Tống Ngọc Bi suy nghĩ, Vọng Ương ở Ma giới không quen biết ai, ra ngoài làm gì được? Hơn nữa, hắn là một con quỷ không đầu, trên người cũng không có Huỳnh Thạch, không thể cướp của, không phải cướp của thì chẳng lẽ là! Nàng nhớ đến nữ tử trêu chọc Vọng Ương hôm qua.
"Một lát nữa nếu ngươi thấy cô nương đi cùng ta hôm qua xuống lầu, cứ nói rằng ta đi tìm Vọng Ương rồi, bảo nàng ta ở lại khách trạm đợi.
" Tống Ngọc Bi nói với tiểu nhị.
Tiểu nhị đáp: "Được.
"
Tống Ngọc Bi vội vã bước ra khỏi cửa khách trạm nhưng lại đụng phải vai một người, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn.
"Ngươi đi đâu vậy?" Tống Ngọc Bi hỏi.
Quần áo trên người Vọng Ương ướt sũng, tay cầm một con cá rô phi buộc bằng dây cỏ.
Hắn bị Tống Ngọc Bi đột nhiên lên tiếng làm cho giật mình, người co rúm lại, sợ sệt nói: "Ta muốn nấu cá cho ngươi ăn.
"
Khuôn mặt Vọng Ương rất trắng, bình thường sạch sẽ không tì vết nhưng lúc này lại có thêm một vết đỏ, giống như bị cành cây trên đường quẹt phải.
Nàng nhìn con cá rô phi đang nhảy tanh tách trong tay Vọng Ương, nói: "Giao cá cho người trong khách trạm xử lý đi.
"
Vọng Ương giấu cá ra sau lưng, vẻ cảnh giác như thể có người muốn cướp cá của hắn: "Ta muốn nấu cá cho ngươi ăn.
"
Tống Ngọc Bi hiểu ý của Vọng Ương, hắn muốn nấu cá cho nàng ăn, từ bắt cá đến nấu nướng, toàn bộ quá trình chỉ có thể do một mình hắn hoàn thành.
Nàng tiến lên một bước, Vọng Ương lùi lại một bước, cho đến khi lưng chạm vào tường.
Vọng Ương ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy trong veo nhìn nàng, lại lặp lại một lần nữa: "Ta muốn nấu cá cho ngươi ăn.
"
Đôi mắt này lúc này phản chiếu hình ảnh của Tống Ngọc Bi, trong trẻo và thuần khiết.
Tống Ngọc Bi lùi lại một bước, biến ra một viên Huỳnh Thạch đưa cho tiểu nhị: "Làm phiền tiểu ca dẫn hắn đến nhà bếp nấu chút đồ ăn.
"
Tiểu nhị nhận được Huỳnh Thạch đương nhiên vui vẻ đồng ý, dẫn Vọng Ương đi về phía nhà bếp.
Cố Chước Hoa tỉnh dậy không thấy Vọng Ương cũng không thấy Tống Ngọc Bi, trong lòng lo lắng, vội vàng rửa mặt rồi xuống lầu, vừa xuống đến một nửa thì thấy tiểu nhị dẫn Tống Ngọc Bi và Vọng Ương đi về phía bếp sau.
"Tống cô nương, Vọng Ương ca ca.
"
Vọng Ương chỉ lo bảo vệ con cá trong tay, không để ý đến Cố Chước Hoa.
Cố Chước Hoa thấy Vọng Ương không để ý đến mình, có vẻ hơi buồn: "Tống cô nương, các người định đi đâu vậy?"
Tống Ngọc Bi nói: "Vọng Ương sáng sớm đã đi bắt một con cá về, đòi nấu cá, ta đang dẫn hắn đến bếp.
"
Cố Chước Hoa ở nhân gian là bảo bối trong tay cha mẹ, chưa từng vào bếp, Vọng Ương cũng là con nhà thế gia, gia quy nghiêm ngặt, quân tử xa bếp là quy củ từ xưa đến nay, sao có thể vào bếp được, nàng ta vội chặn đường hai người.
"Tống cô nương, Vọng Ương ca ca hẳn là! hẳn là không biết nấu ăn.
"
Còn chưa đợi Tống Ngọc Bi lên tiếng, Vọng Ương ở bên cạnh nghe thấy đã nhíu mày, trừng mắt nhìn Cố Chước Hoa: "Ta biết nấu ăn.
"
Hắn phản bác.
Tống Ngọc Bi nghĩ kỹ lại, nhìn dáng vẻ trước đây của Vọng Ương ở nhân gian quả thực không giống con nhà nghèo, nếu hắn không biết nấu ăn, chẳng phải có khả năng sẽ làm nổ tung nhà bếp sao, không biết phải đền bù bao nhiêu Huỳnh Thạch đây.
Vọng Ương thấy Tống Ngọc Bi do dự, vội nói: "Ta biết nấu ăn, nếu không tin lát nữa ngươi ở lại xem.
" Nói xong lại trừng mắt nhìn Cố Chước Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...