Ta Ở Dị Giới Mở Khách Sạn


Thổ hào vừa ra tay là biết có hay không.

Người có gương mặt trái xoan đi mà quay lại, còn gọi một chiếc xe lại đây, mua không ít đồ vật chở đi, chủ yếu là mua mấy món đồ rẻ tiền như mì ăn liền, đồ uống, kẹo sữa, chocolate.

Vì thế số đếm nhiệm vụ +200.

Nếu không phải cần giữ cảm giác thần bí, để tránh địa vị giới của khách sạn bị chủ quán là cô kéo thấp, Phong Nguyên Ninh đã muốn ra đi nhấn like rải hoa cho người ta rồi.

Điều kiện thăng cấp khách sạn: Chiêu đãi khách hàng 20/50, hoàn thành nhiệm vụ 2/3.

Nhiệm vụ: Máy bán hàng tự động bán ra 1500 vật phẩm (1275/1500), mở khóa kiến trúc: Đình viện.

Hiện tại chỉ cần bán ra thêm 225 vật phẩm là có thể hoàn thành nhiệm vụ này.

Cô bức thiết hy vọng sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ này, để mau chút mở khóa nhiệm vụ có khả năng sẽ khen thưởng điều hòa.


Cô uống một ngụm Coca ướp lạnh lớn, đi đến khu vực khách khứa nghỉ ngơi, nằm bò trên sô pha mềm mại, tự hỏi phải làm như thế nào để mời chào nhiều khách hàng hơn.

Với tình huống của khách sạn này, có rất nhiều phương pháp marketing tuyên truyền của hiện đại là không thể sử dụng, càng dùng càng dễ khiến người ta hoài nghi, làm người ta tưởng rằng cửa hàng của cô muốn mưu tài đoạt mệnh.

Nghĩ trái nghĩ phải, hình như cái gì cũng không làm được, ngồi chờ danh tiếng lên men mới là lựa chọn đúng đắn nhất.

Mà hiện tại phòng cho khách đã đầy, máy bán hàng tự động không cần cô chăm sóc, xem ra cô thật sự không có việc gì để làm.

Hình như chỉ có thể ngồi trong khách sạn, chờ đợi nằm thắng.

Thôi, vừa lúc khoảng thời gian trước cô vẫn luôn tăng ca, cả người luôn trong trạng thái vận chuyển cao độ, coi như hiện tại hiếm khi có được kỳ nghỉ phép đi.

Nhàn rỗi không tốt sao? Nói không chừng chờ tương lai khách sạn mở khóa công năng mới, cô sẽ bắt đầu lu bù công việc giống như trước đây.

Nghĩ như vậy, sô pha thật sự quá thoải mái, bụng cũng đã ăn no rồi, bất tri bất giác cô nằm trên sô pha và ngủ thiếp đi.

* * *
Trong phòng 202 ở lầu hai khách sạn Tiên Viên.

Ván cờ đã sắp đi đến kết thúc, quân cờ đen xu thế hùng hổ dọa người, ép sát từng bước công thành chiếm đất, quân trắng bị bao vây tiêu diệt liên tục mất đất, đã là lui cũng không được, bị thua cực kỳ thảm thiết.

"Không được, cờ nghệ của điện hạ cao siêu, ta nhận thua, người mời cao mình khác đi.

" Quách Vũ Thạch nhìn chằm chằm ván cờ một lúc lâu, sau đó bỏ quân cờ màu trắng trở về hộp cờ.

Cờ này chơi đến mức làm đáy lòng ông ta khó chịu oa, rõ ràng lúc ở bên cạnh xem cờ còn rất vui vẻ, vì sao lại muốn tự mình tới chơi chứ?
Vừa rồi lúc Lư Hiền và Bạch Hạo Ca đánh cờ, rõ ràng hai người là ngươi tới ta lui, có tiến có lùi, nhưng không biết vì sao mỗi lần Lư Hiền đều sẽ thua một hai quân cờ.

Một lần còn có thể là trùng hợp, nhưng lần nào cũng kết thúc như vậy, thật sự nghĩ người khác không nhìn thấy bí ẩn trong này sao?

Quách Vũ Thạch càng xem càng tức giận, giận đến mức đẩy Lư Hiền ra tự mình lên.

Ai ngờ, chờ ông ta thật sự tự mình lên mới phát hiện, tưởng tượng thật tốt đẹp, hiện thực lại rất vô tình.

Ông ta bị giết đến hoa rơi nước chảy, thất bại thảm hại, trong lòng rất cảm lạnh.

"Đa tạ.

" Bạch Hạo Ca cười, vẫy tay bảo người hầu Mao Nghĩa đứng bên cạnh lại đây thu dọn bàn cờ.

Tiếp theo, y xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên nhìn chằm chằm nơi nào đó đến ngây ngẩn cả người: "Lư Hiền, nếu ta nhớ không lầm nói thì vừa rồi những cái hộp vứt đi đó là tạm thời chất đống ở trên bàn nhỏ bên kia đúng không?"
Lư Hiền công công lần theo tầm mắt của y nhìn qua bên kia, tức thì cũng ngây dại: "Không sai, thật sự là đặt ở nơi đó, sao đột nhiên lại biến mất không thấy?"
Quách Vũ Thạch thấy vậy cũng ngơ ngác theo.

Lư Hiền tìm tòi khắp nơi trong phòng cho khách một hồi, thậm chí còn đi vào toilet nhìn thử, nhưng đều không có thu hoạch gì, chỉ có thể đầy bụng nghi ngờ quay trở về báo cáo: "Bẩm điện hạ, thật sự không thấy, những nơi khác trong phòng cũng không có.

Đồng thời lão nô cũng tin tưởng trong chúng ta cũng không có ai đi vứt mấy thứ kia ra cửa sổ.

"
Bạch Hạo Ca trầm tư một lúc, bỗng nhiên ánh mắt xoay chuyển: "Chẳng lẽ đây cũng là thủ đoạn của tiên nhân? Chỉ vì làm sạch vật phẩm vứt đi mà sử dụng thủ đoạn thần kỳ như vậy, suy nghĩ của tiên nhân đúng là người phàm trần khó mà suy đoán được.


"
Lư Hiền công công rũ mi mắt dò hỏi: "Điện hạ, có cần đi xuống dò hỏi chủ quán không ạ?"
Bạch Hạo Ca lắc đầu: "Không cần, hà tất vì chút việc nhỏ này đi quấy rầy nàng, không duyên cớ lại làm người ta phiền chán.

Có lẽ thủ đoạn này đối chủ tiệm mà nói chỉ là chút tài mọn, chung quy kiến thức của phàm nhân có hạn cho nên mới có thể cảm thấy khó suy đoán được.

Xem ra chủ quán không thích dơ bẩn, về sau chúng ta cần chú ý một chút, cố gắng không phá hư vật phẩm trong phòng.

"
Lư Hiền và Mao Nghĩa cùng đáp lời: "Vâng.

"
Còn người ngoài là Quách Vũ Thạch thì bất chợt cảm thấy mình không hợp đàn, ông ta suy nghĩ một chút, nói: "Nếu điện hạ vẫn luôn bình yên vô sự, vậy ta xin về Y Cốc trước, cáo từ.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui