Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật

Trong kho hàng, không khí chợt khẩn trương lên.

Huyền Ngọc cùng hai tên tử sĩ nhanh chóng ẩn núp ở cửa, từ khe cửa nhìn trộm tình hình bên ngoài.

"Đến đây đều là thôn dân nơi này." Trường Nguyên đột nhiên mở mắt ra.

"Làm sao ngươi biết?" Trường Hận hỏi.

Trường Nguyên cười hắc hắc: "Đây là bản lĩnh của ta, thế nào, rất khâm phục đi? Tiểu nha đầu." Hắn nhìn về phía Như Tiểu Lam: "Có phải hay không rất sùng bái ta, làm cháu gái ta ta sẽ dạy bản lĩnh cho ngươi."

Như Tiểu Lam bỗng thấy không lời, lão nhân này sao lại giống gia gia nàng như vậy a. Đến ngay cả ngữ khí cũng giống nhau như đúc.

Huyền Ngọc ở trước cửa quan sát một lúc, hạ giọng nói: "Có khoảng hai mươi người không sai biệt lắm. Xe ngựa chúng ta còn ở bên ngoài, sợ là bọn họ sẽ động đến xe ngựa trước."

Xe ngựa đối với Thanh Mặc Nhan bọn họ mà nói là công cụ trọng yếu thay cho đi bộ. Thanh Mặc Nhan còn có thể cưỡi ngựa, nhưng mà Như Tiểu Lam lại không chịu được cực khổ khi đi đường.

"Hiện tại làm sao bây giờ?" Trường Hận hỏi Thanh Mặc Nhan: "Lao ra sao?"

Chỉ có phóng ra kịp thời, mới có thể đoạt lại xe ngựa.

Thanh Mặc Nhan gật gật đầu, hắn cũng tán thành đem xe ngựa đoạt lại trước.

Trường Nguyên đứng lên, đắc ý nói: "Vừa đúng lúc cho các ngươi kiến thức qua bản lĩnh của ta."

Như Tiểu Lam giòn tan tiếp câu: "Cẩn thận eo người."

Trường Nguyên ngây ngẩn cả người: "Ngươi làm sao biết được eo ta không tốt?"


Như Tiểu Lam bị hắn hỏi cũng ngây ngẩn cả người, đúng vậy, tại sao nàng lại biết.

Ánh mắt Thanh Mặc Nhan dừng ở trên mặt Như Tiểu Lam, mang theo chút hàm xúc tìm tòi nghiên cứu.

Trường Nguyên lại rất nhanh đã quên đi chuyện này, không coi ai ra gì cười nói với Huyền Ngọc: "Người trẻ tuổi, theo sát ta, chúng ta lao ra ngoài, để cho bọn họ kiến thức một chút cái gì mới là chiến đấu hoa lệ."

Hai tên tử sĩ yên lặng đồng tình thay Huyền Ngọc một giây.

"Chúng ta phải đoạt lại xe ngựa trước." Huyền Ngọc nhắc nhở Trường Nguyên.

"Đã biết đã biết, cả đời này ta tổng cộng ra tay ba trăm sáu mươi tám lần. Chưa bao giờ thất thủ qua..." Ở lúc hắn dông dài, Huyền Ngọc đã mang theo hai tên tử sĩ đá văng cửa gỗ xông ra ngoài.

"Ba trăm sáu mươi năm lần ra tay, tất cả địch nhân đều bị ta thuyết phục..." Trường Nguyên còn đang thao thao bất tuyệt.

"Uy, vừa rồi rõ ràng người nói là ba trăm sáu mươi tám lần." Trường Hận nhịn không được nhắc nhở hắn.

Nhanh như thế đã giảm bớt ba lần, này trí nhớ người cũng quá kém đi.

"Phải không?" Trường Nguyên trợn tròn mắt: "Là ta nhớ nhầm, hẳn là ba trăm năm mươi mốt lần, một năm kia..."

Lời còn chưa dứt, Trường Hận đã đẩy hắn ra ngoài cửa, đồng thời rầm một cái đóng cửa lại.

Ngoài cửa lão nhân gân cổ lên hét chói tai: "Ngươi này con cháu bất hiếu!"

"Để chúng ta kiến thức một chút bản lĩnh của người." Trường Hận ở sau cửa nghiêm mặt nói: "Tiểu Lam cũng rất chờ mong đâu."


Ngoài cửa, Huyền Ngọc dẫn người lao ra, trong gió Bắc, nhóm người vây quanh kho hàng bị bộ dáng cầm theo trường kiếm, hùng hổ của bọn họ dọa sợ.

Một ít thôn dân cầm trong tay gậy gỗ. Bọn họ nhìn thấy lợi kiếm sáng như băng ở trong tay đám người Huyền Ngọc, ngơ ngác há to miệng.

Huyền Ngọc nhân cơ hội tiến vào trong đám người bọn họ, một chân đạp ngã thôn dân muốn lôi xe ngựa của bọn họ đi, đồng thời kiếm phong xẹt qua.

"Chờ chút." Từ bên cạnh đột nhiên vươn tới một bàn tay, chế trụ cổ tay Huyền Ngọc.

Cổ tay bị chế trụ của Huyền Ngọc thế nhưng lại không có cách nào cử động được.

"Đừng nóng vội, người trẻ tuổi, chờ chút đã." Trường Nguyên nói một tay chế trụ cổ tay Huyền Ngọc, đồng thời nhìn về hướng những thôn dân bị dọa sợ kia.

"Xem ra vẫn là tham lam chọc họa a, các ngươi mấy tên vô dụng này."

Thôn dân bị Huyền Ngọc đá trúng phát ra thanh âm thống khổ, gian nan hoạt động thân thể muốn đứng lên.

