Thanh Mặc Nhan trở về sân, mang theo Huyền Ngọc, Sử Đại Thiên còn có Trường Hận vào phòng.
"Mấy ngày này giao hết tất cả mọi chuyện ở Thạch Phường trấn cho Sử Đại Thiên." Thanh Mặc Nhan nghiêm mặt nói.
Huyền Ngọc cả kinh: "Này sao được, hắn lúc nào cũng không nghiêm chỉnh, sẽ làm hỏng mọi chuyện."
Nghe xong lời này Sử Đại Thiên có chút không phục: "Ta như thế nào không nghiêm chỉnh, bất quá chỉ vì buổi tối ngủ không cẩn thận thượng ngươi, ngươi liền ghi hận trong lòng, nói cho ngươi biết, ở nơi khác không dám nói, nhưng ở Thạch Phường trấn này châm ngòi thị phi, phô trương thanh thế ta đây thừa sức làm được!"
Trường Hận ngồi ở đối diện đôi mắt trừng to hết cỡ.
Đây là tình huống gì?
Hai người này chẳng lẽ có gian tình?
Thanh Mặc Nhan yên lặng ngồi đó, sắc mặt có chút âm trầm.
Huyền Ngọc nóng nảy: "Ngươi mau cút, cái gì mà thượng ta, ngươi nói chuyện sạch sẽ chút cho ta!"
"Chẳng phải chỉ là không cẩn thận ngủ đè lên người ngươi thôi sao, đã lớn như vậy rồi, còn thích tính toán chi li từng tí một." Sử Đại Thiên hừ lạnh.
Huyền Ngọc tức đến run run. Nếu không phải có Thanh Mặc Nhan ở đây, hắn thật sự muốn đem Sử Đại Thiên ném ra ngoài.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan càng ngày càng kém, Trường Hận ý thức được không ổn, ho khan hai tiếng: "Công tử muốn an bài chuyện ở Thạch Phường trấn như thế nào?"
"Để Sử Đại Thiên đi thả ra tiếng gió, nói Minh Duyệt quận chúa đã đến trong trấn, rất nhanh sẽ ra tay đối phó với người Hồng trại trước, kế tiếp sau đó sẽ là những thế lực khác trong trấn."
Trường Hận ngẩn người: "Ngươi là muốn để bọn họ đấu đá lẫn nhau?"
Hồng trại sau khi nghe được tin tức này tuyệt đối sẽ có hành động, bởi vì lúc trước hai bên đã giao thủ, bọn họ hoàn toàn bại ở trong tay thủ hạ Huyền Ngọc, cho nên trong lòng nhất định sẽ sinh ra cố kị, sẽ chú ý đến sau khi bọn họ tiến vào Thạch Phường trấn đã ở lại trong Thái phủ.
"Nhưng mà như vậy, Thái công tử bên này sẽ có chút nguy hiểm." Trường Hận do dự nói: "Hắn còn có hai muội muội ở trong phủ."
Đáy mắt Thanh Mặc Nhan xẹt qua một tia lạnh lùng: "Người không phạm ta, ta không phạm người, cũng là muội muội hắn chọc đến ta trước, ta tự nhiên sẽ không khách khí."
Trường Hận không tiếng động thở dài.
Nghĩ muốn giảng đạo lý với Thiếu khanh đại nhân chẳng khác nào là đang nói nhảm, ở trong mắt hắn, tất cả mọi thứ đều có thể mang ra lợi dụng, bao gồm cả chính hắn, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được.
"Con rối đứng đầu bên kia làm sao bây giờ, Tiểu Lam nhất định là bị hắn bắt đi."
"Chờ." Thanh Mặc Nhan phun ra một chữ.
"Chờ tới khi nào?" Trường Hận hỏi.
"Chờ hắn đến tìm ta." Thanh Mặc Nhan buồn bã nói: "Bởi vì trên người ta có thứ hắn muốn."
Trái tim hắn, Cổ vương đã ở cạnh trái tim hắn trong một thời gian dài, đối với con rối đứng đầu mà nói, đây tuyệt đối là sự dụ hoặc rất lớn.
Có được trái tim hắn, con rối đứng đầu sẽ có thể chế tạo ra một con rối cường đại hơn nữa.
Chỉ là hắn nghĩ mãi không ra, con rối đứng đầu lúc trước không phải là đã chạy trốn rồi sao. Hắn như thế nào biết được hành tung của bọn họ? Chẳng lẽ là có người mật báo với hắn?
Hay là phía sau hắn còn có thế lực lớn hơn nữa...
Ngày hôm sau, thân thể Thái Vân Nhi tốt lên, vội vàng chạy đi thăm nhị tỷ của nàng.
Thái Tư Thành đang cùng một vị đại phu đi ra khỏi cửa, khi nhìn thấy nàng không khỏi nhíu nhíu mày: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Đến thăm nhị tỷ." Thái Vân Nhi chột dạ nói: "Nhị tỷ vẫn chưa tỉnh sao?"
"Vẫn chưa." Thái Tư Thành thở dài: "Nghe đại ca nói, nàng rất có thể sẽ không tỉnh lại, dù cho tỉnh lại cũng sẽ thành người si ngốc."
"A?" Thái Vân Nhi kinh sợ: "Tại sao lại như vậy."
Thái Tư Thành nhìn tiểu muội của mình, thần sắc có chút âm u: "Đều là do ngươi. Sau này thành thành thật thật chờ ở hậu trạch đừng chạy loạn khắp nơi nữa."
"Tại sao lại là do ta?" Thái Vân Nhi kêu lên: "Nhị tỷ nhất định là bị quỷ nhập thân, tất cả đều do con mèo yêu quái kia đưa đến, ngươi cùng đại ca không đi tìm Thanh công tử tính sổ, phát hỏa với ta làm cái gì!"
"Nhưng mà những đại phu kia tới xem qua đều không có biện pháp, ai cũng không nhìn ra được vì sao Thần Anh hôn mê bất tỉnh." Thái Tư Thành cũng không xác định được hết thảy rốt cuộc là chuyện như thế nào, kể cả chuyện con rối đứng đầu mà Thanh Mặc Nhan cùng Thái Nghĩa Minh đề cập qua, Thái Nghĩa Minh từ trước đến nay rất kín miệng, đến ngay cả huynh đệ của mình hắn cũng không chịu nói một câu.
Thái Vân Nhi đi theo Thái Tư Thành vào khuê phòng nhị tỷ.
Trong phòng có hai nha hoàn coi giữ, không khí có vẻ có chút nặng nề.
Thái Vân Nhi nhấc màn lên muốn đi xem nhị tỷ của nàng.
Đột nhiên từ trong màn vươn ra một đôi tay, vừa vặn bóp lấy yết hầu của nàng.
Thái Vân Nhi bị dọa muốn thét chói tai, nhưng mà đôi tay kia thật sự rất hữu lực, khiến nàng không thể phát ra được dù chỉ là nửa điểm thanh âm.
Chủ nhân đôi tay kia đúng là nhị tỷ Thái Thần Anh của nàng, nàng trợn tròn mắt, đáy mắt toàn là tơ máu.
"Nói với Đại lý tự Thiếu khanh. Muốn cứu tâm can bảo bối của hắn, liền tự mình tới tìm ta."
Thái Vân Nhi không thở nổi, tay lôi kéo màn không nhịn được run rẩy.
Bởi vì là nữ tử khuê phòng, cho nên Thái Tư Thành không dám đến quá gần, hai nha hoàn kia cũng đều thối lui ra ngoài cửa, ai cũng không chú ý tới chuyện xảy ra trong màn.
Thái Thần Anh buộc chặt hai cánh tay, kéo Thái Vân Nhi đến trước mặt mình, gương mặt hai người dính sát vào nhau.
"Bảo hắn đến chỗ mộ cổ tìm ta, nghe rõ chưa?"
Thái Thần Anh đột nhiên buông hai tay ra. Thái Vân Nhi hét to một tiếng ngã ngồi về phía sau.
"Quỷ! Quỷ a..." Nàng kêu thảm chạy hướng ra ngoài cửa: "Nhị tỷ bị quỷ ám a!"
Thái Tư Thành thấy nàng thất sắc điên khùng muốn chạy ra ngoài, liền duỗi tay giữ chặt nàng lại: "Vân Nhi, ngươi sao vậy?"
"Có quỷ, có quỷ a!"
Trong phòng loạn thành một đoàn, nha hoàn đứng run run, dè dặt cẩn trọng tiến lên xem xét tính huống nhị tiểu thư, lại thấy nàng vẫn nhắm mắt không hề nhúc nhích.
"Nhị tiểu thư vẫn chưa tỉnh lại." Nha hoàn nói.
Thái Vân Nhi tựa như người điên bắt lấy cánh tay Thái Tư Thành: "Nhị tỷ vừa rồi còn bóp cổ ta, tam ca ngươi xem, ngươi xem!"
Thái Tư Thành cúi đầu xem xét, thấy trên cổ tiểu muội xác thực có lưu lại dấu vết bị bóp qua.
"Đây là Thần Anh gây ra?"
Thái Vân Nhi khóc lóc gật đầu: "Vừa rồi nàng tỉnh, thiếu chút nữa đã bóp chết ta. Còn bảo ta nói cái gì mà... Đại lý tự Thiếu khanh, bảo hắn đến mộ cổ cái gì đó..."
"Ngươi vừa nói cái gì?"
Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc.
Thái Tư Thành cùng tiểu muội nhìn ra phía ngoài cửa, chỉ thấy đại ca Thái Nghĩa Minh bọn họ đang đứng ở nơi đó.
"Vừa rồi Vân Nhi nói cái gì?"
"Nhị tỷ bị quỷ bám vào người!" Vân Nhi kêu lên.
"Ngươi đem câu vừa rồi lặp lại một lần nữa." Thần sắc Thái Nghĩa Minh nghiêm túc.
Vân Nhi không dám nói cái khác, đành phải thành thành thật thật đem chuyện vừa xảy ra nói qua một lần, cuối cùng khóc ròng nói: "Nhị tỷ vừa rồi thật sự đã tỉnh lại, nàng bị quỷ bám vào người, muốn bóp chết ta, đại ca, ta sợ..."
Thái Nghĩa Minh lại không để ý đến ánh mắt ai oán của tiểu muội nhà mình, phân phó nha hoàn trong viện chiếu cố tốt Thái Thần Anh đang hôn mê bất tỉnh, xoay người vội vàng rời đi.
"Đại ca hắn làm sao vậy, trước kia hắn yêu thương ta cùng nhị tỷ nhất." Trong mắt Vân Nhi toàn là không thể tin được, trước kia nàng chỉ bị thương ngón tay thôi, đại ca cũng sẽ dỗ dành nàng nửa ngày, vì sao lúc này đây khi nàng tới Thạch Phường trấn, mọi chuyện lại giống như không đúng đây.
"Đại lý tự Thiếu khanh?" Thái Tư Thành cúi đầu nhìn về phía muội muội của mình, sâu trong ánh mắt lộ ra tia sáng nóng rực: "Ngươi xác định không nghe nhầm?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...