Bên ngoài Hồng trại.
Bốn ngàn kỵ binh vây quanh cửa trại, không mất bao nhiêu thời gian đã công phá thành công cửa trại.
Thanh Mặc Nhan hơi hơi cười lạnh.
Kẻ hèn tạp binh cũng dám kiêu ngạo bắt được Minh Duyệt quận chúa?
Bọn họ thật sự cho rằng bản thân có khả năng thông thiên, ở địa phương nhỏ bé như Thạch Phường trấn quá lâu, quên mất rằng thiên ngoại hữu thiên (*)?
(*) Thiên ngoại hữu thiên: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác.
Thái Nghĩa Minh cùng Thái Tư Thành đứng ở chỗ cao ngoài trại quan sát tình hình, thấy trong trại bốc cháy lên lửa lớn hừng hực.
"Thiếu khanh đại nhân, xá muội nàng..." Chuyện cho tới bây giờ, Thái Nghĩa Minh cũng không thể cố giữ mặt mũi, tiến lên dò hỏi.
Xe ngựa Thanh Mặc Nhan vẫn luôn rũ rèm. Thái Nghĩa Minh biết Như Tiểu Lam cũng ở trong xe, cho nên không dám dựa vào thân cận quá, nhớ ngày đó hắn từng sinh ra chút tâm tư tiểu nhân đối với Như cô nương. Đáng tiếc là, không đợi tâm tư này kịp sinh sôi đã bị Thanh Mặc Nhan chặt đứt.
"Thái công tử yên tâm. Chỉ cần bọn họ phát hiện lệnh muội, chắc chắn sẽ bảo hộ nàng bình yên vô sự trở về." Thanh Mặc Nhan cách màn xe nói.
Thái Nghĩa Minh thở dài trong lòng.
Vào Hồng trại, sao có thể bình yên vô sự.
Bất quá Vân Nhi là nhi nữ nhà bọn họ sủng ái nhất. Hắn là đại ca bất luận như thế nào cũng không thể bỏ mặc nàng không lo được.
Đúng lúc này, mấy kỵ binh cưỡi chiến mã đi lại đây, người đứng đầu xuống ngựa đi đến trước xe ngựa, chắp tay thi lễ: "Mạt tướng phụng mệnh diệt cướp, hiện có thủ dụ của quan trên, thỉnh Thiếu khanh đại nhân xem qua."
Huyền Ngọc nhấc màn xe lên, Thanh Mặc Nhan vươn tay ra nhận lấy thư.
Như Tiểu Lam nhìn không hiểu trên thư viết cái gì, chỉ thấy phía dưới thư có mấy cái ấn to rõ ràng, trong đó có một cái còn mang theo đồ án hình rồng.
Như Tiểu Lam che khuất miệng nhỏ giọng nói: "Này trong thư viết cái gì?"
"Phụng mệnh xuống, vị này là tướng quân Ngô Dung Chúc, từ giờ trở đi hắn sẽ phụ trách an toàn cho phủ đệ quận chúa ở Thạch Phường trấn."
Như Tiểu Lam kinh ngạc mở to hai mắt: "Bọn họ... Tất cả sao?"
"Bốn ngàn người này, sau này đều là người của nàng." Thanh Mặc Nhan nghiêm mặt nói.
"Thật sự?" Như Tiểu Lam vui sướng: "Bọn họ có phải hay không về sau sẽ đều nghe theo lời ta nói?"
"Đúng." Thanh Mặc Nhan mặt không biểu cảm nhìn vật nhỏ hưng phấn hai mắt lóe sáng.
Như Tiểu Lam quả thực không biết nên hình dung tâm tình hiện giờ của nàng như thế nào, nàng thậm chí còn sinh ra ý nghĩ không bao giờ muốn rời khỏi Thạch Phường trấn nữa.
Ở chỗ này thật tốt. Có phủ đệ của nàng, còn có binh lính của nàng... Thiên a, trên đời này còn có cái gì tốt đẹp hơn cái này sao, ở Thạch Phường trấn nàng có quyền được định đoạt.
Đang lúc trong mắt nàng toàn là những ngôi sao lấp lánh, bên tai bỗng vang lên tiếng nói quen thuộc lạnh như băng: "Cảm thấy rất tuyệt vời, có phải hay không?"
"Ân ân." Gật đầu gật đầu.
"Không muốn rời khỏi Thạch Phường trấn, có phải hay không?"
"Ân! Ân!" Như Tiểu Lam vui vẻ sắp bay lên tận trời.
Lời nói kế tiếp của Thanh Mặc Nhan lại đánh nát mộng đẹp của nàng một cách vô tình.
"Bốn ngàn người này sau này sẽ đóng quân ở Thạch Phường trấn, quân lương của bọn họ nàng đều sẽ phải tự bỏ ra."
Cái gì?
Như Tiểu Lam ngây người.
Quân lương cho bốn ngàn người... Tất, tất cả nàng đều sẽ phải tự bỏ ra!
A a a a! Phá sản!
Như Tiểu Lam phảng phất như bị rơi vào vực sâu không đáy.
"Cũng không biết tiền thuế ở Thạch Phường trấn bên này như thế nào, có thể nuôi được bốn ngàn người bọn họ hay không... Sau này nếu bọn họ lập gia đình ở đây, còn phải an trí phí dụng..." Thanh Mặc Nhan làm lơ người nào đó tuyệt vọng, vô tình kể ra từng chuyện khiến người ta đau đầu nhức óc.
Như Tiểu Lam đáng thương hề hề mở to mắt mèo, vụng trộm lôi kéo góc áo Thanh Mặc Nhan: "Ta phải làm sao bây giờ? Có thể bảo bọn họ lui về hay không."
Không chỉ riêng vị tướng quân đứng trước xe ngựa, tất cả mọi người đều co rút khóe miệng.
Đám người Huyền Ngọc càng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Đây là do Hoàng đế phái tới, sao có thể nói đuổi đi liền đuổi đi?
"Đuổi bọn họ trở về là kháng chỉ." Thanh Mặc Nhan ra vẻ nghiêm túc: "Hoàng thượng trách tội xuống, ta không chịu trách nhiệm nổi."
Như Tiểu Lam ủy khuất mím chặt môi, gấp đến nước mắt sắp chảy ra ngoài: "Nhưng mà ta không có tiền, ta không lo nổi khoản quân lương cho bọn họ."
Nàng thật vất vả mới dành dụm được chút đồ Hoàng đế ban cho, tuy rằng cũng không ít, nhưng mà nàng cũng không muốn mất tất cả ở chỗ này a.
Nhìn bộ dáng vừa ủy khuất vừa khẩn trương của nàng, mọi người muốn cười lại không dám cười.
Này quận chúa cũng quá dễ gạt đi, nàng không ngẫm lại xem Thanh Mặc Nhan là ai, có hắn ở đây còn sợ không nuôi sống được bốn ngàn kỵ binh?
Thanh Mặc Nhan rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.
Như Tiểu Lam bị hắn cười vẻ mặt mờ mịt.
Tiếng cười của Thanh Mặc Nhan khiến đội kỵ binh ở đối diện đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Ai chẳng biết Đại lý tự Thiếu khanh chính là ngọc diện Diêm vương, trong nhà tù không có miệng sắt nào là hắn không thể cậy ra, dù cho người đã chết hắn cũng phải tìm ra đáp án từ trên người đối phương bằng được.
Không nghĩ tới lần này nhìn thấy hắn, thế nhưng lại hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của bọn họ.
"Lam Lam, ngốc quá a..." Thanh Mặc Nhan ôm lấy eo nàng, dựa vào người nàng cười cong thắt lưng.
Như Tiểu Lam bị hắn áp xuống một bên, không biết ra sao: "Như thế nào... Ta nói không đúng sao..."
Thanh Mặc Nhan thật vất vả mới dừng được cười: "Nàng cảm thấy ta là gì của nàng?"
Như Tiểu Lam chớp chớp mắt, "A" lên một tiếng.
Đúng rồi, nàng sao có thể quên việc này, có hắn ở đây. Hắn tổng sẽ không trơ mắt nhìn nàng tiêu hết tiền đi.
Quả nhiên vẫn là ôm chặt đùi chủ nhân mới là chính đạo!
Nàng không chút do dự ôm lấy cánh tay Thanh Mặc Nhan.
"Nhớ tới ta là gì của nàng rồi sao?"
Như Tiểu Lam gật đầu thật mạnh, trả lời vang dội: "Chàng là chủ nhân!"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Nguyên lai Thiếu khanh đại nhân thích kiểu này sao... Nhưng mà để quận chúa gọi hắn là chủ nhân, cái này cũng quá... Quá bắt nạt quận chúa đi.
Nhưng mà nhìn qua sắc mặt quận chúa, thấy nàng cười hì hì, căn bản không có bộ dáng không vui.
Lửa lớn thiêu cháy Hồng trại thẳng đến khi trời tối.
Thủ hạ Ngô tướng quân đem Thái Vân Nhi cứu ra.
Trên người Thái Vân Nhi bọc một cái chăn đơn, tóc tán loạn, ánh mắt dại ra.
Thái Nghĩa Minh nhắm mắt thật mạnh, thanh danh muội muội hắn, xong rồi!
Thái Tư Thành cũng là sắc mặt xanh mét, hắn vội vàng sai người đỡ Thái Vân Nhi lên xe ngựa, quay về Thái phủ ở Thạch Phường trấn trước.
Ngô tướng quân bắt sống trại chủ Hồng trại, còn có hơn bốn trăm thủ hạ của hắn, một đoàn người ngựa chậm rãi quay về Thạch Phường trấn.
Việc triều đình phái binh đến diệt cướp đã sớm lan truyền khắp nơi, Thạch Phường trấn vốn không lớn. Chuyện xảy ra ngoài trấn, đã sớm có người ra ngoài săn thú phát hiện, trở về rải rác tin tức. Hơn nữa còn có "nhân tài" Sử Đại Thiên ở đây, dạng tin tức gì cũng đều sẽ lan truyền rất nhanh.
Khi đám người Thanh Mặc Nhan về đến Thạch Phường trấn, cửa trấn đã sớm có nhiều bá tánh tụ lại xem náo nhiệt.
"Không biết Thiếu khanh đại nhân định xử lý những người này như thế nào?" Thái Nghĩa Minh hỏi.
Muội muội hắn bị hủy thanh danh. Hắn không có khả năng buông tha cho những người này.
"Tất nhiên là phải giết." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói, đồng thời lôi kéo tay Như Tiểu Lam xuống xe ngựa.
Như Tiểu Lam có chút lo lắng vết thương trên người hắn, cho nên có vẻ phá lệ nhu thuận.
Đám người Huyền Ngọc đốt đuốc lên. Lửa lớn hừng hực chiếu rọi xuống, đôi mắt phỉ thúy của Như Tiểu Lam có vẻ đặc biệt bắt mắt.
Tất cả mọi người đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
Hơn nữa Như Tiểu Lam một đầu tóc đen rối tung, mái tóc liên tục kéo dài đến cẳng chân. Khuôn mặt trắng trẻo vẫn còn nét trẻ con, đứng ở bên người Thanh Mặc Nhan càng trở nên bé bỏng đáng yêu.
Như Tiểu Lam bị mọi người nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, kéo tay áo Thanh Mặc Nhan, trốn đến phía sau hắn.
"Vị này mới là Minh Duyệt quận chúa chân chính!" Trong đám người truyền đến thanh âm Sử Đại Thiên, kích động đám đông, chính là sở trường của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...