Buổi trưa hôm nay, Như Tiểu Lam vừa mới ngủ trưa dậy, đang chuẩn bị tới thư phòng để tập viết mẫu chữ tiếp theo, chợt nghe thấy có mấy nha hoàn đang len lén nói nhỏ.
"Nghe nói dịch bệnh ngoài thành đã lan đến trong thành rồi..."
"Nghe nói đến ngay cả đại phu ở trong thành cũng không có biện pháp đâu."
"Lần này sợ là sẽ phải chết không ít người đi."
Như Tiểu Lan vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng.
Nha hoàn đứng ngoài viện vẫn tiếp tục nói: "Nghe đồn có một vị thần y có khả năng khởi tử hồi sinh, tuy rằng hắn không thể chữa khỏi dịch bệnh, nhưng lại có thể giúp cho người bệnh đã chết sống lại."
"Thần kì như thế?"
"Bất quá Thuận Thiên Phủ lại phái người đi khắp nơi lùng bắt vị thần y kia... Nói hắn là yêu ngôn hoặc chúng..."
"Làm sao có khả năng, nếu hắn là kẻ lừa đảo thì làm gì có nhiều người tin tưởng hắn đến thế."
Như Tiểu Lam càng nghe càng cảm thấy bất an trong lòng, cũng không biết liệu Thanh Mặc Nhan có bị liên lụy vào chuyện này hay không, nàng đang chuẩn bị ló đầu ra khỏi cửa sổ để hỏi thăm mấy nha hoàn kia, thì đột nhiên nghe thấy trong viện truyền đến tiếng bước chân hỗn độn.
Đám nha hoàn lập tức im miệng, lặng lẽ tách ra.
"Tiểu thư đâu?" Huyền Ngọc đứng ở ngoài cửa hỏi.
Như Tiểu Lam vội vàng ló đầu ra.
Mới sáng sớm Huyền Ngọc đã đi làm việc cùng Thanh Mặc Nhan, bây giờ tại sao chỉ có một mình hắn trở về?
"Thế tử muốn thuộc hạ đón người qua đó." Huyền Ngọc cung kính nói, hoàn toàn không vì chuyện nàng còn nhỏ tuổi mà xem thường nàng.
Người mà Thanh Mặc Nhan coi trọng, hắn làm cấp dưới cũng phải hết sức coi trọng theo, mấy ngày nay Huyền Ngọc đã hiểu rất rõ một đạo lý: Thà rằng đắc tội với thế tử cũng không được đắc tội với tiểu nha đầu này.
Đã là lệnh của Thanh Mặc Nhan bảo Huyền Ngọc đến đón người, Như Tiểu Lam lập tức xỏ chân vào giày nhỏ rồi trực tiếp chạy ra ngoài.
Huyền Ngọc dẫn theo hai mươi mấy người của Thuận Thiên Phủ cùng với hơn mười tử sĩ bảo hộ xe ngựa, một đường đưa Như Tiểu Lam rời khỏi Hầu phủ.
Dọc theo đường đi đưa tới ánh mắt tò mò của rất nhiều người qua đường.
Như Tiểu Lam để ý thấy xe ngựa không hề đi đến Đại Lý Tự, mà là dừng lại ở một địa phương xa lạ.
Cao cao trên cửa có treo một cái bảng hiệu, Như Tiểu Lam không cần nhìn cũng đoán được đây là nơi nào.
Thuận Thiên Phủ.
Bởi vì lúc này ở bên ngoài Thuận Thiên Phủ có rất nhiều người, vô số dân chúng đang bao vây ở ngoài cửa đồng thanh hô lớn, muốn bọn họ thả thần y ra.
Thuận Thiên Phủ phái nha dịch ra, đem hết toàn lực ngăn trặn dòng người bạo loạn lại.
Huyền Ngọc dẫn người trực tiếp xông vào đám đông, cưỡng chế mở ra một con đường, lúc này mới an toàn tiến đến bên ngoài cửa Thuận Thiên Phủ.
Cửa phủ mở rộng, từ bên trong chạy ra mười mấy tên nha dịch, bọn họ tháo gỡ ngạch cửa ra, để xe ngựa của Huyền Ngọc trực tiếp đi vào.
Như Tiểu Lam tò mò nâng màn cửa sổ xe lên vụng trộm đánh giá xung quanh, chợt thấy thân hình của Thanh Mặc Nhan đang bước xuống bậc thang, sau đó đi đến trước xe ngựa.
"Đi đường có thuận lợi không?" Thanh Mặc Nhan hỏi Huyền Ngọc.
"May mà thế tử an bài nhiều người đi theo, nên mới không gặp phải phiền toái nào hết." Huyền Ngọc nói.
Màn xe bị người nhấc lên, Thanh Mặc Nhan đứng ở đó vươn đôi tay về phía nàng.
Vừa nhìn thấy hắn, Như Tiểu Lam liền không chút nghĩ ngợi mà nhào vào trong lòng hắn.
Phủ doãn Thuận Thiên (*) kinh nhạc nhìn nữ hài tử được Thanh Mặc Nhan bế từ trên xe ngựa xuống: "Thiếu Khanh... Ngài nói người kia... Chẳng lẽ chính là nàng?"
(*) Phủ Doãn: Là chức danh tương đương Tổng đốc, chức danh Phủ doãn chỉ áp dụng tại kinh đô.
Thanh Mặc Nhan gật gật đầu: "Chuyện cho tới bây giờ cũng không còn biện pháp nào nữa, nhị hoàng tử phụng chỉ hồi đô, nhưng mà lại bị dịch bệch vây khốn ở giữa đường, nếu việc này không nhanh có kết quả, thì nhị hoàng tử bên kia sẽ không có cách nào vào thành được."
Phủ doãn Thuận Thiên liên tục gật đầu: "Một khi đã như vậy, Thiếu Khanh thỉnh đi bên này."
Thanh Mặc Nhan ôm theo Như Tiểu Lam đi vào trong phòng, liền có người mang hai bộ y phục màu đen đến, Thanh Mặc Nhan động tác nhanh nhẹn mặc vào cho nàng.
"Chúng ta đây là muốn đi đâu?" Như Tiểu Lam nhỏ giọng hỏi.
"Đại lao Thuận Thiên Phủ."
Như Tiểu Lam ngẩn người.
"Sợ sao?" Thanh Mặc Nhan một bên thay quần áo giúp nàng, một bên lại chăm chú nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng.
Như Tiểu Lam lắc đầu thật mạnh: "Ngươi muốn ta làm cái gì?"
Khóe môi Thanh Mặc Nhan lộ ra một tia mỉm cười, vật nhỏ của hắn quả nhiên là rất giỏi, nhanh như thế mà đã hiểu rõ ý đồ của hắn.
"Ngươi có thể nhìn thấy tà khí, cho nên lát nữa ta sẽ mang ngươi vào trong đại lao, lúc đó ngươi phải nhìn cẩn thận xem trên người ai có tà khí, còn có... Người bọn họ bắt là thần y ở trong lời đồn có thể khởi tử hồi sinh, ta muốn ngươi nhìn xem rốt cuộc là hắn có điểm gì đặc biệt."
Như Tiểu Lam biểu cảm nghiêm túc, gật gật đầu thật mạnh: "Yên tâm cứ giao cho ta đi."
Lời này nếu xuất ra từ miệng người khác thì cũng không có gì, nhưng cố tình lại được thốt ra từ một tiểu nữ tử tay chói gà không chặt, khiến cho Thanh Mặc Nhan không khỏi bật cười ra tiếng.
Như Tiểu Lam biết Thanh Mặc Nhan là đang chê cười nàng, nhưng mà quả thật với cái dáng vẻ này, thì cũng sẽ không có ai nguyện ý đi tin tưởng vào bản lĩnh của nàng.
Thanh Mặc Nhan xoa xoa đầu nàng xem như là an ủi, sau khi hai người thay đổi y phục xong thì liền theo Phủ doãn Thuận Thiên đi đến đại lao.
Trong lao ánh sáng tối tăm, không khí đục bẩn.
Thanh Mặc Nhan cố ý tìm một kiện áo khoác khác, bao lấy toàn bộ người Như Tiểu Lam.
Ngục tốt dẫn đường ở phía trước, đoàn người đi dọc theo thềm đá, Như Tiểu Lam được Thanh Mặc Nhan ôm lên, cho nên không cần thiết phải nhìn đường, nàng chỉ mở to hai mắt ra nhìn ngắm xung quanh.
Giờ phút này ở trong ánh mắt nàng, thế giới hoàn toàn là một cảnh tượng khác.
Tà khí âm lãnh giống như một đôi cánh dài của đại điểu màu đen, ở trên đầu bọn họ bay tới bay lui, thỉnh thoảng lại xuyên qua thân thể của ngục tốt phía trước.
Mà ngục tốt này lại hồn nhiên không hề nhận ra.
Như Tiểu Lam theo bản năng rụt thân thể lại, nàng biết những tà khí đó sẽ không trực tiếp đả thương người, nhưng mà nếu tiếp xúc quá lâu sẽ không tránh khỏi cơ thể bị sinh bệnh.
Lại có thêm một đạo tà khí bay tới, Như Tiểu Lam trơ mắt nhìn đạo tà khí kia sắp sửa đụng vào người Thanh Mặc Nhan rồi đột nhiên lại bay sang hướng khác.
Thanh Mặc Nhan chú ý tới khẩn trương của vật nhỏ, liền thấp giọng hỏi một câu: "Thấy được cái gì?"
"Quá nhiều tà khí." Như Tiểu Lam gắt gao đem mặt mình dán vào sườn mặt hắn, phảng phất như chỉ có làm như vậy mới có thể giúp nàng tránh thoát được khỏi mấy đạo tà khí kia.
"Mấy thứ tà khí này hình như là rất sợ ngươi." Nàng nhỏ giọng nói.
Thanh Mặc Nhan cười khẽ: "Quỷ sợ ác nhân sao."
"Ngươi mới không phải ác nhân đâu." Như Tiểu Lam ôm lấy cổ hắn căm giận nói: "Ngươi chỉ là... Chỉ là thân bất do kỷ."
Thật vất vả nàng mới nghĩ ra được câu này.
Một câu nhìn như được nói ra một cách nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho Thanh Mặc Nhan có chút chấn động.
Ánh sáng u ám che đi sắc mặt hắn, nhưng mà bàn tay đang ôm nàng lại không nhịn được run rẩy vài cái.
Nếu không phải lúc này còn đang ở trong nhà lao của Thuận Thiên Phủ, thì hắn thật hận không thể đem vật nhỏ ấn vào trong lòng rồi dùng sức xoa nắn một phen.
Đây rõ ràng là bảo bối mà ông trời đã ban cho hắn, mặc cho người khác có bình luận cùng chê trách hắn, thì nàng vẫn không hề bị che mờ ánh mắt.
Đối với chuyện của bản thân nàng rất hồ đồ, nhưng đối với chuyện của hắn nàng lại hiểu đến rành mạch.
Cố gắng ngăn chặn nguồn sóng ngầm ở trong lòng, hắn hận không thể tự mình biến một ngày thành một năm.
Mau nhanh lớn lên đi, vật nhỏ, mau nhanh, mau nhanh đi...
Đi một đoạn đường dài ngục tốt bỗng dừng lại, Như Tiểu Lam nghe được tiếng mở khóa vang lên rầm rầm, hẳn là đang mở cửa lao.
Phủ doãn Thuận Thiên đi theo ngục tốt vào trong đầu tiên, Thanh Mặc Nhan liền đặt Như Tiểu Lam xuống dưới đất, nắm lấy tay nàng rồi cùng đi vào theo.
Trong ánh sáng lờ mờ, Như Tiểu Lam nhìn thấy một nam tử đang ngồi dựa lưng vào tường ở chỗ kia, âm khí tràn đầy quanh người hắn, tựa như dã thú không tiếng động rít gào.
Khi mới nhìn thấy đối phương động tác đầu tiên của Như Tiểu Lam là giơ tay lên kết ấn, ở trong lòng mặc niệm mấy câu chú pháp.
Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn về phía nàng, mắt sáng long lanh, tựa hồ như muốn hỏi ý kiến nàng.
Như Tiểu Lam nhẹ nhàng gật đầu, run giọng nói: "Hẳn là hắn."
Thanh Mặc Nhan ra hiệu với Phủ doãn Thuận Thiên, không một ai nói câu gì, cả ba người trực tiếp rời khỏi nhà lao.
"Người nọ hẳn là thần y chúng ta muốn tìm." Thanh Mặc Nhan nói với Phủ doãn Thuận Thiên: "Phải trông coi hết sức nghiêm ngặt."
Phủ doãn Thuận Thiên liên tục gật đầu.
Vào lúc Thanh Mặc Nhan chuẩn bị mang Như Tiểu Lam rời khỏi đây, không hiểu sao Như Tiểu Lam lại vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích, nàng quay đầu nhìn về phía cửa lớn nhà lao không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Thanh Mặc Nhan nhìn theo tầm mắt của nàng, nhưng mà cái gì hắn cũng không thấy.
"Nơi này nhốt không được hắn." Như Tiểu Lam đột nhiên nói ra một câu.
"Cái gì?"
"Nam nhân kia... Các ngươi không phải là đối thủ của hắn." Trên mặt Như Tiểu Lam lộ ra thần sắc nghiêm túc chưa từng có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...