Xe ngựa Thanh Mặc Nhan ở dưới sự bảo hộ của đám người Huyền Ngọc ra khỏi Thạch Phường trấn.
Đồng hành cùng bọn họ còn có Thái Nghĩa Minh cùng tam đệ của hắn, Thái Tư Thành.
"Vì cái gì bọn họ cũng đi theo?" Như Tiểu Lam không hiểu nói.
"Diệt cướp chuyện lớn như vậy sao có thể không cho bọn họ đến nhìn một cái, lại nói tiểu muội bọn họ còn đang ở trong Hồng trại, bọn họ làm sao có thể không lo lắng đây." Một phen lời nói chính đáng.
Bên ngoài xe ngựa, đám người Huyền Ngọc nhịn không được đều quay mặt qua chỗ khác.
Thiếu khanh đại nhân sẽ lo lắng cho an nguy của Thái Vân Nhi? Lừa quỷ sao?
Như Tiểu Lam cau mày: "Sao ta lại nghe Sử Đại Thiên nói. Mấy ngày nay trong Thạch Phường trấn đều đồn đãi, Thái tam công tử là cố ý đẩy tiểu muội hắn ra ngoài. Để nàng giả dạng thành bộ dáng của ta, vì để lừa người Hồng trại mắc câu?"
Thanh Mặc Nhan nhàn nhã dựa vào trên đệm. Nhìn quyển sách trong tay: "Cõ lẽ là, hắn muốn được ta tín nhiệm cũng không chừng."
Như Tiểu Lam bất an hoạt động thân thể: "Nhưng mà cứ như vậy Thái Vân Nhi phải làm sao bây giờ?"
"Phú quý hiểm trung cầu (*), đây là chuyện của Thái phủ bọn họ." Thanh Mặc Nhan trả lời vân đạm phong khinh.
(*) Phú quý hiểm trung cầu: truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo.
Đám người Huyền Ngọc bên ngoài cũng biết rõ tình huống gần đây của Thái phủ bọn họ.
Thái Nghĩa Minh cùng Thái Tư Thành thiếu chút nữa là trở mặt với nhau.
Thái Nghĩa Minh làm đại ca, trước mặt mọi người giận trách tam đệ chỉ biết tiền đồ không để ý tình thân, Thái Tư Thành cũng không chút lưu tình phản bác lại, nói hết thảy đều là ngoài ý muốn, việc đã đến nước này, còn không bằng chứng thực lời đồn đãi, để Thiếu khanh đại nhân liếc mắt một cái xem trọng hắn.
Hai huynh đệ suýt nữa vung tay đánh nhau, cuối cùng vẫn là Thanh Mặc Nhan phái Huyền Ngọc đi bình ổn chuyện này xuống. Nói hắn đã dùng bồ câu đưa tin, thỉnh triều đình xuất binh tiêu diệt đám cướp.
Lúc này hai huynh đệ mới tạm thời bình tĩnh lại.
"Thế tử, phía trước chính là Hồng trại." Bên ngoài xe ngựa Huyền Ngọc bẩm.
Như Tiểu Lam nâng một góc màn xe, nhìn xung quanh bên ngoài.
Trong rừng ẩn ẩn lộ ra cửa Hồng trại.
"Chúng ta có phải hay không đến gần quá." Nàng lo lắng nói: "Nếu như bị bọn họ phát hiện thì làm sao bây giờ?"
Thanh Mặc Nhan chỉ lo cúi đầu đọc sách, giống như không hề có hứng thú với chuyện bên ngoài: "Phát hiện? Càng tốt a, để cho bọn họ đi ra gặp Minh Duyệt quận chúa chân chính là nàng một lần."
Nghe vậy, Như Tiểu Lam rụt bả vai.
Loại chuyện như thế này, vẫn là quên đi. Nàng cũng không muốn đứng trước mặt người ngoài, tự xưng là Minh Duyệt quận chúa gì đó.
