Lông trên người Như Tiểu Lam dựng đứng cả lên.
Địch nhân đầu tiên nàng gặp sau khi đến thế giới này chính là con chồn trắng trước mắt.
Cho nên chỉ cần nhìn thấy nó, trong lòng nàng liền sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nhưng mà hôm nay nàng lại có suy nghĩ muốn liều mạng.
Luôn bắt nạt mèo, không thể nào nhịn tiếp được nữa!
Như Tiểu Lam tức giận lao đến cắn chồn trắng.
Chồn trắng cả kinh, hiển nhiên nó không ngờ tới đối phương sẽ phản kích.
Nó huy móng vuốt muốn đẩy đối phương ra, nhưng mà Như Tiểu Lam bây giờ đã là mèo hương trưởng thành, không còn là con vật nhỏ bé trước kia nó có thể tùy ý dùng miệng tha đi nữa.
Nó vừa đẩy vừa cào, Như Tiểu Lam chính là không chịu buông miệng.
Hai đám lông một đen một trắng ở trên mặt đất lăn thành quả cầu bùn.
Thanh Mặc Nhan đưa tay vào trong ống tay áo bên trái, tháo băng vải trên cánh tay xuống.
Trường Hận nhận ra được ý đồ của hắn, hơi có chút ngoài ý muốn.
Thanh Mặc Nhan cư nhiên muốn dùng đến Cổ vương?
Tay áo hỷ phục đỏ thẫm vô cùng rộng rãi. Thanh Mặc Nhan buông tay áo, không một ai phát hiện từ trong ống tay áo hắn có một con bò cạp hình dạng kỳ quái đang bò ra.
Con bò cạp bò từ vạt áo Thanh Mặc Nhan xuống dưới đất, yên lặng không tiếng động tiếp cận hai con vật đang cắn xé lẫn nhau.
Như Tiểu Lam càng đánh càng hăng, bởi vì nàng phát hiện, thực ra con chồn trắng này cũng không có gì đáng sợ, hiện tại hình thể hai chúng nó tương đương, lực lượng cũng tương đương.
Trên cổ nàng còn có vòng cổ bảo hộ, chồn trắng nhiều lần muốn cắn vào chỗ yếu của nàng đều bị chặn lại.
Trên người chồn trắng cũng đổ máu, răng nanh Như Tiểu Lam cắn trúng vài chỗ trên người nó.
Trong lúc tranh đấu, Như Tiểu Lam thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đen đang nhào đến đây, không đợi nàng kịp có phản ứng, thân thể chồn trắng đột nhiên run rẩy, ngay sau đó, ánh mắt nó trừng lớn lên, nhìn qua tựa như muốn bạo phát.
Như Tiểu Lam hoảng sợ, vội vàng buông miệng ra, nhảy nhanh về phía sau.
Một con bò cạp màu đen bò lên lưng chồn trắng, đuôi châm đâm vào thân thể nó.
Là... Cổ vương của Thanh Mặc Nhan?
Như Tiểu Lam quay đầu muốn nhìn Thanh Mặc Nhan, bên hông đột nhiên ấm áp, có người bắt được eo nàng, ôm nàng lên khỏi mặt đất.
Nàng nghiến răng, trong cổ họng phát ra thanh âm uy hiếp.
Có người vỗ ở trên mông nàng một cái: "Như thế nào, nàng còn muốn cắn luôn cả ta?"
Là thanh âm Thanh Mặc Nhan.
"Chít chít..." Uy phong vừa rồi của Như Tiểu Lam nhất thời bay mất không thấy đâu, tiếng kêu lập tức thay đổi, vừa nhỏ vừa mềm, tựa như một con mèo nhà ngoan ngoãn.
Thanh Mặc Nhan vẻ mặt ghét bỏ nhìn một thân bùn đất trên người nàng, ôm nàng vào trong lòng ngực.
"Thật đúng là không nhìn một cái liền gây chuyện, xem ra sau này phải làm một cái lồng sắt đem nàng nhốt vào trong ta mới yên tâm được."
"Chít chít." Như Tiểu Lam vô tội chớp mắt mèo, cũng đâu phải nàng muốn gây chuyện, thật sự là bản năng động vật rất khó khống chế a.
Thanh Mặc Nhan nhìn chồn trắng sớm đã tắt thở, âm thầm khống chế Cổ vương của hắn, muốn triệu hồi nó về.
Nhưng mà Cổ vương ghé vào trên thi thể chồn trắng mãi vẫn không thấy nhúc nhích.
Thanh Mặc Nhan lại thử triệu nó trở về, nó vẫn bất động tại chỗ.
"Thiếu khanh… có người đến đây…" Trường Hận thấp giọng nói.
Thanh Mặc Nhan chú ý tới không ít tân khách đều đã rời khỏi bàn tiệc, tò mò đi vào vườn, muốn nhìn một cái xem đã xảy ra chuyện gì, vì sao tân lang mới kính được nửa rượu đã chạy theo con mèo kia ra ngoài.
Đến ngay cả Ngũ hoàng tử Vu Nguyên Quân cũng theo đi ra.
Trường Hận nhìn thoáng qua Vu Nguyên Quân ở phía xa, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Tất cả đều là do hắn, bằng không cũng sẽ không xảy ra tai họa lớn như vậy, xem ra hắn là cùng một giuộc với Thái tử.
Vu Nguyên Quân đứng từ xa đã nhìn thấy ánh mắt không tốt của nha hoàn kia.
Nhìn như vậy, giống như nàng càng lúc càng chán ghét hắn.
Vu Nguyên Quân cảm thấy nghi hoặc không thôi.
Rốt cuộc hắn đắc tội với nàng ở chỗ nào, vì sao ánh mắt nàng nhìn hắn lại tràn đầy địch ý.
Thanh Mặc Nhan thấy không thể triệu hồi Cổ vương trở về, thế là đi đến trước thi thể chồn trắng, cúi đầu nhìn kỹ.
Như Tiểu Lam cũng vươn đầu từ trong lòng hắn ra.
Chỉ thấy Cổ vương thế nhưng khoét ăn thân thể chồn trắng tạo thành một cái động.
Thanh Mặc Nhan sửng sốt mất mấy giây, lập tức liền hiểu rõ vì sao vừa rồi hắn không triệu hồi Cổ vương về được.
Nó muốn ăn, ăn luôn con mồi bị nó giết chết, bằng không nếu hắn mạnh mẽ triệu hồi Cổ vương trở về thì sẽ phải dùng thân thể chính mình cung cấp nuôi dưỡng nó, chỉ sợ đến lúc đó lại phải chịu biết bao nhiêu đau khổ từ cổ độc.
Tuy thân thể chồn trắng nhỏ, Cổ vương cũng không chê, hơn nữa nhìn thân hình nho nhỏ của nó tựa như một con trùng tử, chưa mất một lúc đã ăn hết thi thể chồn trắng đến xương cốt cũng không còn.
Triệu hồi Cổ vương, Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam rời đi.
Vu Nguyên Quân kinh ngạc nhìn mèo đen trong lòng Thanh Mặc Nhan: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thanh Mặc Nhan rũ mắt xoa nhẹ lỗ tai Như Tiểu Lam: "Không có gì, tiểu gia hỏa không thành thật, chạy ra ngoài gây rắc rối cho ta."
Vu Nguyên Quân cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được, bất quá chỉ là một con mèo đen mà thôi, hôm nay là ngày đại hôn của Thiếu khanh, hắn lại có thể gạt hết khách khứa sang một bên, chạy đi tìm sủng vật của hắn.
Này cũng quá không hợp quy củ đi.
