Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Như Tiểu Lam kêu chít chít, không ngừng giãy giụa.
"Ngươi chờ ta ở đây." Thanh Mặc Nhan ôm mèo hương, vội vàng đi về phía sau những cây cối ở cạnh đó.
Hôm nay là ngày đặc biệt, cho nên hắn không thể để nó rời khỏi người hắn.
Thân thể Như Tiểu Lam không ngừng vặn vẹo, giống như một con rắn.
Thanh Mặc Nhan không có biện pháp, chỉ có thể ôm thật chặt lấy nó, tay lại không ngừng vuốt ve đầu nó, hy vọng động tác của hắn có thể làm nó cảm thấy thoải mái hơn.
Dần dần, giãy giụa của mèo hương cũng trở nên yếu ớt đi, một đạo ánh sáng như có như không từ trên người nó phát ra, hơn nữa ánh sáng kia càng ngày càng nồng đậm, tựa như một ngọn lửa vô hình bao vây lấy nó.
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan chứa đầy kinh ngạc, thân thể mèo hương bắt đầu có biến hóa, trong chớp mắt, mèo hương màu đen ở trong ngực hắn dần dần biến ảo thành một nữ hài tử khoảng bốn, năm tuổi.
Thanh Mặc Nhan cứng đờ tại chỗ.
Nữ hài tử khuôn mặt nhỏ béo tròn, thân mình trơn bóng cuộn tròn ở trong ngực hắn.
Hết thảy những việc này khiến hắn cảm thấy như là đang nằm mơ!
Thanh Mặc Nhan đứng ngốc lăng nửa ngày, động tác cứng đờ vươn tay ra, khẽ sờ sờ lên mặt nữ hài.
Xúc cảm mềm ấm tinh tế.
Nữ hài chu cái miệng nhỏ lên, lẩm bẩm cái gì đó rồi cọ cọ đầu vào ngực hắn, hình như là muốn tránh né tay hắn.
Động tác của nàng giống hệt với vật nhỏ.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan không nhịn được nổi lên một trận đánh trống reo hò, loại cảm giác kinh hỉ cùng khẩn trương này khiến hắn không nói lên lời.
Không nghĩ tới sủng vật cư nhiên sẽ mang đến cho hắn một kinh hỉ lớn đến như thế.
Ở thời điểm hắn yêu thương vuốt ve khuôn mặt nàng, thì lại có một đạo ánh sáng từ trên người nàng phát ra, thân thể nữ hài dần dần biến ảo về với hình dáng mèo hương.
Thanh Mặc Nhan đem Như Tiểu Lam đặt ở trong bàn tay, nhìn nàng đang hô hô ngủ say.
Thậm chí hắn còn chưa kịp nghĩ ra vì sao lại có loại biến hóa này, cả trái tim đều bị một loại cảm xúc chờ mong mãnh liệt chiếm cứ.
Hiện tại vật nhỏ vẫn còn non nớt, có phải hay không chờ khi nó lớn lên, thì nữ hài tử kia cũng sẽ lớn lên theo?
Trong đầu hắn hiện lên một khuôn mặt nhỏ béo tròn, mắt to tròn xoe, với một đôi con ngươi màu xanh ngắt.
Thật là khiến cho người khác phải chờ mong, muồn nhìn một chút hình dáng của nàng khi lớn lên.
Thanh Mặc Nhan giơ mèo hương lên, gương mặt lộ ra tươi cười vui sướng.
Đúng lúc này, Như Tiểu Lam tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, thứ đầu tiên nàng thấy là gương mặt đang mỉm cười của Thanh Mặc Nhan.
Thiên a!
Nàng bị dọa cho giật mình, lông trên người đều dựng cả lên.
Đang nhiên hắn lại nhìn nàng rồi cười đến sáng lạn như thế làm cái gì, chẳng lẽ hắn chuẩn bị mang nàng đi làm thuốc dẫn nên mới cảm thấy cao hứng?
"Chít chít!" Sát nhân, mau thả ta ra, ngươi mà làm như vậy thì sẽ để mất đi một sủng vật hết sức dễ thương đấy...
Như Tiểu Lam càng nghĩ càng cảm thấy biểu tình của Thanh Mặc Nhan hết sức quỷ dị, nghĩ vậy nàng lại liều mạng giãy giụa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...