Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn

Chậm rì rì mà ăn xong khoai lát, nàng tùy tay ném khoai lát xuống mặt đất, chiếc túi to kia lập tức biến mất không thấy.

Không ngờ lúc này nàng bỗng nhiên chú ý tới gì đó, không biết từ lúc nào, tòa nhà cách đó không xa từ hai tầng lầu biến thành ba tầng lầu, không chỉ như vậy, thoạt nhìn nó cũng biến thành dài hơn rất nhiều.

Tống Ngọc Loan không khỏi khiếp sợ đứng lên.

Chẳng lẽ chủ tiệm chậm chạp không ra khỏi cửa là bởi vì đang lặng lẽ thi triển tiên pháp xây dựng thêm khách sạn?

Chủ tiệm không hổ là thần tiên hạ phàm, trong một đêm có thể xây dựng một tòa nhà hai tầng lầu, lại ở trong chớp mắt lặng yên không một tiếng động xây dựng thêm nhà ở.

Trong lòng Tống Ngọc Loan không khỏi tràn đầy chờ mong, sau khi xây dựng thêm khách sạn sẽ là có dáng vẻ gì?

Nàng liếc mắt nhìn Lăng Cảnh đang vận công loại bỏ buồn ngủ một cái, một mình một người rời khỏi khu vực này, đi theo đường nhỏ đến đại sảnh khách sạn.

Chỉ thấy trong đại sảnh khách sạn, bất chợt thiếu hai cái cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, cùng lúc đó lại có thêm một gian phòng mới rất độc đáo.

Tống Ngọc Loan cũng không phải người đầu tiên đến đây, trước khi nàng đến đây, đã có người bước vào đại sảnh trước nàng một bước. Chỉ thấy Bạch Hạo Ca, Mao Nghĩa đang đứng ở trước căn phòng mới này, quan sát cảnh tượng thật lớn phía sau cửa kính.

Xuyên thấu qua lớp cửa kính, có thể nhìn thấy năm bộ bàn ghế bày ở bên trong, mỗi chiếc bàn kèm theo bốn cái ghế dựa, thoạt nhìn rất giống nơi để ăn cơm.

Tống Ngọc Loan đi về phía trước, thử đẩy cửa ra, thế mà lại lập tức nhẹ nhàng đẩy ra.


Vì vậy nàng đi vào trong, chỉ thấy bên trong căn phòng này, mặt tường dựa vào đường lớn kia có một cái cửa sổ kính trong suốt.

Nàng thử đi qua mở cửa sổ ra, phát hiện đúng là không thể mở ra.

Thấy Tống Ngọc Loan dẫn đầu đi vào, Bạch Hạo Ca và Mao Nghĩa cũng đi theo vào trong.

Thứ đầu tiên Bạch Hạo Ca chú ý tới cũng là cửa kính trong suốt chiếm một nửa bức tường kia. Chỉ thấy pha lê không dính một hạt bụi nào, rõ ràng trong suốt, làm người ta có thể nhẹ nhàng nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.

Giờ này phút này, xuyên thấu qua lớp cửa kính, y có thể nhìn thấy một đoàn thương đội dừng ở bên ngoài khách sạn, chỉ là không ngừng có nông dân cầm thương phầm mua được giống như bán trao tay lại cho thương đội này.

Lúc trước y cũng chú ý đến cảnh tượng này, y phỏng đoán, có lẽ bởi vì chủ tiệm thi hành chính sách hạn chế lượt mua cho nên mới xảy ra chuyện như vậy.

Thương đội không có cách nào mua sắm nhiều thương phẩm, đương nhiên chỉ có nhờ người mua hộ.

Cứ như vậy, nông dân nghèo khổ có thể kiếm được tiền, thương đội cũng có thể lấy được nhiều hàng hóa hơn, vận chuyển đến phương xa bán giá cao.

Việc này cũng coi như là mọi người cùng vui?

Y thu hồi ánh mắt, ngược lại cẩn thận ngắm nhìn trang trí trong căn phòng này.

Chỉ thấy phòng này thoạt nhìn rất đẹp đẽ quý giá mà lại không mất tao nhã, khắp nơi treo đen thủy tinh trong suốt, từng viên hạt châu giống như viên trân châu cực lớn bị xuyến thành rèm châu phân chia đều đều trên nóc nhà.


Nóc nhà là màu vàng xám, vách tường lại chia thành nhiều mảng, nhìn qua rất có chất cảm.

Có châu ngọc là đại sảnh khách sạn ở phía trước, phòng này hoa mỹ cũng hoàn toàn không làm người ta cảm thấy bất ngờ, Bạch Hạo Ca chỉ ngắm nhìn một lát, sau đó ngồi xuống một bộ bàn ghế bên cạnh cửa sổ.

Mặc dù buổi sáng đã ăn mì ăn liền và lẩu tự nhiệt, nhưng y vẫn dự định ở chỗ này nếm thử một ít món ăn mới.

Không cần nghĩ cũng biết, so sánh với món ăn ngon trong máy bán hàng tự động, chắc chắn món ăn hiện làm trong cửa hàng này càng thơm ngon hơn.

Tống Ngọc Loan nhìn quầy và cánh cửa sau quầy, lại nhìn năm bộ bàn ghế bày biện phân tán, xác định nơi này chắc chắn là nơi ăn cơm.

Vừa vặn nàng đang đói đến run người, đang lo không có gì ăn, mà hiện tại, cuối cùng cửa hàng này cũng bắt đầu buôn bán cơm canh rồi.

Nàng không khỏi vui mừng, một đường chạy chậm ra cửa, vội vàng trở lại sân sau, chờ sư huynh Lăng Cảnh vận chuyển xong một vòng lại vội vàng kéo hắn ta đi, một lần nữa trở lại nhà ăn.

Vừa đi, nàng vừa bên kích động nói với hắn: "Sư huynh, mau đi theo muội! Chủ tiệm chuẩn bị bán món ăn mới, vẫn là loại hiện làm, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng mở rộng bụng ăn một bữa no nê đi."

Không ngờ, sau khi trở lại nhà ăn, nàng rời đi cũng không bao lâu, nhưng mà chủ tiệm vẫn chậm chạp không xuất hiện?

Còn có thể nói gì bây giờ? Chờ thôi, đói bụng chậm rãi chờ đợi thôi.

Hai bàn người ngồi ở nhà ăn chờ đợi một hồi lâu, chờ đến thương đội ở bên ngoài đã rời đi, chờ đến lượng người và xe ngựa trên đường lớn dần dần giảm bớt, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy Phong Nguyên Ninh chậm rãi tới muộn.


Mà điều làm cho bọn họ khiếp sợ chính là phía sau Phong Nguyên Ninh thế mà lại có một cô nương trẻ tuổi nhắm mắt đi theo.

Cô nương trẻ tuổi này rất xinh đẹp, khí chất dịu dàng, giống như là khuê tú mảnh mai vẫn luôn ở trong khuê phòng, dịu ngoan mà lại trầm tĩnh.

Tất cả mọi người trong nhà ăn đều không nhịn được mà đưa mắt nhìn nhau.

Từ đêm qua khách sạn vẫn luôn đóng chặt cho đến bây giờ, rốt cuộc cô nương trẻ tuổi này đi vào từ đâu?

Phong Nguyên Ninh vừa lại đây đã nhìn thấy hai bàn người đang đau khổ chờ đợi ở nhà ăn, không khỏi cảm thấy bất ngờ và hoảng sợ

Nhóm người quá phối hợp đi? Cô mới vừa xây dựng nhà ăn, bọn họ đã tích cực lại đây ủng hộ cô, đúng là khách nhân thân thiết cũng chỉ là như vậy.

Cô không khỏi dừng chân đứng lại một chút, lúc này mới mang theo con rối nhân viên vừa mới nặn xong đi vào cửa hàng.

Vì nặn con rối này, vì làm con rối thoạt nhìn cũng đủ đẹp, đồng thời cũng đủ độ công nhận cao, cho nên cô đã tốn rất nhiều tâm huyết.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới nặn con rối nam tính, tỷ tỷ xinh đẹp không thơm sao? Búp bê phiên bản chân thật không thơm nhân sao? Búp bê có thể trang điểm, có thể đổi quần áo không thơm sao?

Cô không hề có hứng thú với nam sắc, càng không có sở thích đặc biệt trang điểm nam tính. Cô nhìn ra phía sau một cái, quả nhiên vẫn là tỷ tỷ thuận mắt hơn.

Vì chế tạo ra con rối xinh đẹp tinh xảo này, cô ước chừng đã tiêu tốn hơn một trăm lượng bạc trắng, còn mua tủ quần áo và quần áo, đồ trang điểm cho con rối nữa.

Sau khi nặn người xong, cô nhịn không được lại chơi game thời trang một lúc, cảm thấy thật sự đói đến mức trước ngực dán sau lưng, lúc này cô mới dẫn theo con rối này xuống lầu, chuẩn bị ăn cơm.


Đúng rồi, cô đặt tên cho con rối này là Tú Nhi.

"Tú nhi, mau đi phòng bếp nấu cơm, ta muốn.." Nghĩ đến hiện tại đã sắp giữa trưa, thật sự không nên ăn quá nhiều, vì thế nàng nói: "Làm một chén băng phấn* đi."

*Băng phấn: Món ăn dùng hạt cây thạch hoa hay còn gọi là băng phấn ngưng kết tạo thành, chủ yếu là khẩu vị ngọt.

"Vâng, chủ nhân." Tú Nhi dịu ngoan trả lời, giọng nói của nàng dịu dàng như nước, làm người nghe cảm thấy xương cốt như hòa tran trong giọng nói này.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Tú nhi lập tức đi ra vào cánh cửa sau quầy kia, cánh cửa nối liền với phòng bếp.

Phong Nguyên Ninh chọn loại hình dịu dàng cho Tú Nhi, đầu bếp tỷ tỷ đương nhiên phải dịu dàng dễ mến một ít. Cô cảm thấy người như vậy làm món ăn có cảm giác ngon miệng hơn thì phải?

Đương nhiên, nếu Tú Nhi không lo liệu hết quá nhiều việc, Phong Nguyên Ninh cũng sẽ vào phòng bếp giúp đỡ.

Phong Nguyên Ninh đặt 30 thực đơn lên quầy, lấy bốn cuốn thục đơn đi tới phân phát cho mọi người: "Các ngươi nhìn xem muốn ăn cái gì?"

Bạch Hạo Ca tiếp nhận thực đơn, không nóng lòng mở ra, mà là hỏi: "Chủ tiệm, vị cô nương vừa rồi.."

Trong lòng y thật sự có rất nhiều điều muốn hỏi, ychần chờ không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.

Phong Nguyên Ninh trả lời ngắn gọi: "Là người ta nặn ra."

Bạch Hạo Ca khiếp sợ, nặn.. Nặn ra người? Chủ tiệm thế mà lại có thể nặn ra một người sống? Điều này thật sự quá mức không thể tin được!

Phong Nguyên Ninh thấy y không nói gì, xoay người đi đến một bàn khác, đưa thực đơn qua đó, nói: "Trước mắt chỉ cung ứng tám món ăn, các ngươi nhìn xem muốn ăn cái gì?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận