Ta Ở Đầu Cầu Nại Hà Mở Tửu Quán


Cố Chước Hoa nghe vậy, trong lòng càng tự trách: "Ta không nên đi theo, Vọng Ương ca ca đều là vì ta mới thành ra như vậy.

"

Tống Ngọc Bi không biết an ủi người khác, cũng không có ý định an ủi Cố Chước Hoa.

Nàng biến ra một đóa hoa bỉ ngạn, bẻ gãy nhụy hoa màu đỏ, quấn quanh ngón giữa của Vọng Ương.


"Đây là gì?" Cố Chước Hoa hỏi.


"Thứ có thể khiến hắn nghe lời.

"

"Sẽ gây hại cho cơ thể chàng không?"

Tống Ngọc Bi ngẩng đầu, đánh giá tiểu cô nương trước mặt, hai người họ nhìn bề ngoài thì tuổi tác không chênh lệch nhiều nhưng thực tế lại khác xa nhau.


Nàng không ưa sự bốc đồng và hấp tấp của Cố Chước Hoa, vì nó làm hại nàng gặp không ít phiền phức, nhưng lại khâm phục lòng dũng cảm của nàng ta, có thể vì người mình yêu mà từ bỏ tất cả.



"Không.

"

Cố Chước Hoa yên tâm, thấy Tống Ngọc Bi sắp dẫn Vọng Ương rời đi, nàng ta lấy dũng khí nói: "Tống cô nương, ta có một lời thỉnh cầu, không biết có thể cho ta ở lại bên cạnh cô nương không? Bây giờ ta về cũng không kịp thời gian đầu thai, ta muốn ở lại bên cạnh cô nương, ta sẽ giúp cô nương trông coi cửa hàng, chăm sóc khách hàng.

"

Ở lại bên cạnh Tống Ngọc Bi, nếu Vọng Ương vẫn không thể hồi phục thì ít nhất bên cạnh hắn vẫn còn nàng ta chăm sóc.


Tống Ngọc Bi dừng bước, Vọng Ương đi theo sau nàng cũng dừng lại.


Nàng quay người lại, thấy Cố Chước Hoa cười với mình, nụ cười của thiếu nữ đầy nhiệt tình chân thành.


"Đi thôi.

"

Cố Chước Hoa mừng rỡ trong lòng, nhanh chân đi theo.



Tiểu quỷ khiêng kiệu đi lắc lư về phía ba người, Tống Ngọc Bi để hai người ngồi vào kiệu, còn mình thì ngồi xếp bằng trên thanh gỗ khiêng kiệu.

Nàng vỗ nhẹ vào đầu tiểu quỷ: "Đi thôi.

"

Ba người đến chợ dưới chân núi Ma Cung trước khi trời tối, phải thừa nhận rằng, cho dù nội loạn ở Ma giới có nghiêm trọng đến đâu thì mức độ phồn hoa vẫn hơn xa Quỷ giới.


Trên chợ người đông như mắc cửi, có người bán rong đủ loại đồ chơi lạ mắt, có cô nương trẻ tuổi ăn mặc hở hang đứng trước cửa trêu ghẹo nam tử, Tống Ngọc Bi và những người khác tình cờ đi ngang qua đám cô nương đó.


Nữ tử uốn éo thân mình, mắt đã sớm nhìn chằm chằm vào Vọng Ương, vị công tử này tuy quần áo rách rưới nhưng dung mạo có thể nói là khôi ngô tuấn tú, là nam tử đẹp hiếm có trên đời.


Vọng Ương ngoan ngoãn đi theo sau Tống Ngọc Bi vào đến chợ đông người, hắn trở nên vô cùng nhút nhát, Tống Ngọc Bi đi đến đâu, ánh mắt hắn liền dõi theo đến đó.


Nữ tử nhân lúc Vọng Ương đi qua, thừa dịp hắn không chú ý lén véo eo hắn một cái, cảm giác mềm mại có lực, nữ tử thỏa mãn cười cười, quay đầu thì thầm nói gì đó với đồng bọn.


Vọng Ương phản ứng lại, nhíu mày, kéo kéo quần áo Tống Ngọc Bi, chỉ vào nữ tử đó ấm ức nói: "Nàng ta véo eo ta.

"

Cố Chước Hoa không ngờ Vọng Ương ca ca sau khi nhập ma lại biến thành bộ dạng này, trên đường đi, dù nàng ta có nói gì với Vọng Ương ca ca thì hắn cũng không để ý đến nàng, đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn Tống Ngọc Bi bên ngoài kiệu.


Nàng ta biết cho dù bây giờ mình có tiến lên đòi lại công bằng cho Vọng Ương ca ca, chất vấn nữ tử đó thì Vọng Ương ca ca cũng sẽ không để ý đến mình nửa phần, vì vậy Cố Chước Hoa rất tự biết mình mà ngậm miệng, giao cho Tống Ngọc Bi xử lý.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận