Thanh Mặc Nhan cũng không thay quần áo, chỉ mặc lên một kiện áo choàng rồi mang Như Tiểu Lam đi đến tiền viện.
Dọc theo đường đi tâm của Như Tiểu Lam đều bị nâng lên đến cổ họng.
Lần trước thời điểm nàng gặp qua hầu gia, nàng vẫn đang ở trong bộ dáng của mèo hương, đến ngay cả một tiểu động vật mà lão hầu gia hắn cũng không tha cho, bắt Thanh Mặc Nhan phải ném nàng đi.
Thế nên đối với lão nhân này, một chút hảo cảm nàng cũng không có, cho nên bất tri bất giác bước chân nàng đã bị chậm hơn.
Thanh Mặc Nhan lại hiểu nhầm, hắn cho rằng tiểu hài tử nào đó đang sợ hãi.
Hắn dừng bước chân lại, thấy Như Tiểu Lam mơ mơ màng màng đụng vào người hắn.
"Đang suy nghĩ cái gì?" Từ trên cao hắn nhìn xuống nàng.
Như Tiểu Lam bĩu môi: "Phụ thân ngươi sẽ không thích ta."
Thanh Mặc Nhan cười khẽ: "Ngươi không cần phải làm cho hắn thích."
Nhìn vật nhỏ vẫn đang ngốc lăng ở đó, hắn liền ngồi xổm xuống, đem nàng kéo đến trước mặt: "Ngươi là sủng vật của ta, ngươi chỉ cần làm cho ta vui là được."
Sủng vật? Xem ra cả đời này nàng cũng sẽ không thoát khỏi được cái danh hiệu sủng vật này.
Thấy Như Tiểu Lam vẫn bĩu môi, Thanh Mặc Nhan liền cúi người bế nàng lên, cánh tay mập mạp của nàng choàng lên trên cổ hắn, thân thể tản mát ra mùi xạ hương nhàn nhạt.
Thanh Mặc Nhan không tiếng động khẽ thở dài, tuy rằng Trường Hận đã nói chỉ cần một năm là vật nhỏ sẽ lớn lên, nhưng mà hiện tại hắn lại thấy con đường này có chút gian nan.
Được tiểu nhân nhi kề cận bên cạnh, khiến cho tâm tình đang trầm trọng của hắn cũng giản bớt đi rất nhiều.
"Thanh Mặc Nhan đâu, sao còn chưa tới?" Từ trong phòng truyền đến thanh âm không vui của lão hầu gia.
"Con đã phái người đi gọi đại ca rồi." Nhị thiếu gia trả lời.
Lão hầu gia ho thật mạnh, phun một miệng đàm: "Nuôi một cái bạch nhãn lang (*) còn chưa đủ, hiện tại lại mang về một thứ không minh bạch... Hắn là đang muốn làm ta tức chết đây mà!"
(*) Bạch nhãn lang: Là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Thanh Mặc Nhan đi đến cửa thì thả chậm bước chân, không dấu vết đánh nhẹ lên lưng Như Tiểu Lam một cái.
"Chúng ta đi vào." Hắn trầm giọng nói.
"Ân!" Như Tiểu Lam gật đầu thật mạnh, tay nhỏ nắm chặt lấy y phục của hắn, bộ dáng như gặp đại địch.
Thanh Mặc Nhan nhịn không được mà bật cười, cũng không phải bắt nàng lên núi đao xuống biển lửa, mà nàng lại khẩn trương thành cái dạng này.
Trong phòng, lão hầu gia tiếp lấy ly trà mà nhị thiếu gia đưa qua, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đang ôm hài tử kia đi vào, thì lập tức sắc mặt tối lại, đem ly trà đặt lên trên bàn thật mạnh.
"Người tới!" Hắn gầm lên một tiếng.
Nhị thiếu gia khẩn trương nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, không biết nên làm sao cho phải.
Hạ nhân trong phủ cung kính tiến lên, lão hầu gia chỉ vào hài tử trong lòng Thanh Mặc Nhan nói: "Đi... Đem tiểu súc sinh này nhốt lại cho ta."
Thân thể Như Tiểu Lam cứng đờ, tay nhỏ bé theo bản năng nắm chặt lại, ngón tay không sâu không cạn đâm vào làn da của Thanh Mặc Nhan, tuy rằng không làm cho hắn đau, nhưng lại làm trong lòng hắn không khỏi run lên.
Khi còn nhỏ, hắn cũng thường xuyên bị phụ thân hạ lệnh nhốt lại, ban đầu hắn còn có thể dò hỏi nguyên do, nhưng mà đến sau đó, hắn dứt khoát không hỏi gì nữa, vẫn luôn duy trì trầm mặc.
Hầu gia là phụ thân hắn, nếu hắn phản kháng thì chính là bất hiếu, cho nên dần dần hắn cũng học được tính nhẫn lại.
Nhưng mà, tiểu nhân nhi đang co rúm ở trong lòng lại khơi lên được sự phẫn nộ mà hắn đã cất giấu bao nhiêu năm qua.
Một hạ nhân tiến lên, muốn duỗi tay kéo Như Tiểu Lam từ trong lòng Thanh Mặc Nhan ra.
Thanh Mặc Nhan trực tiếp nhấc chân đạp cho tên hạ nhân kia một cái, lực đạo rất lớn, đá cho người nọ lùi về phía sau đến năm bước.
"Huyền Ngọc." Thanh Mặc Nhan kêu lên một tiếng.
"Thế tử!" Huyền Ngọc lập tức xuất hiện ở cửa.
"Kéo người này ra ngoài, chặt tay." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.
Như Tiểu Lam cả kinh, cái này so với việc trực tiếp giết người còn đáng sợ hơn, người còn sống lại không có đôi tay để dùng, sau này chắc chắn là sống không bằng chết.
Tuy rằng trong lòng rối rắm, nhưng mà nàng lại cố nhịn xuống không hề mở miệng, trơ mắt nhìn Huyền Ngọc kéo người nọ ra ngoài cửa.
Thanh Mặc Nhan hài lòng nhìn nàng một cái.
Tuy rằng tâm tư vật nhỏ thuần lương, nhưng lại không mềm lòng đến mù quáng, hôm nay chỉ cần hắn nín nhịn dù chỉ là nửa phần, thì phụ thân sẽ càng bức hắn đến tuyệt đường.
Cho nên nếu muốn bảo vệ được những thứ của mình, thì phải học được cách tàn nhẫn, vô tình.
"Ngươi..." Lão hầu gia bị khí thế của Thanh Mặc Nhan làm cho kinh sợ, ngón tay run rẩy: "Ngươi dám!"
Thanh Mặc Nhan thong dong đặt Như Tiểu Lam xuống đất, nhàn nhạt nói: "Nàng tên là Như Tiểu Lam, từ nay về sau, nhi tử muốn thu dưỡng nàng ở bên người, tuy rằng nàng không mang theo họ của ta, nhưng nếu để ta biết được trong phủ có nô tài nào dám gây khó dễ cho nàng ở sau lưng ta, thì đến lúc đó cũng đừng trách ta vô tình."
Lão hầu gia nghe xong tên Như Tiểu Lam liền ngẩn người.
Lúc trước hắn cho rằng Thanh Mặc Nhan nhận nuôi hài tử này là để mượn cơ hội chiếm hết tài sản, không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan lại không thừa nhận đứa nhỏ này là nghĩa nữ của hắn.
"Sau này các ngươi phải gọi nàng là tiểu thư." Thanh Mặc Nhan nhìn xung quanh phòng, tất cả nha hoàn đều đang cúi thấp đầu, tuy các nàng là người bên cạnh hầu gia, nhưng mà trong lòng các nàng lại rất rõ ràng, nếu mà dám chọc giận thế tử, thì dù cho có bị hắn giết, lão hầu gia cũng sẽ không lấy lại công đạo cho các nàng.
Lão hầu gia nghiêm mặt đánh giá Như Tiểu Lam, đến nửa ngày sau mới nói ra được một câu: "Dã nha đầu ở đâu đến, không biết cả hành lễ sao."
Nghe xong lời này, trong lòng Như Tiểu Lam khẽ động.
Lão hầu gia có thể nói ra câu này, chứng tỏ hắn đã chịu nhường một bước,nhưng mà hắn cũng phải tự tạo ra cho mình một cái bậc thềm để bước xuống, cho nên hắn mới bảo nàng tiến lên hành lễ.
Nhưng mà từ sau khi Như Tiểu Lam biến thành người, nàng vẫn còn chưa kịp học được cách thức hành lễ ở đây, bình thường nàng nhìn thấy nhiều nhất là nam tử chắp tay thi lễ, còn đám nha hoàn thì là cúi xuống dập đầu, nàng mới không muốn dập đầu trước lão gia tử này đâu.
Muốn ta hành lễ với ngươi, cũng không sợ uống nước sặc chết ngươi sao!
Lão hầu gia ngồi chờ cả nửa ngày cũng không thấy hài tử ở đối diện tiến lên hành lễ, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Dã nha đầu nhặt từ bên ngoài về quả nhiên là không được, ngươi đây là đang muốn làm ta tức chết sao!"
"Đứa nhỏ này mới vào trong phủ, ta còn chưa kịp dạy quy củ cho nàng thì đã bị phụ thân gọi tới đây." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói, hiển nhiên là thái độ dung túng cho việc Như Tiểu Lam không chịu hành lễ với lão hầu gia.
"Để cho nàng dập đầu đi!" Lão hầu gia hung tợn nói: "Xem thái độ của nàng thật khiến cho ta tức đến mức không thở nổi."
Thanh Mặc Nhan đang muốn mở miệng tiếp lời, chợt nghe thấy Như Tiểu Lam rụt rè mở miệng: "Lão gia gia, ngài đừng tức giận, ngài nói cho ta biết, ta phải làm như thế nào thì mới giúp cho ngài tắc thở luôn đây, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Trong phòng lập tức rơi vào trạng thái tĩnh mịch.
Miệng nhị thiếu gia mở to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Thanh Mặc Nhan trơ mắt nhìn sắc mặt phụ thân hết hồng lại trắng, từ trắng lại chuyển sang tím... Khóe miệng của hắn kìm không được mà co rút.
Đám nha hoàn trong phòng gắt gao cắn môi, sợ cười ra tiếng.
Lão hầu gia tựa như là bị sấm sét đánh trúng, trong đầu ong ong rối loạn, xoay đi xoay lại cũng chỉ có câu kia: Ngươi muốn như thế nào mới có thể tắc thở.
"Hỗn láo!" Tiếng quát của lão hầu gia chấn động đến tận trên nóc nhà.
Thanh Mặc Nhan trực tiếp cúi người ôm Như Tiểu Lam lên, không đợi hầu gia đồng ý, đã xoay người đi ra khỏi cửa.
"Hỗn láo, bắt nghiệt súc kia về đây cho ta!" Hầu gia nổi trận lôi đình.
Bọn hạ nhân liền đồng loạt đuổi theo, nhưng mà lại không có một ai dám đi lên ngăn cản Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam đi một mạch ra phía ngoài sân, ở dưới ánh trăng, hắn dừng lại bước chân, nghiêm túc nhìn vào Như Tiểu Lam.
Vừa rồi Như Tiểu Lam cũng đã bị nghẹn cả một cỗ ác khí, cho nên mới nói ra câu nói kia, hiện tại nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Thanh Mặc Nhan khiến trong lòng nàng có chút khẩn trương.
Mặc kệ thế nào, dù sao lão hầu gia cũng là phụ thân hắn.
Nàng lấy lòng cọ xát vào mặt hắn, sợ hãi nói: "Vừa rồi không phải ta cố ý... Ngươi đừng tức giận..."
Thanh Mặc Nhan đột nhiên phụt một cái cười ra tiếng, lúc mới đầu cũng chỉ là cười nhẹ, sau đó lại càng cười càng lớn, đến ngay cả Huyền Ngọc đi phía sau cũng bị dọa cho sợ hãi.
Đời này hắn chưa bao giờ được thấy qua thế tử cười đến mức như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...