"Chậc chậc chậc, thật là người nghèo chí ngắn, tuy rằng nhìn không vừa mắt. Nhưng mà cuộc sống quá gian khổ cũng không hoàn toàn là lỗi của các ngươi." Trường Nguyên thở dài, buông tay Huyền Ngọc ra.

"Ngươi đang làm cái gì?" Huyền Ngọc bất mãn quát lên, dù cho đối phương nhiều người, nhưng mà thực lực của bọn hắn lại áp đảo, không cần thiết phải đi đàm phán hoặc là bàn điều kiện với đối phương.

"Người trẻ tuổi đừng nóng nảy, chủ tử các ngươi lại không thiếu tiền, chỉ cần cấp cho những người này chút tiền, bọn họ có thể chuyển xuống chân núi sống qua ngày, ai cũng không muốn ở lại địa phương quỷ quái này, nhưng mà không có tiền bọn họ căn bản không sinh tồn tiếp được a." Trường Nguyên đếm đếm nhân số ở đây: "Tổng cộng... Hai mươi sáu người? Không đúng a, tháng trước không phải nơi này có ba mươi mốt sao?"

Thôn dân thống khổ rên rỉ ở dưới chân bọn họ nói: "Bọn họ bị người thôn săn gấu giết..."


Trường Nguyên chậc chậc lắc đầu: "Thật đúng là vô dụng ngu xuẩn, còn muốn đánh cướp chúng ta. Cũng không nhìn trước xem người các ngươi đánh cướp là người như thế nào."

Thôn dân hai mặt nhìn nhau, tuy rằng trong tay bọn họ cầm vũ khí, nhưng vẫn run bần bật ở trong gió.

"Mấy người ngu xuẩn các ngươi nghe kỹ cho ta!" Trường Nguyên đột nhiên rít gào quát: "Ta đếm từ một đến năm, lập tức bỏ vũ khí xuống, bằng không đại gia hỏa này sẽ lập tức chém rơi đầu các ngươi!"

Khóe miệng Huyền Ngọc co rúm: "Ta tên Huyền Ngọc, không phải đại gia hỏa."

Trường Nguyên làm lơ Huyền Ngọc ai oán, giương giọng quát: "Một, hai, năm..."

Mọi người: "..."

Đám thôn dân ném vũ khí trong tay đi, run run rẩy rẩy quỳ xuống.

Trường Nguyên đắc ý cười rộ lên.

Lúc này Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam cùng Trường Hận đi ra khỏi kho hàng.

Trường Nguyên dùng ngón tay chỉ vào Thanh Mặc Nhan nói: "Vị công tử này sẽ cho mọi người bạc để chuyển nhà, các ngươi phải hảo hảo cảm tạ hắn mới đúng."

Thôn dân đồng loạt dập đầu: "Đa tạ công tử thưởng bạc."

"Công tử đại ân đại đức..."

Như Tiểu Lam bất đắc dĩ nhìn về phía Thanh Mặc Nhan, rõ ràng Thanh Mặc Nhan cái gì cũng chưa nói, Trường Nguyên cư nhiên tặng cái nhân tình hữu danh vô thực này cho hắn, cái mũ người tốt này mặc kệ Thanh Mặc Nhan có nguyện ý hay không, đều phải mang lên người.

"Huyền Ngọc, đi lấy chút bạc đến đây." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói.

An trí tiêu phí cho những thôn dân này cũng không tính là bao, cũng may Thanh Mặc Nhan không đau lòng chút bạc này.

Như Tiểu Lam lặng lẽ kéo tay hắn: "Không bằng để bọn họ chuyển đến chỗ đất phong của ta có được không."


Ánh mắt Trường Nguyên sáng lên: "Nha, cháu gái ngoan, ngươi còn có đất phong?"

Thanh Mặc Nhan dùng ống tay áo cách ly Như Tiểu Lam cùng Trường Nguyên ra.

"Chủ ý này không tồi." Thanh Mặc Nhan phân phó Huyền Ngọc: "Đưa bọn họ chút lộ phí. Để cho bọn họ chuyển đến Thạch Phường trấn, đến trấn tự nhiên sẽ có người an bài cho bọn họ."

Những thôn dân kia căn bản là không nghĩ tới sẽ có kết quả này, một đám trợn tròn mắt, biểu tình trên mặt khó có thể tin được.

"Này... Đây là thật sao?"

"Chúng ta vô lý như thế, công tử ngài sẽ không trách chúng ta đi..."

Thanh Mặc Nhan cũng không nói gì nhiều, bảo Huyền Ngọc đem lộ phí phân phát cho mọi người.

Có số bạc này, bọn họ liền có thể bình an tới Thạch Phường trấn.

Nhóm thôn dân áy náy tiến lên dập đầu tạ ơn Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam.

"Chờ gió Bắc nhỏ đi chút lại đi đi." Trường Nguyên nói.

Hắn vừa dứt lời, chợt thấy Như Tiểu Lam ở phía đối diện nhào tới, trực tiếp đẩy hắn ngã xuống trên mặt đất.

Sau eo Trường Nguyên đụng phải cục đá, "rắc" một tiếng, hắn đau đến nhe răng.

Ngay tại lúc Như Tiểu Lam đẩy ngã hắn, một cây giáo dừng ở chỗ Trường Nguyên vừa đứng.

Đám người Huyền Ngọc trấn động, vừa rồi bọn họ đều không có ai phát hiện ra khác thường, chỉ có Như Tiểu Lam dị thường nhạy bén, phát hiện ra sự tồn tại của địch nhân.

"Là... Là người thôn săn gấu." Trường Nguyên đỡ lấy eo, kêu lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui