Thanh Mặc Nhan đi theo Huyền Ngọc ra bên ngoài, xung quanh thư phòng đã tụ họp không ít người, ngay cả chủ bộ Canh tiên sinh cùng lục sư Cố tiên sinh cũng đều có mặt.
Huyền Ngọc chỉ vào cái hộp gỗ trên mặt đất: "Vừa rồi ta thử sai người thiêu con rối kia đi, nhưng mà khi củi đã cháy hết, thì thấy con rối vẫn hoàn hảo không bị tổn hao gì."
Thanh Mặc Nhan nhíu nhíu mày, phun ra hai chữ: "Thử lại."
Huyền Ngọc phân phó tạp dịch mang đến đây một cái chậu than, ở trước mặt mọi người châm lửa vào, cũng đem hộp gỗ đựng con rối ném vào trong.
Hộp gỗ gặp phải lửa phát ra thanh âm bạch bạch, không bao lâu liền bốc cháy lên.
Tất cả ánh mắt mọi người đều tụ họp ở chậu than, mắt trông mong nhìn hộp gỗ bị lửa thiêu dần hóa thành tro tàn.
Thân ảnh con rối dần dần lộ ra, sáng lên trong đống lửa, gương mặt được điêu khắc từ bạch ngọc mang theo vẻ dữ tợn trừng mắt nhìn bọn họ, khóe mắt sau đó lại cong cong lên, quỷ dị đến nói không nên lời.
"Đúng là tà môn, vì sao nó lại không bị lửa thiêu cháy?" Trong đám đông có người thấp giọng thở dài.
"Đâu chỉ là tà môn, ngươi không phát hiện... y phục ở trên người nó cũng không bị dính lửa hay sao?"
"Thứ này...chẳng nhẽ là bị quỷ ám..."
"Không có khả năng, ở đây là Đại Lý Tự, nếu trên đời thật sự có quỷ tồn tại, chúng nó cũng tuyệt đối không dám tìm đến nơi này."
Nha môn tràn đầy sát khí, ngay cả quỷ sợ là cũng không dám bước vào.
Thanh Mặc Nhan nhìn ngọn lửa trong chậu than dần dần tắt, con rối kia lại hoàn hảo không bị tổn hại gì, khóe miệng còn gợi lên giống như đang cười nhạo bọn họ vô năng.
"Mang ít dầu tới." Thanh Mặc Nhan lạnh lùng nói.
Rất nhanh, có người mang một ít dầu đến, dội lên trên người con rối kia.
"Tiếp tục đốt." Thanh Mặc Nhan phân phó.
Lúc này đây, toàn thân con rối đều bị ngọn lửa bao bọc lấy.
"Kẽo kẹt...kẽo kẹt..." Tứ chi nó vang lên âm thanh quái dị, giống như đang hợp lực giãy giụa trong đống lửa.
Mọi người ở đây hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào nó, đột nhiên "Phanh" một tiếng vang lớn, ngọn lửa bị nổ tung.
"Thế tử cẩn thận!" Huyền Ngọc nhanh chóng che ở trước người Thanh Mặc Nhan.
Tia lửa vung ra khắp nơi khiến mọi người phải nhanh chóng lùi lại phía sau, thẳng đến khi cách xa khoảng mười bước thì mới ổn định tâm thần được, tất cả lại đồng loạt nhìn về phía chậu than.
Con rối vẫn êm đẹp nằm ở nơi đó, gương mặt bạch ngọc không bị dính dù chỉ là một điểm màu đen, ngay cả y phục cũng hoàn hảo không bị tổn hao gì, dầu vừa rồi đổ lên cũng không còn lưu lại một chút dấu vết nào.
"Thiếu...Thiếu Khanh đại nhân, hay là chúng ta tìm hòa thượng đến xem đi..." Có người khẩn trương nói.
Tìm hòa thượng tới chính là phải làm pháp sự.
Sắc mặt Thanh Mặc Nhan lạnh băng, ai cũng đoán không ra rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Thế tử." Huyền Ngọc thử gọi: "Chúng ta phải xử trí như thế nào?"
Thiêu cũng không được, cái này thật sự làm cho người ta hết đường xoay xở.
"Tìm cái rương sắt đến đây, đem nó bỏ vào trong rồi khóa lại, không có lệnh của ta, không kẻ nào được đến gần nửa bước." Thanh Mặc Nhan ra mệnh lệnh.
Huyền Ngọc vội vàng phái người đi chuẩn bị rương sắt.
"Tạp dịch bị nó khống chế hôm nay đâu?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Hắn đã tỉnh, nhưng bản thân lại suy yếu đến mức không thể xuống giường được." Huyền Ngọc bẩm báo: "Thuộc hạ đã hỏi qua hắn, nhưng hắn lại không nhớ nổi những gì đã xảy ra, tìm y quan đến khám, thì biết bây giờ hắn đã bị ngu dại, cũng không biết sau này có thể hồi phục lại hay không..."
Tay đang xoa cằm của Thanh Mặc Nhan có chút cứng đờ.
Ngu dại...chẳng lẽ cứ bị cái thứ quái dị này bám vào thì đều sẽ trở nên như vậy?
Hắn không dám tưởng tượng đến cảnh vật nhỏ sau khi tỉnh dậy sẽ bị biến thành ngu dại.
Trong đầu hiện lên một đôi mắt tròn xoe, tràn ngập linh tính đang nhìn vào hắn, lúc thì lấy lòng, lúc lại làm nũng...
Hắn cảm thấy bất an khi nghĩ đến vật nhỏ của hắn cũng sẽ bị biến thành như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...