Nhị thiếu gia nhìn thấy Ngũ tiểu thư y phục không chỉnh tề được người đỡ ra ngoài, trong đầu liền có chút choáng váng.
Nhất thời đám người lại xôn xao cả lên.
"Ai vậy? Không phải nói người bị bắt cóc là hài tử do Thiếu Khanh nhận nuôi sao, người này nhìn thế nào cũng thấy phải mười lăm, mười sáu tuổi rồi..."
"Cũng không biết là thiên kim tiểu thư nhà ai, thật đúng là nghiệp chướng a."
Mấy năm nay Mục công tử đã đạp hư không ít hài tử, danh tiếng tự nhiên đã xấu đến cực điểm.
Chẳng qua là mọi người e ngại thân phận của hắn, phía sau hắn còn có phủ tả thừa tướng, cho nên ai cũng không dám động đến hắn, lại nói những người bị Mục công tử đùa giỡn đều có xuất thân nghèo khổ, hoặc là gia cảnh sa sút, chính là có cho thêm mười lá gan thì họ cũng không dám chống đối với hắn.
Nhị thiếu gia mang theo vẻ khó tin, bước thật nhanh xông lên phía trước.
"Ngũ tiểu thư... Ngươi đây là..."
Ngũ tiểu thư bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, bị hai tên tử sĩ lôi kéo ném vào trong xe ngựa.
Không nhìn thấy nhị thiếu gia thì không sao, vừa nhìn thấy hắn thì nàng đã khóc lớn lên, nàng gắt gao níu chặt màn xe lại không dám lộ diện.
Tiếng khóc trong xe ngựa tựa như ngàn cây trâm đâm vào lòng nhị thiếu gia.
"Đến cùng đã phát sinh chuyện gì!" Hắn rít gào chất vấn hai tên tử sĩ.
Tử sĩ mặt không biểu cảm, ai cũng không mở miệng.
Nhị thiếu gia tiến lên túm lấy y phục một người trong số đó: "Nói! Bằng không tin hay không hôm nay tiểu gia sẽ phế đi các ngươi!"
Đáy mắt tử sĩ xẹt qua một tia khinh thường.
"A? Nhị gia, sao ngài lại ở đây?" Huyền Ngọc tùy tiện đi tới, biểu cảm tựa như bây giờ mới phát hiện ra hắn.
Hai tròng mắt nhị thiếu gia đều đỏ cả lên, đẩy tử sĩ ra tiến lên muốn túm lấy Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc phất nhẹ tay một cái, liền đem nhị thiếu gia đánh văng ra: "Nhị thiếu gia không cần phải lo lắng, thế tử nhất định sẽ xử lý việc này thật tốt, đến lúc đó sẽ khiến cho Ngũ phủ phải tự động đến cửa để từ hôn, tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến thanh danh của ngài."
"Ai... Ai muốn Ngũ phủ từ hôn!" Nhị thiếu gia nóng nảy nói, tình cảm của hắn đang chớm nở chưa kịp lớn lên đã bị bóp chết, sao hắn có thể không vội được.
"Không phải chứ, nhị gia, hàng đã bị tàn phá như thế mà ngài vẫn còn muốn giữ?" Huyền Ngọc nói một câu, giọng của hắn không hề nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe thấy rành mạch.
Sắc mặt nhị thiếu gia đỏ bừng lên: "Ngươi nói ai là hàng đã bị tàn phá, miệng ăn nói sạch sẽ một chút."
Huyền Ngọc lấy tay để sau gáy: "Nhị thiếu gia đừng trách ta thẳng tính, vừa rồi bộ dạng của Ngũ tiểu thư ngài cũng thấy, dù cho ngươi không bỏ được nàng thì cũng phải suy nghĩ cho Hầu phủ chứ, Hầu gia làm sao có khả năng để cho ngươi cưới một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng vào trong phủ đây."
Ngũ tiểu thư ở trong xe ngựa nghe được lời nói bên ngoài của Huyền Ngọc, liền khóc đến cơ hồ muốn ngất xỉu.
Nàng bất quá cũng chỉ tính kế để hại con tiểu yêu quái Như Tiểu Lam kia mà thôi, tại sao đến cuối cùng lại bị rơi vào loại tình trạng này, chỉ bằng mấy câu nói của Huyền Ngọc, sau này nàng làm sao dám ra ngoài gặp người nữa!
Nhị thiếu gia lôi kéo Huyền Ngọc làm như là muốn đánh hắn.
"Dừng tay!" Không biết Thanh Mặc Nhan đã đi tới từ bao giờ, hắn nhíu mày nhìn đệ đệ của mình.
"Đại ca..." Nhị thiếu gia trừng tròng mắt màu đỏ lên, thật vất vả mới áp chế được lửa giận ở trong lòng, buông Huyền Ngọc ra.
Huyền Ngọc không chút nào để ý đến sự uy hiếp vừa rồi của nhị thiếu gia, loại người như này hắn đã thấy chướng mắt từ lâu, chẳng qua là sợ làm ảnh hưởng đến mặt mũi của thế tử, cho nên ngày thường mới tỏ ra tôn kính với đối phương, nếu đến lúc xé rách lớp mặt ngoài, thì đến nửa điểm tôn kính dành cho vị nhị thiếu gia này hắn cũng không có.
"Dẫn hắn vào trong viện xem đi." Thanh Mặc Nhan không giải thích nhiều.
Huyền Ngọc đáp lời, làm một tư thế mời: "Nhị ra, mời vào trong viện."
Nhị thiếu gia hầm hầm hất tay áo, sải bước đi vào sân.
Ống tay áo của Thanh Mặc Nhan khép lại, che giấu đi quả cầu lông ở trong lòng hắn.
Trải qua một phen lăn lộn vừa rồi, vật nhỏ giờ đã ngủ say, nhìn vết thương sau đầu nàng, quanh thân hắn liền tản ra nồng đậm hàn ý.
Đến ngay cả hắn cũng không lỡ gây thương tổn dù chỉ là một chút cho vật nhỏ, vậy mà bọn họ lại dám đả thương nàng.
Phủ tả thừa tướng thì như thế nào, thật sự là chán sống.
Cũng may lúc này Như Tiểu Lam vẫn đang ngủ say, nếu nàng tỉnh lại nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thanh Mặc Nhan, thì thật sự sẽ bị dọa chết.
Lúc này Thanh Mặc Nhan hoàn toàn như một người xa lạ nàng không hề quen biết.
Hắn nhìn theo bóng lưng nhị thiếu gia, trong mắt chỉ còn lại sát ý cùng lệ khí, ánh mắt như vậy mặc kệ là ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Thanh Mặc Nhan tự biết ánh mắt mình không tốt, dứt khoát lui vào trong xe ngựa, ra vẻ nhắm mắt dưỡng thần.
Một mặt khác của hắn, hi vọng sẽ không bao giờ để vật nhỏ nhìn thấy.
Bởi vì thân thể hàng năm phải chịu sự tra tấn của cổ độc, cho nên tính tình hắn cất giấu ở trong có một mặt cực kỳ hung ác, chẳng qua bởi vì Như Tiểu Lam xuất hiện đã khắc chế đi được cổ độc của hắn, cho nên một mặt tính cách kia mới được ẩn dấu đi.
Hiện tại lại có người làm thương tổn đến Như Tiểu Lam, này không khác gì với đả thương đến tính mạng của hắn, hắn làm sao có thể bình tĩnh cho được.
Nhị thiếu gia đi vào sân, Huyền Ngọc nhìn trộm đánh giá bốn phía, thấy tất cả đều đã được xử lý sạch sẽ, lúc này mới thấy yên lòng.
Đám tử sĩ xử trí việc này phi thường nhanh chóng, đợi đến khi nhị thiếu gia đi vào trong phòng, những xác chết cùng vết máu đều đã sớm được thanh lý sạch sẽ.
Nằm trên giường, Mục công tử quần áo không chỉnh tề, ngửa mặt hướng lên trời, hôn mê bất tỉnh.
Xung quanh giường và trên mặt đất, nằm rải rác những mảnh y phục bị xé rách, nếu nhìn cẩn thận không khó để nhận ra chúng đúng là y phục của Ngũ tiểu thư.
Lửa giận của nhị thiếu gia bạo tăng, xông thẳng lên trên đầu: "Tên súc sinh này!" Hắn hét lên một tiếng, nắm bừa lấy một cái bình hoa ở trên bàn rồi đập về phía đầu Mục công tử.
Huyền Ngọc ra vẻ kinh hô, nhưng trên tay một chút sức lực cũng không có, đợi đến khi nhị thiếu gia dùng bình hoa nện nên trên đầu Mục công tử, lúc này hắn mới tiến lên ngăn cản.
"Nhị gia, ngài đừng xúc động, vị này chính là công tử phủ tả thừa tướng, đến ngay cả thế tử cũng không dám đụng đến hắn, ngài đánh hắn như vậy... Chúng ta biết ăn nói sao với phủ tả thừa tướng đây a!"
Lời này tựa như chậu nước đá, hất một cái vào người nhị thiếu gia khiến hắn cảm thấy lạnh thấu tim.
Nhìn vết máu trên bình hoa, tay hắn run run không ngừng.
Trời ạ, hắn cư nhiên đánh tiểu công tử phủ tả thừa tướng...
Khóe miệng Huyền Ngọc nhếch lên kinh thường, lập tức lôi lôi kéo kéo hắn ra khỏi cửa.
Nhị thiếu gia vừa ra khỏi cửa liền vội vàng chạy đi tìm Thanh Mặc Nhan.
"Đại ca! Vừa rồi ta lỡ tay đả thương Mục công tử, này phải làm sao bây giờ?"
Nhìn gương mặt sốt ruột của đệ đệ, trong lòng Thanh Mặc Nhan sinh ra loại xúc động muốn tát một cái lên mặt hắn.
Nhiều năm như thế, đệ đệ này của hắn vẫn không có một chút tiến bộ nào.
Với năng lực như thế mà còn muốn làm đến chức quan tứ phẩm, vì hắn có lòng riêng, nên đến ngay cả tình huynh đệ ruột thịt hắn cũng không thèm để ý đến.
"Nếu đã đánh thì liền đánh đi." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói: "Nhị đệ trở về đi, chuyện ở đây đã có ta xử lý, ngày mai ngươi đến Ngũ phủ xin hủy hôn sự, còn chuyện trong phủ tả thừa tướng ta sẽ tiến cung xin thỉnh tội với Hoàng Thượng sau."
Nhị thiếu gia há hốc miệng thở dốc, hắn thật sự muốn nói là hắn rất thích Ngũ tiểu thư, nhưng chuyện đã tới nước này, sự việc đã náo lớn thành ra như vậy, không phải là việc hắn có thể không chế được nữa.
Huyền Ngọc thúc giục, phái người đưa nhị thiếu gia hồi phủ.
Thanh Mặc Nhan trực tiếp mang Như Tiểu Lam đến Đại Lý Tự.
Đợi đến khi tả thừa tướng nhìn thấy nhi tử nhà mình bị đánh đến cả mặt toàn là máu được người ta khiêng trở về thì liền giận tím cả mặt, lập tức dẫn người đến Hầu phủ, ở trước mặt lão Hầu gia đập vỡ nguyên một bộ trà cụ mà Hầu gia thích nhất.
Sau khi tả thừa tướng đi, lão Hầu gia cả thân lửa giận không có chỗ phát tiết, liền sai người gọi nhị thiếu gia tới, bảo nô bộc ấn hắn nằm xuống trên ghế dài, đánh hắn những ba mươi roi.
Khi Thanh Mặc Nhan nghe được mấy tin tức này, là lúc hắn đang đi tìm y quan Trường Hận để nhờ hắn xử lý miệng vết thương trên đầu Như Tiểu Lam.
"Nghe nói nhị thiếu gia bị Hầu gia đánh đến mức không xuống giường được." Huyền Ngọc nói.
Khóe môi Thanh Mặc Nhan tạo lên một độ cong lạnh lùng: "Không xuống giường được cũng tốt, đỡ mất công chúng ta phải theo dõi hắn."
Huyền Ngọc nhìn trộm biểu cảm trên mặt thế tử trong lòng không ngừng thở dài.
Nhị gia thật đúng là có phúc không biết hưởng, có một vị đại ca tốt như thế mà không biết quý trọng, chỉ sợ sau này đến cơ hội để hối hận cũng không có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...