Việc Liễu Dương quận chúa ngã từ trên ấm đình xuống khiến yến hội tan rã trong không khí không vui.
Cô mẫu và Tần Thiệu Du được Tần Thiên Du cùng nhị thiếu gia hộ tống về Thanh Hầu phủ trước.
Thanh Mặc Nhan dẫn theo Như Tiểu Lam trực tiếp tiến cung.
"Biết lát nữa nên nói thế nào chưa?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam cong cong mắt mèo: "Yên tâm đi, ta đã nhớ kỹ."
Thanh Mặc Nhan nhéo mạnh lên mặt nàng mấy cái.
Khuôn mặt Như Tiểu Lam bị kéo thay đổi hình dạng, nàng cũng không dám phản kháng, chỉ nhếch miệng cười cười.
Không có biện pháp a, ai bảo nàng nhất thời xúc động lôi kéo Liễu Dương quận chúa nhảy xuống ấm đình, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Thanh Mặc Nhan cũng chỉ có thể nhanh chóng đem nàng tiến cung để giải quyết, bằng không sẽ khiến cho Hoàng hậu bất mãn.
Hoàng đế nghe nói Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam tiến cung, rất nhanh liền triệu bọn họ vào đại điện.
Thanh Mặc Nhan không chút giấu giếm, đem chuyện xảy ra ở trong phủ Liễu Dương quận chúa nói qua một lần, dù cho hắn không nói, tin tưởng việc này rất nhanh cũng sẽ truyền đến tai Hoàng hậu nương nương.
Quả nhiên, Thanh Mặc Nhan vừa nói xong, ngoài điện liền truyền đến tiếng thông bẩm của thái giám: "Hoàng hậu đến."
Sắc mặt Hoàng hậu rõ ràng không tốt, tiến đến trước điện hành lễ với Hoàng thượng.
"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói Liễu Dương quận chúa bị người ta đẩy từ trên ấm đình xuống!"
Hoàng thượng nhìn Thanh Mặc Nhan đứng ở phía dưới: "Mặc Nhan mới vừa nói trẫm nghe việc này."
Hoàng hậu chuyển hướng ánh mắt hầm hầm nhìn Thanh Mặc Nhan, khi nàng nhìn thấy Như Tiểu Lam đứng ở phía sau hắn, ánh mắt càng trở nên sắc bén hơn.
"Thần thiếp cũng chỉ có ý tốt, muốn giúp biểu muội Thiếu khanh tìm được một gia đình ưng ý, vậy mà người Thanh Hầu phủ các ngươi lại đối đãi với bổn cung như thế, đẩy Liễu Dương quận chúa từ trên ấm đình xuống."
Thanh Mặc Nhan hơi cúi đầu, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hoàng hậu nương nương có điều không biết, việc này là do Liễu Dương quận chúa bị một thế lực không rõ nào đó thao túng."
Hoàng hậu ngẩn người, tiếp theo cười lạnh ra tiếng: "Ngươi chính là Đại lý tự Thiếu khanh, vậy mà cũng có thể nói ra loại chuyện vô lý như thế."
"Vi thần không nói dối, ánh mắt Tiểu Lam có thể nhìn thấy những thứ người thường không nhìn thấy được, nàng nhìn thấy có vật bám vào trên người Liễu Dương quận chúa, vì vậy dưới tình thế cấp bách mới kéo Liễu Dương quận chúa ra... Không nghĩ tới sẽ trượt chân ngã xuống ấm đình, việc trước đó Liễu Dương quận chúa đẩy biểu muội của thần xuống mọi người cũng nhìn thấy rất rõ ràng."
Nghe xong lời này, Hoàng hậu liền ngẩn người.
Nàng đi quá nhanh, sau khi nghe được tin tức Liễu Dương quận chúa bị Như Tiểu Lam đẩy xuống khỏi ấm đình liền vội vàng chạy tới đây, không nghĩ tới chuyện này còn có mặt khác như vậy.
Hoàng đế nhìn Hoàng hậu đang xấu hổ, tiếp lời nói: "Là Liễu Dương quận chúa đẩy biểu muội của Mặc Nhan xuống ấm đình trước."
Hoàng hậu còn chưa kịp tức giận đã bị nghẹn họng nuốt trở về.
Như Tiểu Lam hai mắt vụt sáng nhìn về phía Hoàng hậu.
Hoàng hậu đúng lúc nhìn qua nàng, châm chọc nói: "Quả là một hài tử không giống với bình thường, chỉ tiếc là một chút quy củ cũng không hiểu, xem ra sau này Thiếu khanh sẽ phải vất vả không ít."
Thanh Mặc Nhan đang muốn nói tiếp, chợt thấy Như Tiểu Lam xê dịch người về phía sau hắn, nắm chặt góc áo của nàng.
Hoàng hậu nhìn thấy một màn như vậy trong lòng càng thêm khó chịu.
Trắng trợn biểu hiện ra sự sợ hãi với nàng, thật giống như nàng là lão hổ ăn thịt người vậy.
"Làm sao, chẳng lẽ đứa nhỏ này lại nhìn thấy được những thứ mà người thường không nhìn thấy?" Hoàng hậu âm thầm trào phúng.
Lúc này Hoàng đế cũng nhìn về phía Như Tiểu Lam.
"Thật nhiều oán khí..." Như Tiểu Lam vẻ mặt khiếp đảm chỉ vào sau lưng Hoàng hậu: "Thật sự quá nhiều, các nàng đều là cung nữ nơi này sao?"
Hoàng hậu chỉ cảm thấy phía sau có khí lạnh ùa tới.
Như Tiểu Lam quả thực là mở miệng nói bậy.
