Hoàng đế tự mình đến Hoa Nghiêm tự dâng hương.
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, đặc biệt là lúc này đây Hoàng đế còn hạ chỉ, điểm mặt không ít lão thần đi cùng.
Thái tử ở lại trong cung xử lý chính vụ, Hoàng hậu cũng không có đi theo.
Như Tiểu Lam ngồi ở trong xe ngựa, thường thường duỗi đầu ra nhìn phong cảnh bên ngoài.
Đúng là lúc mùa hè nóng bức, tiếng ve kêu vang lên bốn phía, một khắc cũng không ngừng.
Hoa Nghiêm tự vốn là một ngôi chùa nhỏ, nhưng mà bởi vì gần kinh thành, cho nên có không ít người đến đây dâng hương, hương khói có thể nói là tràn đầy.
Chủ trì trong chùa tự mình ra tiếp giá, đoàn người mênh mông cuồn cuộn xuống xe ngựa, chỉ là muốn lên trên núi, thì phải tốn mất nửa canh giờ.
Như Tiểu Lam liên tục quay đầu quan sát lão Hầu gia.
Bởi vì lúc này Hoàng đế mang theo toàn bộ là lão thần, cho nên lão Hầu gia cũng ở trong đội ngũ.
Đường lên núi, lão Hầu gia đi thở hồng hộc.
Thanh Mặc Nhan vẫn luôn không quay đầu lại, xung quanh có không ít lão thần hướng về bóng dáng hắn chỉ chỉ chỏ chỏ.
Như Tiểu Lam âm thầm cắn răng.
Mấy lão gia hỏa này hẳn là đang ở sau lưng chụp mũ cho Thanh Mặc Nhan đi, một chữ "Hiếu" ở thế giới này đủ đề áp chết một người.
Thật vất vả mới lên đến đỉnh núi, tăng nhân trong chùa mang bọn họ đến sương phòng nghỉ ngơi.
Như Tiểu Lam chú ý tới Thanh Mặc Nhan không bị an bài một chỗ với mấy lão thần kia, mà là đơn độc mang nàng đi nghỉ ngơi ở gian sương phòng phía nam trong chùa.
Thấy nàng nhìn khắp nơi xung quanh, Thanh Mặc Nhan thấp giọng nói: "Đây là do Hoàng thượng an bài, chủ yếu để tiện cho việc ra vào."
"Vòng ngọc mẫu thân chàng... Hoàng thượng trả lại chàng rồi sao?" Như Tiểu Lam hỏi.
Thanh Mặc Nhan nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta cảm thấy hắn sẽ không trả lại cho ta."
"Để hắn lưu làm kỷ niệm cũng tốt." Như Tiểu Lam trấn an hắn.
Thanh Mặc Nhan cười đạm mạc: "Không sai, để hắn giữ lại đi, ta có nàng là đủ rồi."
Như Tiểu Lam không nghĩ tới hắn sẽ nói ra một câu như vậy, sắc mặt ửng đỏ.
Thanh Mặc Nhan cười nhẹ ra tiếng, kéo tay nàng nhưng không có vào phòng, mà là đi về phía một hướng khác.
"Chúng ta đi đâu?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Đi rồi sẽ biết."
Thanh Mặc Nhan mang nàng đến sườn núi phía nam ngôi chùa.
Từ xa, Như Tiểu Lam liền nhìn thấy một bụi hoa thật lớn, sum xuê tươi tốt, có màu đỏ, màu trắng còn có màu tím trộn lẫn với nhau ở một chỗ.
Như Tiểu Lam đến gần nhìn, lúc này mới phát hiện trừ bỏ cánh hoa bình thường ra, bên dưới hoa còn có nhiều "cái đuôi" tinh tế, thoạt nhìn giống như cái râu nhỏ, nhìn từ mặt bên lại có chút giống với tiểu bạch tuộc.
"Đây là hoa gì?" Như Tiểu Lam dùng tay khảy một bông hoa màu tím.
Khóe miệng Thanh Mặc Nhan cong cong: "Nàng xem nó lớn lên không phải rất giống râu nhỏ của nàng sao?"
Như Tiểu Lam ngẩn người.
Nói mới thấy, hoa này lớn lên thật sự rất giống với râu mèo.
"Đây là cây râu mèo, cũng có thể gọi nó là cây bông bạc." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói: "Hàng năm vào thời gian này nó đều sẽ nở hoa."
Như Tiểu Lam càng nhìn càng cảm thấy thú vị, ngồi xổm trước bụi hoa nhìn xem đóa này, lại nhìn xem đóa kia.
Thanh Mặc Nhan cực có kiên nhẫn đứng một bên nhìn nàng: "Thích không?"
Gật đầu gật đầu.
Thanh Mặc Nhan cười mắt cong cong.
Nếu lúc này nàng biến thành bộ dáng mèo hương, nhất định sẽ nhảy vào bụi hoa, một hồi lăn lộn, một hồi vui vẻ, nháo túi bụi đi.
"Nếu thích thì hái một chút mang về đi, Hoàng thượng còn ở chỗ này thêm vài ngày, nàng có thể đem chúng nó nuôi ở trong bình nước."
"Không cần." Khiến hắn ngoài ý muốn chính là, vật nhỏ cư nhiên cự tuyệt.
"Để chúng lớn lên ở nơi này mới đẹp, hái về rồi chỉ sợ chúng sẽ chết đi." Nàng ngồi ở nơi đó làm ngón tay thành hình dáng móng vuốt mèo, sau đó "Meo ô" khoa tay múa chân với bông hoa.
Thanh Mặc Nhan không nói gì nữa, khoanh tay đứng ở nơi đó yên lặng nhìn nàng.
Mãi cho đến khi Như Tiểu Lam chơi đã, nàng lúc này mới chú ý tới bụi hoa kia sinh trưởng trên một mảnh phế tích.
"Vì sao trong chùa lại có một mảnh đất trống như này?" Như Tiểu Lam thuận miệng hỏi một câu.
"Trận hỏa hoạn Hoa Nghiêm tự năm đó, Doanh phi chính là bị mất tích ở đây." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói.
Như Tiểu Lam ngây ngẩn cả người.
Chậm rãi đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh.
Một mảnh bụi hoa thật lớn, che lấp đi tất cả phế tích cháy đen bên dưới.
"Nơi đó trước kia là đại điện... mặt sau là vách núi, nơi này là Thiên điện..." Thanh Mặc Nhan mang theo nàng, đem bố cục trong chùa trước kia nói cho nàng nghe.
"Đây chính là nơi lửa cháy lớn nhất, Thiên điện Doanh phi ở." Thanh Mặc Nhan cúi đầu nhìn mảnh đất dưới chân.
Dù cho hắn đã biết chính mình là ai, mẫu thân là ai, nhưng mà hắn vẫn không hiểu vì sao năm đó mẫu thân phải chạy trốn, không tiếc bất kỳ giá nào cũng muốn rời khỏi bên người Hoàng thượng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, hoa râu mèo đầy đất lay động, tựa như đang vẫy tay với bọn họ.
"Sau trận lửa lớn, chỉ có duy nhất nơi đây mọc ra loại hoa này." Thanh Mặc Nhan nắm lấy đầu vai nàng: "Nàng nói đây có phải ý trời hay không."
Hắn ở bên tai nàng nói nhỏ: "Đây là lễ vật gặp mặt mẫu thân tặng cho nàng đi."
Vì sao khéo như vậy, hoa râu mèo chỉ mọc ở chỗ này, hơn nữa nàng lại là từ mèo hương biến thành.
Một trận gió thổi từ phía đối diện qua.
"Hắt xì!" Như Tiểu Lam đánh cái hắt xì thật lớn.
"Trở về đi." Tuy rằng bây giờ là mùa hè, nhưng trên đỉnh núi gió vẫn rất lớn, Thanh Mặc Nhan ôm lấy bả vai nàng chuẩn bị rời khỏi.
"Di, có mùi gì đó." Như Tiểu Lam hít cái mũi.
Thanh Mặc Nhan dừng bước chân, hắn không ngửi thấy mùi gì cả.
"Ta thật sự ngửi thấy được, một loại mùi hương kỳ quái, không phải mùi hoa." Như Tiểu Lam cúi đầu tìm kiếm xung quanh.
Thanh Mặc Nhan dùng tay kéo lấy cổ tay của nàng.
"Chàng có ngửi được không?" Như Tiểu Lam hỏi hắn.
Thanh Mặc Nhan lắc đầu.
"Mùi kia giống như là... từ trên người Cổ vương phát ra..." Như Tiểu Lam nhíu mày nhớ lại.
"Cổ vương cũng có mùi?" Thanh Mặc Nhan phi thường ngoài ý muốn.
"Đương nhiên rồi, trên người mỗi người đều có một mùi hương duy nhất thuộc về mình, Cổ vương đương nhiên cũng có, mùi này rất giống với mùi của nó." Như Tiểu Lam đang nói, đột nhiên chỉ về một chỗ: "Chàng xem, nơi đó có trùng tử."
Thanh Mặc Nhan theo phương hướng ngón tay nàng nhìn qua, chỉ thấy ở dưới một đóa hoa râu mèo thật lớn có một con trùng tử hình dạng kỳ quái bò ra, lớn lên có chút giống với bọ cạp, nhưng lại không có đuôi dài như bọ cạp.
Như Tiểu Lam muốn tới gần nhưng bị Thanh Mặc Nhan kéo lại.
"Cẩn thận." Hắn nhắc nhở nói.
Bọ cạp kia giống như nghe được tiếng bọn họ nói chuyện, chẳng những không lùi bước mà còn bò thân mình ra, giơ lên hai cái chân dài như cái kìm về phía bọn họ.
"Nó đang chào hỏi chúng ta a." Như Tiểu Lam cười rộ lên, đồng thời một tay làm ra động tác vuốt mèo, như là vẫy tay với đối phương.
Thanh Mặc Nhan mới không tin con trùng tử này đang chào hỏi bọn họ đâu, bất quá tiếp theo con trùng tử kia cư nhiên làm ra một hành động khiến hắn bất ngờ.
Nó bò tới trước mặt bọn họ, thay đổi phương hướng, lại tiếp tục bò, còn thường thường dừng lại múa may cái chân dài như cái kìm về phía bọn họ.
"Nàng có phải hay không muốn nói nó đi qua là để tiếp đón chúng ta?" Thanh Mặc Nhan hài hước đùa.
Như Tiểu Lam nghiêm túc gật đầu: "Không sai."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...