Trước kia, thiếu gia là người cuồng công việc, rất thích làm việc ở những đảo nhỏ nguyên thủy hoặc trong rừng tách biệt.
Hiện tại, thiếu gia biến thành fan não tàn của em gái nhỏ, mê lên weibo. Mỗi một video của em gái Tô đăng lên, hắn đều tích cực điểm danh chia sẻ, còn yêu cầu Hùng Tuấn Thanh cũng phải làm như vậy.
Có người nói xấu em gái Tô, thiếu gia liền khoác áo khóc áo choàng ra trận, l;ại tự mình dỗi trở về. Quay đầu lại người điều tra, muốn nhìn xem rốt cuộc là tên hỗn đản nào không có mắt, dám bôi đen em gái nhỏ nhà hắn???
Nếu không phải em gái nhỏ chưa bao giờ up ảnh selfie, Hùng Tuấn Thanh cảm thấy thiếu gia không chừng sẽ liếm màn hình.
Những fans đó bị thu hút bởi mèo, luôn ghét bỏ Miêu lão đại xuất hiện quá ít; thiếu gia nhà bọn họ lại bị thu hút bởi muội tử, hận trong video có mèo quá nhiều.
Còn không phải là thiếu gia ở một bên vừa xem di động, vừa nghiến răng: "Con mèo già kia rốt cuộc là thế nào??? Lần nào cũng xuất hiện ở trong video. Những người đó đều không có phẩm vị mới có thể điên cuồng với hắn như vậy."
Hùng Tuấn Thanh thức đau răng mà nói: "Nói như thế nào thì... Đó cũng là tộc lão đại Miêu tộc, là vị lão nhân gia đức cao vọng trọng. Trước đây, lúc ngài tổ chức lễ thành nhân, lão nhân gia cũng rất nể tình mà tới tham dự. Không phải lúc trước ông ấy còn giới thiệu cháu gái mình cho ngài sao? Ngài bây giờ ghết bỏ người ta như vậy, chỉ sợ là không thích hợp cho lắm!"
Thiếu gia hừ lạnh một tiếng, bất mãn nới: "Cái gì gọi là lão nhân gia đức cao vọng trọng? Chính là chạy đến nhà em gái nhỏ cọ cơm? Quả thực là già mà không nên nết!!!"
"....." Hùng Tuấn Thanh nhìn sắc mặt của thiếu gia, trong lúc nhất thời không dám nói gì.
Gương mặt ghen ghét kia quả thực chính là tức nhưng không làm gì được. Chỉ là, Ngài là thiếu niên đẹp trai trẻ tuổi lại đi ghen với một ông cụ bảy tám chục tuổi, đây là việc người có thể làm sao?
Có tinh lực như vậy không bằng nhanh chóng nghĩ cách theo đuổi em gái Tô như thế nào đi! Bằng không em gái Tô thật sự bị người khác ôm đi mất, đến lúc đó, cậu ngồi đó mà khóc!!!
Ngay lúc Hùng Tuấn Thanh đang bất mãn chửi thầm, thiếu gia đột nhiên hung hăng ném điện thoại lên bàn, trong miệng còn hung tợn mắng: "Họ Mao này thật sự quá không biết xấu hổ, khoogn tiếng động liền vây quanh em gái nhỏ. Bọn họ rốt cuộc có ý gì? Cố ý khiêu khích đúng không? Nghĩ ta sợ bọn họ sao?"
Nội dung weibo rất bình thường, chỉ là cảm kích em gái Tô chiếu cố Miêu lão đại, không có gì khác thường.
Hùng Tuấn Thanh sợ thiếu gia không khống chế được tính tình, thật sự chạy đi tìm Mao gia đánh nhau tranh đoạt địa bàn, vội vàng giải thích:
"Hiện tại Miêu lão đại không phải canh giữu bên người cô Tô sao? Người Mao gia tự nhiên muốn ra mặt giúp đỡ cô Tô, Ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều quá."
Thiếu gia lại hung hằng trừng mắt liếc hắn một cái, khó chịu không phục nói: "Họ Mao thì tính là cọng hành nào? Cần đến bọn họ ra mặt thay sao?"
Hùng Tuấn Thanh ôn tồn an ủi nói: "Weibo của Mao Chí Hằng vừa đăng lên liền lập tức không có người mắng Tô tiểu thư nữa, cái này không phải rất tốt sao?"
Thiếu gia vẫn không hài lòng nhưng cũng không tiếp tục nói.
Hắn ở trong vòng xoay hai vòng, lúc này mới mở miệng: "Họ Mao đều là bệnh tâm thần, có điều rất thích tìm việc làm. Nhóm gia hỏa kia sẽ không phải có ý đồ gì với em gái nhỏ chứ?"
"Này..." Có Miêu lão che chở bên người em gái Tô, người Moa gia lấy long cô còn không kịp, có thể có ý đồ gì chứ?
Những lời vừa rồi vừa ra tới bên miệng liền bị hắn nuốt ngược trở về, ở trong bụng hắn xoay vài vong liền biến thành:
"Khụ, Miêu lão thoạt nhìn hình như rất thích Tô tiểu thư, lão tiên sinh kia thích nhất là quan tâm chăm sóc tiểu bối, ông ấy có lẽ muốn quan tâm chăm sóc Tô tiểu thư thôi. Lấy Mao Chí Hằng mà nói, hắn hình như rất thích các cô gái yêu thích hắn, không phải các fans nữ của hắn đều gọi hắn là chồng sao?"
Nói xong, Hùng Tuấn Thanh lặng lẽ ngó ra liếc nhìn thiếu gia một cái, lại chột dạ cúi đầu xuống.
Thiếu gia nghe hắn nói xong liền lập tức giận sôi máu.
"Cái gì mà quan tâm chăm sóc? Lão già kia có quyền gì mà an bài giúp đỡ người khác? Mao Chí Hằng thì tính là cái gì? Không cần nói cái khác, không phải muốn quan tâm chăm sóc người khác sao, vậy dứt khoát làm theo quy tắc cũ đi. Anh đi liên hệ với Mao Chí Hằng một chút, hẹn hắn ra, muốn làm chồng người khác thì đến nói chuyện bằng thức lực." Nói xong hắn liền xoa xoa cổ tay, ẩn ẩn rung động.
Bộ dạng thổ phỉ lúc này của thiếu gia cùng với bề ngoài văn nhã ôn nhu của hắn một chút cũng không hợp.
Hùng Tuấn Thanh nghe xong lời này thiếu chút nữa phun ra ngoài: "Quy tắc cũ? Ngài điiên rồi sao? Bây giờ đã là thời đại nào rồi, đã không còn lưu hành kéo bè kéo cánh, đánh chiếm đỉnh núi, cướp tân nương rồi. Nếu thật sự hẹn Mao Chí Hằng ra, ngài một tát đem người ta đánh chết, chúng ta ăn nói thế nào với Mao gia đây?
Tiếc cho ngài tuổi trẻ như vậy, sao đầu óc toàn là ý tưởng cổ hủ phong kiến vậy? Có thế nào thì ngài cũng phải thủ vững đỉnh núi, chờ em gái nhỏ người ta chủ động xuất hiện tìm ngài yêu đương có phải tốt hơn không? Nói cho ngài biết, điều đó không có khả năng, thời đại bất đồng, muốn cưới được vợ, phải buông cái giá xuống chủ động xuất kích theo đuổi người ta. Nói cách khác, nếu Tô tiểu thư bị người khác ôm đi rồi, đến lúc đó ngài chỉ có thể ngồi đó mà khóc."
Hùng Tuấn Thanh thật sự quá kích động, không cẩn thân đem toàn bộ lời trong lòng nói ra. Nói xong lại bắt đầu sợ hãi, sợ Sơn Đại Vương Bạch Cẩm Hạo tức giận, đem hắn một tát một phát chết tươi.
Lại không nghĩ rằng, thiếu gia cúi đầu nửa ngày cũng không nói chuyện.
Đang lúc Hùng Tuấn Thanh do dự có nên chạy trồn trước hay không thiếu gia lại ngẩng đàu lên, hai mắt hung tợn nhìn về phía hắn. Dưới loại uy áp này, Hùng Tuấn Thanh chỉ cảm thấy tứ chi mềm nhũn ra, giống như con mồi nhỏ đang bị nhìn chằm chằm.
