chạy đi mất."
Vừa nói, hai mắt ông Mao còn không quên trộm đánh giá Tô Quân Quân, thấy nha đầu này có chút dao động, mới tiếp tục nói: " Cá ngon như vậy không thể lãng phí ở trong tay ta.

Không phải vừa vặn cháu định làm cá sao, cá này liền đưa cho cháu là được.

Dù sao không thể đến không, cháu ngàn vạn lần đừng khách khí với lão già ta.

Tô Quân Quân nghe ông Mao nói đến như vậy chỉ đành phải nhận lấy con cá, cô còn nó thêm
" Vậy được rồi, cá này cháu nhận lấy.

Nhưng cá to như vậy, một mình cháu cũng không thể ăn hết.

Nếu không thì cháu lấy nó làm bữa trưa, Mao gia gia, chúng ta cùng nhau ăn nha? Coi như ăn mừng nhà mới."
" Vậy cũng được, lão già này không khách khí nữa." Ông Mao cười tủm tỉm mà đồng ý.

Ông vốn dĩ lớn tuổi, khi cười lên, gương mặt giống như hoa cúc nở rộ.
Nhìn bộ dáng tươi cười thân thiết này, thật sự rất khó để liên hệ với ông lão khó tính mấy hôm trước.

Thậm chí Tô Quân Quân còn có chút hoài nghi, ông Mao đưa cá cho cô, sẽ không phải vì muốn cô giúp nấu ăn đi? Đúng lúc cô cũng cần mài giũa trù nghệ, giúp đỡ nấu con cá cũng không tính là chuyện gì to tát.
Chỉ là, con cá này thật sự quá lớn, lúc nấu sẽ rất mệt.

Tô Quân Quân lại còn phải đi mua nguyên liệu nấu ăn, càng sẽ chậm trễ thời gian.


Mao gia gia liền dứt khoát nói: " Nếu không thì thế này, cháu viết ra nguyên liệu nấu ăn và gia vị cần dùng, ông đi thay cháu một chuyến là được.

Đúng lúc ta ở chợ quen biết không ít người, có thể mua được hàng mới mẻ nhất."
Tô Quân Quân viết nguyên liệu nấu ăn và gia vị cần dùng ra tờ giấy, cô muốn lấy tiền đưa cho ông Mao nhưng ông lại cự tuyệt.
" Xem cái con nhóc nhà cháu này, mấy đồng tiền lẻ này, lão gìa ta vẫn có."
Tô Quân Quân nhìn nhìn ông Mao cả người trang phục giản dị, rốt cuộc cũng không nói gì nữa.

Ông Mao đi rồi, cô lập tiến vào phòng bếp thu thập con cá lớn kia.

Chờ đến lúc đem con cá lớn chế biến xong xuôi, ông Mao đi mua nguyên liệu nấu ăn cũng đã trở lại.
Tô Quân Quân vừa mở túi ra liền thấy không chỉ là nguyên liệu tươi mới.

Chỉ cần là nấm hương, ông Mao đã mua về đến mười mấy loại, còn có không ít nấm dại không thường thấy.

Tô Quân Quân biết những nguyên liệu nấu ăn này giá cả xa xỉ, liền nhịn không được nói với ông Mao:
" Ông mua nguyên liệu nấu ăn này thật sự quá nhiều, căn bản là không dùng được.

Không mở, chờ chúng ta cơm nước xong, có thể đem trả lại không?"
Ông Mao lại vung bàn tay lên, rất hào sảng mà nói: " Trả cái gì mà trả, không dùng hết thì cháu cất đi, sau này từ từ dùng.

Dù sao những cái đó là hàng khô, có thể bảo quản được rất lâu."
Tô Quân Quân thấy ông thật sự không thèm để ý, cũng không nói gì nữa.

Cô liền trở về phòng bếp, tính toán buông tay làm một bàn toàn ngư yến.

Tô Quân Quân cũng đã nhìn ra, Mao gia gia này phỏng chừng cũng là đồ tham ăn.

Nếu ông ấy đã hào phóng bỏ tiền như vậy, cô cũng không thể để Mao gia gia chờ lâu.
*
Tô Quân Quân vội vàng tất bật ở trong phòng bếp, ông Mao ở trong phòng khách mà không chút để ý xem TV, ở một bên ít nùi hương trong bếp không ngừng truyền đến, rất nhanh con sâu thèm ăn ở trong bụng ông lại bị câu ra.

Nếu không phải cố kị mặt mũi trưởng bối của mình, ông Mao đã sớm chui vào trong phong bếp, ăn tạm vài miếng cho đỡ thèm.

Cứ như vậy nhịn khoảng chừng hai giờ, Tô Quân Quân mới đem đồ ăn bưng lên bàn.