Cảm thấy vật nhỏ mềm yếu dựa lại đây, Thanh Mặc Nhan duỗi tay ôm lấy vai nàng, ngón tay khảy loạn tóc nàng.
Tóc dài Như Tiểu Lam rối tung, cũng không làm thành kiểu tóc gì, mấy ngày nay nàng ở trước mặt Thanh Mặc Nhan đều là bộ dạng như thế, Thanh Mặc Nhan cũng chưa bao giờ tìm nha hoàn tới trang điểm cho nàng.
Ngón tay chạm vào mái tóc mềm mại của nàng, ánh mắt của hắn rời khỏi quyển sách. Dừng ở trên cái cổ trơn bóng của nàng, hắn cúi đầu, môi nhẹ nhàng hôn lên trên.
Hô hấp Như Tiểu Lam biến đổi, khẩn trương lui thành một đoàn.
"Chàng, thương thế của chàng..."
Cảm giác được nàng cứng đờ, Thanh Mặc Nhan thong dong buông nàng ra. Thật giống như người vừa rồi hôn nàng hoàn toàn không phải là hắn: "Chờ người quan phủ tới. Đem Thái Vân Nhi cứu ra, chúng ta liền đi phủ quận chúa."
Nghe nói sẽ đi đến phủ quận chúa. Như Tiểu Lam lại cao hứng lên, rất nhanh liền quên đi hành động ái muội vừa rồi của Thanh Mặc Nhan. Hứng trí bừng bừng hỏi cái này hỏi cái kia.
Thanh Mặc Nhan rời tay về phía sau lưng nàng, thoáng dùng sức, khiến cho nàng nghiêng người về phía trước, dựa vào trên người hắn.
Như hắn dự đoán. Động tác của hắn lập tức khiến thân thể vật nhỏ cứng đờ.
Âm thầm thở dài, quả nhiên nàng vẫn còn hơi nhỏ, mỗi lần đều có chút miễn cưỡng.
Thanh Mặc Nhan một lần nữa thả chậm động tác, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của nàng. Cùng nàng nói về chuyện phủ quận chúa.
Chậm rãi, thân thể Như Tiểu Lam thoáng thả lỏng. Biểu cảm cũng trở nên linh động.
Thanh Mặc Nhan cực lực khống chế hơi thở chính mình, khiến cho hắn nhìn qua không hề xúc động. Đến ngay cả tay vỗ về lưng nàng cũng chỉ là tràn ngập thiện ý, không mang theo chút tạp niệm nào.
Cứ như vậy. Vật nhỏ quả nhiên nới lỏng cảnh giác, có chút thân cận với hắn.
Chỉ cần tay hắn hơi vượt lôi trì. Nàng sẽ giống như tiểu động vật trợn tròn mắt, nhìn kỹ hắn.
Tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt, hắn phải như thế nào mới có thể khiến vật nhỏ cam tâm tình nguyện cùng hắn khoái hoạt đây?
Mỗi lần đến cuối cùng đều nhìn thấy nàng nước mắt lưng tròng cầu hắn nhanh kết thúc, làm hại hắn vẫn chưa có tận hứng, mà nàng cũng không cảm nhận được khoái hoạt khi hai người ở cùng nhau.
Xuân cung đồ Cố tiên sinh đưa cho hắn lần này hắn cũng có mang theo, sau khi trở về phủ quận chúa chính là thiên hạ của hắn, hắn có thể chậm rãi nghiên cứu.
Như Tiểu Lam đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa sổ: "Có tiếng vó ngựa."
"Là người quan phủ tới." Thanh Mặc Nhan thuận thế kéo nàng vào trong lòng, ánh mắt lại thủy chung nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay.
Như Tiểu Lam nguyên bản có chút khẩn trương, nhưng nhìn bộ dáng của hắn lại cảm thấy là nàng suy nghĩ quá nhiều.