Nhưng mà giây tiếp theo thiếu gia lại mở miệng nói một câu: "....."
"Cái gì?" Hùng Tuấn Thanh thậm chí còn hoài nghi lỗ tai mình có phải bị hư rồi không.
"Muốn theo đuổi như thế nào?" Thiếu gia lại hung dữ hỏi lại lần nữa.
Nhưng có lẽ hắn cũng không biết rằng lỗ tai hán đã đỏ lên, biểu tình xấu hổ lại mang chút thẹn thùng.
Khó có lúc thấy được dáng vẻ này Sơn Đại Vương nhà bọn họ, Hùng Tuấn Thanh thậm chí có điểm muốn cười.
Trước khi thiếu gia hẹn quá hóa giận, hắn vội vàng nói:
"giống như nam chính theo đuổi nữ chính trong phim vậy. Ngài tốt xấu gì cũng coi như là một tổng tài, lớn lên cũng không kém, còn có tiền."
"Trong phim?" Thiếu gia nhướng mày nhìn hắn.
Hùng Tuấn Thanh chỉ phải mở miệng nói.
"Ngài trước kia không phải xem qua rất nhiều kịch bản sao? Đại khái chính là Ngài nghĩ cách ngẫu nhiên gặp được Tô tiểu thư, sau đó mượn cơ hội mời Tô tiểu thư đi ăn cơm, đi xem phim, đi nhảy, tặng hoa gì đó.
Đương nhiên, ngẫu nhiên còn có thể mang Tô tiểu thư đi mua mua mua, biểu hiện nhà mình có điểu kiện. Nhưng mà, biện pháp tốt nhất vẫn là tạo cơ hội cùng nhau làm việc, thường xuyên ở cùng nhau, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, làm cho Tô tiểu thư phát hiện ra ưu điểm của Ngài."
Nhưng Hùng Tuấn Thanh cảm thấy vẫn dùng cách tặng hoa, tiểu thiếu gia nhà bọn họ hình như căn bản không có ưu điểm gì.
Hùng Tuấn Thanh nói lải nhải nửa ngày, thiếu gia nửa tin nửa ngờ mà nhìn hắn.
Những booh phim truyền hình do công ty bọn họ quay chụp đó tuy rằng rating không tệ lắm, trên mạng có tỷ lệ click rất cao. Nhưng lại thường xuyên bị cư dân mạng mắng đến máu chó đầy đầu, điểm douban cũng không quá cao. Mọi người đều nói những kịch bản đó cẩu huyết, não tàn, không có ý tưởng mới.
Chiêu số cẩu huyết não tàn như vậy, ở trong hiện thực thật sự hữu ích sao?
Vậy nên không phải Hùng Tuấn Thanh lừa dối hắn đi? Thiếu gia lập tức cảm thấy lo lắng.
Rốt cuộc phải làm thế nào để theo đưởi em gái nhỏ đây? Hắn hông có một chút kinh nghiệm nào cả.
*
Cùng buổi sáng hôm đó, chủ nhiệm phong hành chính tổng hợp giải trí Thúy Trúc nhận được điện thoại, cái bàn ở văn phòng tổng tài đột nhiên sập??!
Trong lúc nhất thời, trái tim hắn vọt lên đến cổ họng, gọi hắn lên, chất vấn hắn rốt cuộc mua thiết bị như thế nào? Sao chất lượng lại kém như vậy? Sau đó kêu hắn cút về thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty.
Đáng tiếc, đợi cả một ngày, Bạch tổng cũng chưa gọi hắn lên.
Cứ lo lắng đề phòng một tuần như vậy, Bạch tổng người ta căn bản là không có thời gian rảnh rỗi truy cứu hắn.
*
Bên kia, theo lịch thi đấu tiến vào vòng tám người, số lượng fans weiboo của Tô Quân Quân không ngừng gia tăng.cùng lúc đó, tên cô ở bảng xếp hạng minh tinh cũng không ngừng bò lên.
Tới rồi, chuyện Đổng Giai Nam lo lắng nhất cũng đã xảy ra. Lúc trước Tô Quân Quân bị bôi đen một lần, sau đó lại được Mao Chí Hằng theo dõi, số phiếu của cô đã hơn Đổng Giai Nam, hơn nữa còn vững vàng chen vào top 10.
Đổng Giai Nam cũng không dám chắc Mao Chí Hằng có phải cảm thấy hứng thú với Tô Quân Quân hay không cho nên mới ra tay giúp cô. Nếu là như vậy, cô ta cũng không dám hạ độc thủ với Tô Quân Quân.
Chỉ là, Đổng Giai Nam đã sớm xác nhận được tin tức, bộ web drama đề tài mỹ thực 6 tháng cuối năm kia sẽ tuyển từ chương trình thi đấu trù nghệ này.
Đổng Giai Nam tuy rằng có bốn năm chục vạn fans, mỗi tháng thu vào cũng không ít. Nhưng nói đến cùng, ở giới giải trí cô ta thuộc tầng thấp nhất, đến tuyến 18 cũng không phải.
Không học qua trường đào tạo chính quy, lại không tham gia kỹ thuật diễn chuyên nghiệp, càng thêm không có cơ hội gặp được Bá Nhạc(*) đứng đắn. Có thể nói, bộ web drama 6 tháng cuối năm kai là cơ hội tốt để cô ta tiến vào giới giải trí. Hơn nữa, Đổng Giai Nam cũng hỏi thăm qua, bộ web drama là kịch bản IP(**), có rất nhiều fans nguyên tác, nếu có thể diễn thì có hy vọng sẽ hot.
Chỉ tiếc, ở trên bảng nhân khí, cô ta bị Tô Quân Quân cưỡng chế đẩy xuống. Nhân khí kém hơn, tự nhiên cũng sẽ mất tiên cơ.
Đổng Giai Nam nghĩ tới nghĩ lui, nếu cô ta không chắc chắn về Tô Quân Quân, cô dám không dám dễ dàng hạ độc thủ. Vậy không tránh được cục diẹn rằng co.
Đổng Giai Nam cắn chặt răng, dứt khoát lấy ra số tiền cuối cùng để mua số phiếu của fans.
Như vậy, hai bút cùng vẽ, hiệu quả quả nhiên dựng sao thấy bóng. Đổng Giai Nam ổn định xếp ở top 5 bảng nhân khí, đồng thời rốt cuộc cũng đem Tô Quân Quân áp xuống.
(*)Bá Nhạc: Năm (770 – 500 TCN), thời Xuân thu chiến quốc, ở Trung Hoa có một người họ Tôn tên Dương là bậc thầy am hiểu về ngựa, qua vóc dáng, ngoại hình có thể tìm kiếm và biết được đâu là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm, nhưng nhẹ như lông hồng, chân không in dấu, nên người đời nể phục gọi là Bá Nhạc.
Thiên Lý mã vốn là tên gọi của loại ngựa tốt và quý nhất trong các giống ngựa, nhưng rất ít người biết được nó. Song nhờ có Bá Nhạc mà Thiên Lý mã được phát hiện và trở nên nổi tiếng, quý hiếm trong dân chúng. Bá Nhạc sống vào đời nhà Chu thời Xuân thu, cùng thời với Hàn Xương Lê (thường gọi là Hàn – Dũ). Hàn – Dũ là một trong những "Đường Tống bát đại gia", đại thi hào đời Đường này đã đưa hình ảnh Bá Nhạc và Thiên Lý mã vào văn học qua những tác phẩm kinh điển của mình, từ đó hình ảnh Bá Nhạc trở nên nổi tiếng khắp Trung Hoa và được lưu danh muôn đời. Ngày nay, người ta thường ví Bá Nhạc tìm Thiên Lý mã là mượn truyền thuyết về nhân vật này để nói về những người giỏi trong thiên hạ không ít, song tìm được những "Bá Nhạc" biết chiêu hiền đãi sĩ thì cũng cần những người tài.
(**)Kịch IP: Xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (Sở hữu trí tuệ). Chỉ những bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước khi quay và chiếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...