Ông Mao lập tức choáng váng, chỉ cần một con cá mà Tô Quân Quân có thể làm ra cả một bàn tiệc đầy.

Rau trộn thì có rau trộn da cá, thịt cá cuốn trứng, bánh tổ hình cá (cái này mình tra gg ra như vậy, nếu sai mong mn thông cảm).
Món chính là phiến cá chưng bày như khổng tước xòe đuôi, giống như một con cá lưu ngư hoàn chỉnh dấm đường, trang trí cùng với một cái chén sứ bình thường, vừa diễm lệ lại lịch sự tao nhã; còn có dưa chuột kẹp phiến cá thanh thúy, cùng với một nồi canh cá.
Cuối cùng còn có một nồi canh cá hầm nấm dại.
Tô Quân Quân sợ ăn hết, mỗi món đều làm không nhiều lắm.

Nhưng sau khi đặt lên bàn, lại vẫn rất nhiều, cũng phải bằng lượng cơm của bốn năm người.

Ngay khi cô cảm thấy một bàn đồ ăn như vậy khẳng định là không ăn hết, ông Mao ngồi một bên cuối cùng buông hết sự rụt rè, hạ đũa nhanh như bay, khai hỏa toàn bộ hỏa lực, rất nhanh liền quét sạch toàn bộ đồ ăn trên bàn.
Trong lúc nhất thời, Tô Quân Quân đều trợn tròn mắt nhìn.
Đời trước, cô cũng có quen biết một người bạn dạ dày vương, đã từng đáp ứng lời mời làm cơm cho hắn.

Dạ dày đại vương ăn cơm cũng thật dọa người.

Nhưng làm người ta ngoài ý muốn là dáng người của ông Mao còn nhỏ hơn nhiều so với dạ dày đại vương.

Tô Quân Quân sợ ông Mao ăn no căng quá cũng không tốt, vội vàng múc cho ông một chén canh cá, miệng còn khuyên nhủ: " Ông đừng ăn nhiều như vậy, ăn no quá không tốt.

Nếu ông muốn ăn, lần sau cháu lại nấu cho ông là được."
Ông Mao vốn đang cuồng ăn, vừa nghe lời này, lập tiếp lời: " Đây chính là cháu đồng ý?!"
Nhìn đôi mắt kia của ông Mao lóe tinh quang, Tô Quân Quân bất đắc dĩ mà nói: "Ân, cháu đồng ý, về sau sẽ còn nấu cơm cho ông."
Ông Mao được lời chắc chắn của cô, lại tiếp tục dấn thân vào mâm đồ ăn, ông một bên ăn một bên còn nói: " Yên tâm, ta ăn uống rất tốt, đừng nói có vài món như vậy, cho dù làm gấp hai chỗ này ta cũng ăn được."
Tô Quân Quân lập tức cảm thấy cạn lời: " Trước khi về hưu, ông là dạ dày vương chuyên nghiệp à?"
Ông Mao không để bụng nói: "Đó là công việc gì? Ta làm chức vụ cao nha."

" Vậy ông làm chức vụ cao ở xưởng quốc doanh hay ở xí nghiệp thị trấn?" Tô Quân Quân thuận miệng hỏi.
Ông Mao ghét bỏ liếc nhìn Tô Quân Quân một cái: "Cái tiểu nha đầu này, lão già ta nói như thế nào cũng là doanh nhân xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, được chứ?"
Tô Quân Quân không tiếp tục tra hỏi, gắp một miếng bỏ vào miệng, tinh tế nhấm nháp.

Cô hiển nhiên không quá tin tưởng những lời của ông Mao vừa nói.

Thời buổi này, mở một cái siêu thị nhỏ cũng là doanh nhân.

Ông Mao liếc một cái đã biết trong lòng tiểu nha đầu này nghĩ gì.
Nếu người khác dám không tôn trọng ông như vậy, ông Mao khẳng định sẽ cho hắn chết rất khó coi.

Nhưng mà, nếu tiểu nha đầu đáp ứng làm cá cho ông ăn, ông cũng đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho cô.
Ông Mao ăn ăn, lại nhịn không được hỏi một câu: " Cháu làm như thế nào mà cá ngon được như vậy?"
Tô Quân Quân thản nhiên mà nói: "Bởi vì cháu là đầu bếp nha!"
" Cháu không phải thi đậu đại học sao?" ông Mao lại hỏi
" Việc đó cũng đâu liên quan gì đến việc cháu làm đầu bếp đâu? Cháu đang tính toán lợi dụng tốt cơ hội học đại học của mình." Tô Quân Quân dứt khoát đem chuyện cô tham gia thi nấu ăn nói với ông Mao.
Tròng mắt ông Mao vừa động, lập tức tiếp lời: "Trước khi thi đấu, có phải cháu cần luyện tập không? Ta phụ trách tài trợ nguyên liệu nấu ăn được không? Cháu chỉ cần đem thành phẩm cho ta ăn là được."
"Vẫn là thôi đi.