Ban ngày ban mặt, hắn làm sao có khả năng sẽ sinh ra tâm tư khác với nàng, lại nói hắn còn đang bị thương, Trường Hận nói tuy rằng hắn hồi phục vô cùng tốt, nhưng cũng không được phép vận động kịch liệt.
Không thể vận động kịch liệt!
Nàng lập tức liền nghĩ đến một loại vận động...
Thanh Mặc Nhan liếc mắt chú ý tới vật nhỏ đột nhiên đỏ mặt.
Ngoài xe ngựa, tiếng vó ngựa ù ù càng lúc càng gần.
Thanh Mặc Nhan giơ tay chỉ đến nơi xa: "Nàng xem nơi đó."
Như Tiểu Lam vốn định rời khỏi chỗ hắn, nhưng mà tay hắn đang ôm lấy eo nàng, nếu nàng muốn rời khỏi chỉ còn cách dùng sức đẩy hắn ra.
Khẽ đẩy hai cái, Thanh Mặc Nhan ngược lại tay ôm càng chặt hơn.
Như Tiểu Lam đành phải từ bỏ ý niệm này, để hắn tiếp tục ôm nàng vào lòng.
"Nhìn thấy nơi đó không?" Thanh Mặc Nhan nói nhỏ bên tai nàng: "Bọn họ sẽ đánh vào Hồng trại từ nơi đó."
"Quan binh?"
"Đại bộ phận là kỵ binh, có khoảng bốn ngàn người không sai biệt lắm." Hơi thở Thanh Mặc Nhan xẹt qua bên tai nàng, nàng nhịn không được cười ra tiếng.
"Đừng như vậy... Rất ngứa..."
Này tiếng cười thanh thúy nháy mắt liền đánh bại Thanh Mặc Nhan.
Hắn vốn tưởng rằng bản thân có thể ngụy trang vô cùng hoàn mỹ, nhưng mà tiếng cười của nàng, cùng thân thể chuyển động không có lúc nào là không dụ dỗ đến hắn.
Còn có mùi xạ hương nồng đậm kia, tràn ngập ở trong xe.
Thanh Mặc Nhan giả vờ chỉnh lại vạt áo, che đậy bộ phận đang khó lòng chịu đựng nổi của hắn.
"Nàng chính là quận chúa do Hoàng thượng đích thân sắc phong, những người dám có can đảm đánh chủ ý lên người nàng đều bị coi là mưu phản." Thanh Mặc Nhan cố gắng duy trì ngữ điệu bình tĩnh.
"Vậy chàng thì sao?" Như Tiểu Lam đột nhiên nói ra một câu.
Thanh Mặc Nhan ngây ngẩn cả người.
Hắn? Hắn thì sao?
"Chàng cũng đánh chủ ý lên người ta." Mắt mèo xanh biếc lóng lánh ánh sáng say lòng người, trong hồn nhiên mang theo tia giảo hoạt.
Nguyên lai nàng đã nhìn thấu kỹ xảo của hắn sao?
"Nàng muốn như thế nào." Thanh Mặc Nhan cảm thấy cổ họng có chút khô khan, hắn ý thức được đây là hắn tự làm tự chịu.
"Chàng đánh chủ ý lên người ta cũng có trừng phạt sao?"
"Có..." Ma xui quỷ khiến, Thanh Mặc Nhan hơi hơi gật đầu.
"Thật sự có?" Như Tiểu Lam kinh ngạc mở to mắt.
Ngón tay Thanh Mặc Nhan khẽ chạm đến môi nàng, vuốt ve theo đường cong duyên dáng.
"Đợi đến khi trở về phủ quận chúa, phạt ta hầu hạ nàng tắm rửa."
Như Tiểu Lam ngồi thẳng bất động tại chỗ.
Vô luận nhìn thế nào, hình như đều là nàng chịu thiệt đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...