Như Tiểu Lam lui ở trong lòng Thanh Mặc Nhan, chỉ lộ ra nửa cái đầu, nàng trừng mắt nhìn Vu Nguyên Quân, tựa như giây tiếp theo muốn nhào lên cào vào mặt hắn mấy nhát.
Thanh Mặc Nhan nắm lấy chân trước nàng, nhẹ nhàng nắn bóp đệm thịt hoa mai: "Ta muốn mang nó trở về trước, Ngũ điện hạ xin cứ tự nhiên." Nói xong cáo từ rời đi.
Vu Nguyên Quân phát hiện khi nha hoàn kia đi qua bên người hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo sự chán ghét rõ ràng.
Vu Nguyên Quân chỉ cảm thấy tâm tình không tốt, nguyên bản hắn làm xong chuyện Thái tử giao cho, nghĩ đến chỉ cần lấy được hương mèo hương từ trên tay Thanh Mặc Nhan là có thể cầu được Hoàng hậu mở miệng, để Hoàng thượng tha thứ cho mẫu phi hắn.
Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt vừa rồi của nha hoàn kia, trong lòng hắn đến chút cảm giác hưng phấn cùng chờ mong cũng không có.
Ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại để ý đối phương như vậy.
Thanh Mặc Nhan dẫn người đi xa, mấy vị tân khách tiến vào vườn đều không hiểu ra sao.
Ai cũng không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, từ trên đường nhỏ đi tới một người.
Vu Nguyên Quân nhìn thấy đối phương ánh mắt lập tức sáng ngời: "Thái tử ca ca!"
Sắc mặt Thái tử có chút tái nhợt, Vu Nguyên Quân đi đến gần muốn nâng đỡ đối phương, lại bị Thái tử dùng tay phất ra.
"Thứ ngươi giao cho ta, ta đã đưa đến trong phòng Minh Duyệt quận chúa." Vu Nguyên Quân hưng phấn nói.
Nghe xong lời này, Thái tử mặt không biểu tình, ánh mắt thế nhưng vẫn không ngừng quét về bốn phía.
Vu Nguyên Quân cho rằng thân thể hắn không thoải mái, thấp giọng hỏi: "Có cần tìm nơi nào đó nghỉ ngơi một chút hay không?"
Thái tử lắc đầu: "Ngươi vừa rồi có nhìn thấy một con chồn trắng?"
Vu Nguyên Quân không biết vì sao Thái tử đột nhiên hỏi việc này, vừa rồi khi hắn tiến vào vườn thì cuộc tranh đấu giữa Như Tiểu Lam cùng chồn trắng đã kết thúc, cho nên cũng không có ai nhìn thấy quá trình hai quả cầu lông gây gổ đánh nhau.
"Chưa từng thấy." Vu Nguyên Quân lắc đầu.
Thái tử từ trong lòng lấy ra một cái sáo trúc, ngắn ngủn một đoạn, còn không dài bằng ngón út.
Hắn đặt sáo trúc lên giữa môi, nhẹ nhàng thổi lên.
Vu Nguyên Quân kinh ngạc phát hiện hắn cư nhiên không nghe thấy thanh âm sáo trúc kia.
Thái tử thổi vài lần, buông sáo trúc xuống, lẳng lặng đứng ở nơi đó, giống như đang chờ mong thứ gì đó xuất hiện.
Nhưng mà qua một lúc lâu, trong vườn vẫn một mảnh im ắng.
Nơi xa, tiệc mừng còn đang tiếp tục, thường thường truyền tới tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Thái tử trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên xoay người rời đi.
Vu Nguyên Quân kinh ngạc đi theo sau: "Thái tử muốn hồi cung sao, vậy hương mèo hương làm sao bây giờ?"
Vu Thanh Thành vẻ mặt cô đơn, trong ánh mắt lại phảng phất hàm chứa băng sương, hắn không trả lời câu hỏi của Vu Nguyên Quân, cũng không quay đầu lại, lập tức rời khỏi Thanh Hầu phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...