Các vị quan viên tề tựu ở bên ngoài Tĩnh Tức Hiên, hai mặt nhìn nhau.
Lục điện hạ quỳ ở nơi đó, thái độ cung kính.
Vừa rồi hắn đã nói rành mạch, hắn sẽ phụ trách với Như Tiểu Lam.
Trong mắt Hoàng đế hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Mặc kệ nói như thế nào, thanh danh là thứ quan trọng nhất của nữ tử, xảy ra chuyện, cũng chỉ có thể nghĩ cách ngăn chặn miệng người trước.
"Lục điện hạ muốn phụ trách với ai?" Thanh Mặc Nhan chậm rãi mở miệng nói, con ngươi đen trắng rõ ràng tản mát ra khí thế bức người, đến ngay cả Hoàng đế cũng có thể cảm giác được hàn khí nhè nhẹ tràn ngập xung quanh.
Loại khí thế này của Thanh Mặc Nhan không giống với những võ tướng triều đình. Hắn thay Hoàng đế chấp chưởng ám ngục, trên người mang theo lệ khí cực âm, tựa như vô số oan hồn vờn quanh bên cạnh hắn. Người thường đến gần sẽ cảm thấy toàn thân không thoải mái, có chút rét run.
Lục điện hạ ỷ vào đang ở trước mặt Hoàng đế, Thanh Mặc Nhan sẽ không dám làm gì hắn, cho nên có vẻ đặc biệt trấn tĩnh.
"Tất nhiên là muốn phụ trách với Như cô nương."
"Dựa vào đâu?" Thanh Mặc Nhan phun ra ba chữ.
Đám người phát ra tiếng thở dài yếu ớt.
Dựa vào đâu? Chỉ bằng kiện cẩm bào dính máu trong tay Lục điện hạ a, trong sạch của Minh Duyệt quận chúa đã bị Lục điện hạ đoạt đi, tất nhiên là hắn phải phụ trách rồi.
Như Tiểu Lam tức đến run rẩy. Nàng rất muốn mở miệng phản bác lại những người đó, nhưng trong lòng nàng rất rõ ràng, xảy ra chuyện như thế này, dựa vào miệng của một mình nàng căn bản nói không rõ được, nàng chỉ có thể dựa vào Thanh Mặc Nhan.
Chỉ cần hắn chịu tin tưởng nàng...
"Chẳng lẽ Lục điện hạ không biết Tiểu Lam đã là người của ta?" Lời vừa nói ra, các vị quan viên ồ lên một mảnh.
Lúc trước có không ít tin đồn liên quan đến việc Thiếu khanh nhận nuôi Như Tiểu Lam, nhưng mà giống như bây giờ hắn tự miệng nói ra, vẫn là lần đầu tiên.
"Lần trước ở trong cung Thái hậu, Lục điện hạ đã quên khẩu dụ của Hoành thượng rồi sao?" Thanh Mặc Nhan nhắc nhở nói.
Lúc đó Hoàng đế nói muốn tứ hôn cho Như Tiểu Lam.
"Ta không quên, nhưng mà trước khác giờ khác, hiện tại đã xảy ra chuyện như thế này..."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan hơi híp mắt lại.
Lục điện hạ ngẩn người: "Tất nhiên là có liên quan đến trong sạch của Như cô nương."
Thiếu khanh đại nhân đây là tức giận đến hồ đồ rồi sao, như thế nào đã xảy ra chuyện gì cũng không nhớ, trong tay của hắn chính là bằng chứng liên quan đến "trong sạch" của Như Tiểu Lam a.
Tuy rằng là do hắn làm giả ra. Nhưng mà giờ phút này làm gì có ai dám ở trước mặt Hoàng đế đề nghị để cho Như Tiểu Lam nghiệm thân đây.
Lần này Như Tiểu Lam nhất định phải ngậm bồ hòn làm ngọt (*) rồi.
(*) Ngậm bồ hòn làm ngọt: phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng (tựa như phải ngậm bồ hòn), mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.
"Trong sạch?" Thanh Mặc Nhan cười lạnh, cúi đầu nhìn tiểu nhân nhi ở trong lòng: "Lục điện hạ nói đùa, trong sạch của nha đầu này đã sớm bị ta lấy đi... Không biết trong sạch trong lời ngươi nói là chỉ cái gì?"
Thanh Mặc Nhan dùng ngón tay nâng cằm Như Tiểu Lam lên, làm lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm đỏ ửng của nàng.
Bao gồm cả Hoàng đế, tất cả mọi người đều bị lời này làm cho kinh sợ.
Trong sạch của Như cô nương... Đã sớm bị Thiếu khanh lấy đi?
Thiếu khanh thật đúng là cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm, rõ ràng ở trước mặt rất nhiều người lại có thể đem chuyện này ra nói đến đúng lý hợp tình như thế.
Tuy nói chuyện này có chút không được phong nhã, nhưng nếu đây là sự thật, thì vết máu trên kiện cẩm bào kia rốt cuộc là của ai?
Trong nháy mắt, các loại suy đoán đồng loạt ra đời.
Như Tiểu Lam xấu hổ rứt khoát chôn mặt vào trong lòng Thanh Mặc Nhan, không chịu để lộ ra ngoài.
Sửng sốt một lát, Hoàng đế bỗng nhiên cười ra tiếng.
"Mặc Nhan, đây là ngươi không đúng rồi, trẫm đã đồng ý sẽ tứ hôn cho ngươi. Sao ngươi có thể lỗ mãng như thế."
Thanh Mặc Nhan ôm Như Tiểu Lam hơi hơi khom người, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Quả thực là vi thần không đúng, chỉ là do khó kìm lòng nổi, vi thần nhất thời nhịn không được."
Mọi người đồng loạt co rút miệng.
Có thể đem loại chuyện này nói một cách đường đường chính chính ở trước mặt Hoàng đế như thế, nhìn khắp triều đình Dạ Hạ quốc, cũng chỉ có mỗi mình Đại lý tự Thiếu khanh hắn mà thôi.
Rõ ràng là chưa có hôn phối, lại trực tiếp ăn luôn cô nương nhà người ta, còn đúng lý hợp tình thừa nhận ở trước mặt mọi người.
Da mặt Thiếu khanh quả nhiên không phải bình thường.
Như Tiểu Lam nghiến răng kèn kẹt, hôm nay nàng coi như là mất hết.
Hoàng đế cười nói: "Thôi, dù sao trẫm cũng đã đáp ứng sẽ tứ hôn cho Tiểu Lam, người tới, nghĩ chỉ."
Gọi thái giám, Hoàng đế thế nhưng viết thánh chỉ tứ hôn ở ngay trước mặt mọi người.
Lục điện hạ quỳ ở nơi đó, cả người đều choáng váng.
Nhị thiếu gia ở trong đám người tròng mắt sắp rớt cả ra ngoài.
Rõ ràng chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là có thể cướp tiểu yêu quái kia ra khỏi tay đại ca, có thể huỷ đi tất cả của nàng, lại chỉ vì một câu nói của Thanh Mặc Nhan, liền tránh được một kiếp dễ dàng như thế.
Thái giám tuyên chỉ ở trước mặt mọi người.
Thanh Mặc Nhan đặt Như Tiểu Lam xuống dưới đất, đầu tiên là kiểm tra xem y phục của hắn đã bao kín cả người nàng hay chưa, sau đó mới nhận tội với Hoàng đế, quỳ xuống tiếp chỉ.
Không ít người nghe xong nội dung thánh chỉ trong lòng liền xẹt qua một tia khí lạnh.
Thanh Mặc Nhan nhìn như chống lại, kì thực lại khiến Hoàng đế càng thêm tín nhiệm hắn.
Làm thần tử, mặc kệ để lộ cái gì ra bên ngoài. Mang tất cả nhược điểm ra cho Hoàng đế thấy, người như vậy Hoàng đế có gì không yên tâm.
Lục điện hạ quỳ ở nơi đó, nắm cẩm bào dính máu trong tay tựa như trở thành trò cười cho mọi người.
Trong sạch của Như Tiểu Lam đã sớm bị Thiếu khanh lấy đi, vết máu trên cẩm bào kia rốt cuộc là từ đâu tới?
Thanh Mặc Nhan tiến lên tiếp thánh chỉ, mọi người sôi nổi chúc mừng, trên mặt lại rất nhanh biến sắc.
Nói là việc vui, một màn trước mắt này lại làm cho người ta cảm thấy có chút kỳ quái.
Rõ ràng vừa rồi Như Tiểu Lam còn cùng Lục điện hạ ngủ cùng nhau, như thế nào mới chớp mắt một cái Hoàng đế đã tứ hôn cho Thanh Mặc Nhan rồi?
Thiếu khanh đại nhân thích đứa nhỏ mình nhận nuôi đến vậy sao, đến tột cùng nàng có cái gì tốt.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người nàng.
Này nếu trên mặt đất có cái lỗ, Như Tiểu Lam sẽ trực tiếp chui vào đi.
Thanh Mặc Nhan tiếp chỉ, Hoàng đế nói: "Công bộ đã hoàn thành xong phủ Minh Duyệt quận chúa, đợi chút thời gian nữa, ngươi mang Tiểu Lam đến đó ở mấy ngày đi."
Nói cách khác, Hoàng đế trực tiếp khai ân giúp Như Tiểu Lam tránh khỏi đầu sóng ngọn gió.
Rõ ràng Hoàng đế là muốn che trở cho Minh Duyệt quận chúa, còn có Thanh Mặc Nhan, thánh sủng của hắn vẫn như trước nổi bật không giảm.
Lục điện hạ há to miệng. Nhiều lần muốn nói xen vào, đều bị Hoàng đế đánh gãy.
Nhị thiếu gia tránh ở trong đám người, trong lòng hơi lạnh.
Không nghĩ tới cuối cùng vẫn là thất thủ...
Hắn đang suy nghĩ, chợt thấy Liễu Dương quận chúa ở bên cạnh ngồi sụp xuống.
Trong lòng hắn đang bực bội, cho nên cũng không chú ý quá nhiều đến Liễu Dương quận chúa, chợt nghe thấy thái giám bên cạnh mở miệng cả kinh nói: "Máu... Máu!"
Mọi người theo tiếng nhìn qua. Kinh sợ nhìn thấy Liễu Dương quận chúa ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm bụng, ẩn có vết máu từ góc váy nàng chảy xuống.
"Không phải thân thể Liễu Dương quận chúa không có gì đáng ngại sao?" Hoàng đế lạnh giọng chất vấn.
Vừa rồi Thái y đến xem qua. Lúc ấy nói Liễu Dương quận chúa không có việc gì, mới một khoảng thời gian ngắn, tại sao đã xảy ra biến cố?
Có người đỡ Liễu Dương quận chúa an trí trong hiên nhỏ ở bên cạnh Tĩnh Tức hiên.
Thái y mồ hôi đầy đầu chạy tới. Sau khi chẩn mạch cho Liễu Dương quận chúa liền sợ hãi: "Liễu... Liễu Dương quận chúa sinh non, xem mạch tượng là do chuyện phòng the quá mức dùng sức gây ra."
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía kiện cẩm bào dính máu trên tay Lục điện hạ... Cùng với người đã tái hết cả mặt nhị thiếu gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...