Tiền lương hưu của ông vẫn là giữ lại từ từ tích cóp đi.

Nhưng mà cháu làm đồ ăn thì vẫn có thể mời ông ăn thử."
Ông Mao lại lập tức tức giận: " Hừ, cái đứa nhỏ này, nói với cháu thế nào cháu cũng không nghe đúng không? Gia gia của cháu thật sự là doanh nhân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong tay ta không thiếu tiền."
Tô Quân Quân cũng không có biện pháp khác, cuối cùng đành phải đồng ý để ông Mao tài trợ nguyên liệu nấu ăn cho cô.
Ngày hôm sau, ông Mao thật sự có thể đưa ra đủ loại tiên cá hải sản cùng nguyên liệu nấu ăn quý hiếm.

Tô Quân Quân được mở rộng tầm mắt đồng thời cũng không khỏi hưng phấn không thôi.

Cô rốt cuộc cũng không nhịn được vui sướng đắm chìm trong việc chế tác mỹ thực.

Mỗi ngày cơ hồ có thể làm ra không ít món ngon mỹ vị.
Ông Mao tự nhiên là ăn đến thập phần vui vẻ.
Cứ như vậy, cùng làm cùng ăn, hai người thế nhưng lại sinh ra vài phần tình cảm ông cháu.

Tô Quân Quân thậm chí còn cảm thấy, Mao gia gia có điểm giống với gia gia cô đời trước.

Ngẫu nhiên sau khi cơm no rượu say, ông Mao cũng sẽ nói cho Tô Quân Quân một ít chuyện khi cô còn nhỏ.

Nghe nói, mẹ cô sinh ra ở một cái làng chìa nhỏ cạnh bờ biển, là một người con gái vừa xinh đẹp vừa ôn nhu, cũng làm cá rất ngon.

Khi Tô Quân Quân còn nhỏ, bà rất yêu thương cô.

Rõ ràng là mẹ của nguyên chủ, cùng bản thân cô lại không có quan hệ gì lớn.

Nhưng khi nghe được ông Mao nói những chuyện về mẹ, Tô Quân Quân lại không nhịn được đỏ vành mắt.

Có lẽ là thật sự đã uống say, cô không nhịn được gục đầu xuống lẩm bẩm nói: " Bọn họ luôn nói mẹ cháu không tốt, dần dần cháu cũng đã quên rằng bà đối xử với cháu tốt như thế nào."
Ông Mao nhìn Tô Quân Quân một cái thật sâu, nhẹ nhàng vỗ đầu cô một cái mà nói: " Mẹ cháu sẽ không trách cháu, cháu cũng đừng quá khổ sở."
Tô Quân Quân lại như nói với chính mình: "Dù sao cháu cũng sẽ không quay lại cái nhà đó nữa."
Ông Mao gật gật đầu: " Không quay về cũng tốt, ở lại làm cá cho ông ăn."
Một lát sau, Tô Quân Quân mới buồn cười nói: "Ông như vậy mà không tham gia thi đấu dạ dày vương, đúng thật là đáng tiếc."
Ông Mao nghe xong lời này cũng không nhịn được cười mắng
"Nha đầu này, gia gia của cháu không phải giống như bọn họ, cái gì cũng nuốt vào bụng đâu.

Ông tuy rằng ăn uống rất nhiều nhưng chỉ ăn món ngon mĩ vị thôi!"
*
Thời gian vui vẻ luôn trôi qua đặc biệt nhanh.

Rất nhanh đã đến thời gian cuộc thi nấu ăn bắt đầu.
Trước đó Trần Trùng Trùng còn nhắn cho Tô Quân Quân một tin nhắn, kêu cô xem một video ngắn về vòng đấu phụ.

Thì ra, sau khi thái hành tây thất bại, Đổng Giai Nam làm một phần hải sản hấp cơm nhìn qua không tệ lắm.

Ba giám khảo thì chỉ có hai người cho cô ta qua.

Thật ra, Đổng Giai Nam vốn không có cơ hội tiến vào thi đấu chính thức nhưng cô ta khóc sướt mướt, đau khổ cầu xin, vị giám khảo lớn tuổi kia không chịu nổi nước mắt của cô gái nhỏ, cuối cùng cho cô ta qua.
Cứ như vậy, Đổng Giai Nam mới có được thẻ thăng cấp.
Xem xong đoạn này, Tô Quân Quân lập tức nhắn cho Trần Trùng Trùng một tin nhắn: "Tôi sẽ không cầu người khác, vậy phải làm sao bây giờ?"
Trần Trùng Trùng rất nhanh nhắn lại cho cô một tin nhắn: " Tô Quân Quân, chuyện cười này một chút cũng không buồn cười.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui