Tiên cô nhìn thấy Thanh Mặc Nhan đổi chén trà của mình với Như Tiểu Lam, lập tức thay đổi sắc mặt.
"Công tử, ngài đây là có ý gì?"
Thanh Mặc Nhan nhìn chén trà trong tay: "Không có gì, từ trước đến nay ta có thói quen uống phần trà của phu nhân."
Thần sắc tiên cô khẩn trương, không chớp mắt nhìn chằm chằm chén trà trong tay Thanh Mặc Nhan.
Trong lòng Như Tiểu Lam tựa như gương sáng. Nàng không nói một lời nhìn Thanh Mặc Nhan chậm rãi nâng chén trà lên, đưa đến bên môi...
"Chờ... Chờ một chút!" Tiên cô đột nhiên vươn tay tới, ý đồ lấy đi chén trà trong tay Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu lẳng lặng nhìn nàng, con ngươi đen trắng rõ ràng ánh lên hàn quang lóng lánh.
Tiên cô co rúm lại rụt ngón tay trở về.
"Vì sao tiên cô lại cản ta?" Thanh Mặc Nhan ẩn ẩn hỏi.
"Nếu đã là thói quen của công tử. Không bằng để ta đổi cho công tử một chén khác." Nói xong tiên cô lập tức đứng dậy, đi đến bên người Thanh Mặc Nhan. Ôn nhu lấy chén trà từ trên tay hắn trở về.
Như Tiểu Lam không thể không bội phục sự trấn định của nàng.
Làm trò trước mặt Thanh Mặc Nhan, còn có thể ngụy trang cho mình hoàn mỹ như thế, kỹ thuật diễn này đúng là không tệ.
Sau khi tiên cô lấy chén trà từ trên tay Thanh Mặc Nhan trở về liền đổ đi.
Như Tiểu Lam nhìn chằm chằm động tác của đối phương, đột nhiên cảm thấy chỗ mắt cá chân bị oán linh nắm qua chợt lạnh.
Cúi đầu, chỉ thấy một bóng người màu trắng chậm rãi vươn đầu từ dưới bàn ra, theo chân nàng bò lên trên mặt bàn.
Như Tiểu Lam ngừng thở, nhìn oán linh màu trắng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy đầy đủ bộ dạng oán linh.
Đó là một nam hài tử khoảng năm, sáu tuổi, trắng đến dọa người, tựa như người chết bị ngâm nước trắng bệch...
Oán linh bò sát trên mặt bàn, đi đến trước mặt tiên cô. Giơ tay nhỏ bé lên bắt được tay cầm ấm trà của tiên cô.
Tiên cô không hề cảm nhận được tiếp tục động tác của nàng, một lần nữa rót trà cho Thanh Mặc Nhan.
"Phu nhân ngài có muốn đổi chén trà hay không?" Tiên cô mỉm cười hỏi Như Tiểu Lam, lúc này oán linh đã sắp treo toàn bộ người lên trên người nàng, nàng lại hồn nhiên không nhận ra.
Thanh Mặc Nhan cảm nhận được hô hấp dị thường của Như Tiểu Lam, hướng ánh mắt ý muốn hỏi nàng.
Như Tiểu Lam cong cong mắt mèo với hắn, chuyển hướng sang tiên cô: "Tiên cô, có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi... Ngươi thật sự có đôi mắt âm dương sao?"
Động tác tiên cô cứng lại: "Tất nhiên là có." Giọng nói nàng êm ái: "Bằng không sao ta có thể nhìn thấy tử khí trong phòng..."
"Hiện tại trong phòng không có tử khí." Một câu của Như Tiểu Lam liền khiến đối phương nghẹn họng.
Tiên cô mở to hai mắt nhìn Như Tiểu Lam: "Ngươi... Ngươi nói bậy gì đó..."
"Ta đang nói, trong phòng này rất sạch sẽ, không hề có tử khí." Thanh âm Như Tiểu Lam giòn tan, nàng đánh giá xung quanh: "Ta cũng không nhìn thấy tử khí nào cả... Trừ oán linh trên người ngươi ra."
"Cái gì oán linh?" Tiên cô nhịn không được hỏi một câu, lời vừa ra khỏi miệng nàng liền hối hận, nhưng mà nàng cũng không có hoảng loạn, mà lại lần nữa lộ ra mỉm cười: "Ta biết cái này rất khó lý giải, ngươi nhìn không thấy chúng cũng rất bình thường, thế giới trong mắt ta cũng không giống với những gì ngươi đang nghĩ."
"Ta biết." Như Tiểu Lam mỉm cười với nàng: "Ta biết thế giới kia có bộ dáng như thế nào, bởi vì ta cũng có đôi mắt âm dương."
Lập tức trong phòng lâm vào tĩnh mịch.
Sắc mặt tiên cô từ trắng chuyển hồng, lại từ hồng chuyển sang xanh.
Một lúc lâu sau nàng mới khôi phục lại tinh thần: "Loại chuyện này không thể mang ra đùa..."
"Chuyện sinh tử sao có thể mang ra đùa." Như Tiểu Lam nghiêm túc nhìn chằm chằm nàng: "Nếu ngươi thật sự có đôi mắt âm dương, vì sao lại không nhìn thấy đệ đệ ngươi đang ở bên cạnh?"
Tiên cô chợt lùi về phía sau một bước, nhưng mà nàng quên phía sau có ghế dựa. Kết quả ngã thật mạnh xuống.
Rối tinh rối mù một trận vang, kinh động thúc thúc cùng thẩm thẩm của tiên cô ở bên ngoài.
"Đây là xảy ra chuyện gì?" Thúc thúc tiên cô không hiểu nói.
Thẩm thẩm tiến lên đỡ tiên cô dậy, quan tâm nói: "Có phải hay không lại có tử khí quấy phá ngươi?"
Không đợi tiên cô mở miệng, Như Tiểu Lam tiếp lời nói: "Không phải tử khí, là biểu đệ của nàng đến tìm nàng."
"Của nàng... Đệ đệ... Con chúng ta?"
Thúc thúc cùng thẩm thẩm sững sờ tại chỗ.
"Hài tử kia hiện tại đang ở trên người nàng, toàn thân trắng bệch như bị ngâm nước. Các ngươi hẳn là biết hắn là ai đi?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Con... Con ta?"
"Sao có thể... Hài tử đáng thương của ta!"
Tiên cô trơ mắt nhìn thúc thúc cùng thẩm thẩm của mình thống khổ kêu thất thanh.
"Hài tử của ta không phải đã đi đầu thai rồi sao?" Thẩm thẩm lắm lấy tay áo tiên cô: "Ngươi đã nói, ngươi nhìn thấy hắn đi rồi."
Sắc mặt tiên cô xanh mét: "Tiểu đệ đã đi. Ta tận mắt nhìn thấy, thẩm thẩm chẳng lẽ ngươi tin lời người ngoài mà không tin ta sao?"
"Đương nhiên là ta tin ngươi..."Thẩm thẩm còn chưa dứt lời, chợt thấy Như Tiểu Lam giương tay ném một lá bùa ra.
Lá bùa kia tựa như có mắt, lập tức bay đến trên người tiên cô.
Một cái bóng màu trắng dần dần hiện ra ở trên người nàng.
Thẩm thẩm tiên cô kinh hô một tiếng, suýt nữa té xỉu trên mặt đất.
"Con ta! Con ta, nó thật sự còn ở đây!" Thúc thúc khóc thét bổ nhào qua.
Tiên cô bị cái bóng trắng trên người mình dọa cho sợ hãi, liên tục thối lui về phía sau. Vung tay loạn xạ: "Tránh ra, ngươi mau tránh ra!"
Cái bóng màu trắng chậm rãi bò lên cổ nàng, cánh tay tái nhợt gắt gao quấn quanh người nàng.
Tiên cô thối lui đến ven tường, phía sau không còn đường để lui, tuy rằng nàng có thể nhìn thấy bóng trắng, nhưng lại không sờ được đến nó, cho nên không có cách xua đuổi nó đi.
"Ngươi không phải có đôi mắt âm dương sao?" Như Tiểu Lam nhìn tiên cô hoảng sợ thất thố: "Chẳng lẽ ngươi không biết nó vẫn luôn đi theo bên người ngươi?"
"Không... Không!" Tiên cô vung loạn hai tay: "Đây không phải sự thật, ta có đôi mắt âm dương, thứ này không thể dọa sợ được ta đâu!"
"Ngươi mở to mắt ra mà nhìn xem, nó là ai?" Như Tiểu Lam nhìn oán linh ôm cổ tiên cô, hai dòng lệ chảy dài từ đôi mắt trống rỗng xuống.
Nàng không nghe thấy thanh âm oán linh, nhưng lại có thể cảm giác được cảm xúc của nó.
Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Vì sao ngươi lại đẩy ta xuống giếng...
Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Ta thích ở cùng tỷ tỷ, nhưng vì sao ngươi lại lừa đẩy ta xuống giếng...
Thanh âm kia không phải từ trong miệng oán linh phát ra, nhưng lại có thể trực tiếp xuyên thấu qua đầu óc Như Tiểu Lam, thanh âm lạnh băng tuyệt vọng lần lượt vang vọng ở trong đầu nàng.
Đáng tiếc, đầu sỏ chân chính gây tội lại không nghe thấy thanh âm tuyệt vọng này.
Như Tiểu Lam cảm thấy có chút châm chọc.
Bóng trắng lúc này đã bò đến trên đầu tiên cô, hốc mắc trống trơn đối diện với đôi mắt nàng.
Tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Ta lạnh nha... Vì sao ngươi lại để ta ở một mình dưới giếng...
Tiên cô phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân thể nghiêng ngả lảo đảo.
"Vì sao ngươi lại giết đệ đệ của mình?" Như Tiểu Lam nhìn xuống nàng: "Vì sao ngươi phải ngụy trang chính mình có đôi mắt âm dương?"
Thúc thúc cùng thẩm thẩm tiên cô hiển nhiên đã bị một màn trước mắt này làm cho sợ ngây người, nghe xong lời này mặt càng không có chút máu.
"Con chúng ta... Không phải bị tử khí hại chết sao?"
"Con chúng ta rốt cuộc vì sao lại chết!"
Đối mặt với tiếng gào thét mất khống chế của hai phu thê, tiên cô vô pháp đáp lại, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Ngươi vì sao muốn lừa gạt thân nhân của mình, ngươi rõ ràng chỉ là một nữ tử bình thường đến không thể bình thường hơn, vì sao lại muốn lừa gạt thôn dân, cái gì mà tử khí, ngươi căn bản cái gì cũng không nhìn thấy!"
Ở trước lời chất vấn của Như Tiểu Lam tiên cô phát ra tiếng kêu thảm thiết, oán linh phủ lên trên mặt nàng, mà nàng cái gì cũng không làm được, không chạm được vào đối phương, cũng không thể đuổi nó đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...