Hoàng hậu quản lý hậu cung, làm sao có chuyện trong tay không dính chút máu nào, cho nên Thanh Mặc Nhan mới nghĩ ra biện pháp này.
Cái này gọi là trong lòng có quỷ, tâm liền bất an.
Nghe Như Tiểu Lam nói như thế, đến Hoàng đế cũng sởn cả tóc gáy.
"Tiểu Lam nhìn xem bên người trẫm có thứ kỳ quái gì hay không?" Hoàng đế hỏi.
Như Tiểu Lam nghiêng đầu nhìn một hồi, giòn tan nói: "Hoàng đế gia gia trên người toàn là hoàng kim lấp lánh, mấy thứ kia không dám tới gần đâu."
Ý tứ là, Hoàng đế là chân long thiên tử, mấy thứ kia đương nhiên tránh còn không kịp.
Hoàng đế vô cùng hài lòng, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía Hoàng hậu không khỏi mang theo chút kiêng kị.
"Không biết có cách nào loại bỏ thứ bất thường kia không?" Hoàng đế hỏi.
Như Tiểu Lam bĩu môi: "Trong cung không phải còn có cao tăng đó sao?"
Hoàng đế bất đắc dĩ nói: "Cao tăng kia đã dẫn theo đồ đệ rời khỏi đây rồi."
Như Tiểu Lam lúc này mới biết Lăng Tĩnh Tiêu đã rời đi, cũng không biết bát điện hạ Vu Phong Hoa có thu phục được đối phương hay không...
"Vậy đành phải mượn những món đồ mà cao tăng đã từng dùng qua." Như Tiểu Lam bậy bạ nói: "Mỗi ngày phải để Hoàng hậu mang theo bên người, không được đi loạn khắp nơi, miễn cho những thứ không rõ kia bám lên trên người người khác."
"Người tới, đến Phật tháp, đem đệm bồ đoàn cao tăng từng dùng tới đây, đem đến cung Hoàng hậu." Hoàng đế phân phó thái giám.
Hoàng hậu kinh sợ trợn mắt há hốc mồm, không đợi nàng kịp nói câu nào, Hoàng đế đã hoàn toàn tin lời tiểu nha đầu kia nói.
Vốn định đòi lại mặt mũi cho Liễu Dương quận chúa, ai ngờ thế cờ lật ngược chính mình lại bị thua tiền.
Khi Thanh Mặc Nhan mang Như Tiểu Lam trở lại Thanh Hầu phủ, đã là chạng vạng tối.
Vừa xuống xe Như Tiểu Lam liền bổ nhào lên người Thanh Mặc Nhan.
"Có chuyện gì?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
Như Tiểu Lam chỉ về phía mặt trời: "Ngươi quên rồi sao?"
Thanh Mặc Nhan đột nhiên nhớ tới hôm nay là ngày cổ độc trong người hắn phát tác.
Bởi vì ngày nào cũng có nàng ở bên cạnh, đã khiến hắn quên đi những chuyện quan trọng này.
Như Tiểu Lam cười hì hì treo ở trên người hắn: "Ta đói bụng, không còn sức di chuyển, ngươi ôm ta đi."
Trắng trợn táo bạo giở trò xấu.
Tuy rằng trên mặt Thanh Mặc Nhan không có biểu cảm gì, nhưng cũng không có ý muốn cự tuyệt nàng.
Trực tiếp ôm nàng đi nhanh vào trong phủ.
Đêm đó, cô mẫu phái người đến tìm Thanh Mặc Nhan, muốn hắn điều tra rõ hơn về Úy Tử Ngang.
"Cô mẫu ngươi muốn đem Tần tỷ tỷ gả cho Úy Tử Ngang sao?" Như Tiểu Lam ngồi ở trên đùi Thanh Mặc Nhan, dương khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
"Là có ý định này." Thanh Mặc Nhan dùng bút lông chuyên tâm viết chữ: "Đừng thấy hắn chỉ là quan võ thất phẩm, người này cẩn thận chặt chẽ, trong triều cũng không kéo bè kết phái."
"Hắn cưới Tần tỷ tỷ rồi sau này còn cưới thêm người khác nữa không?" Như Tiểu Lam hỏi.
Thanh Mặc Nhan ngừng động tác trên tay lại.
"Ngươi muốn nói cái gì."
Như Tiểu Lam bất an hoạt động thân mình: "Nếu hắn còn cưới thêm nhiều nữ nhân khác, ngươi vẫn nên bảo cô mẫu đừng đem Tần tỷ tỷ gả cho hắn."
"Vì sao?" Thanh Mặc Nhan nghiêm túc nhìn nàng.
"Không vì sao cả, nếu như vậy Tần tỷ tỷ sẽ không hạnh phúc."
"Tam thê tứ thiếp là chuyện hết sức bình thường." Thanh Mặc Nhan cố ý xụ mặt nói: "Ngươi không cần hồ nháo."
"Ta mới không hồ nháo, tại sao chỉ có nam nhân các ngươi mới được phép tam thê tứ thiếp, còn nữ nhân lại không được phép có nhiều nam nhân, đây là không công bằng, một người trong tim có nhiều chỗ trống, chứa được người này rồi lại chứa thêm được nhiều người khác, lấy tư cách gì để bắt nữ nhân phải tử thủ vì họ cả đời."
Thanh Mặc Nhan nhìn nàng, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc: "Vậy ý của ngươi là, bảo ta tìm cho biểu muội một nam nhân không bao giờ nạp thiếp?"
Như Tiểu Lam gật đầu.
"Nguyên lai là như vậy." Thanh Mặc Nhan bỏ bút lông xuống nghiêm túc nhìn nàng: "Nói như thế, sau này ngươi cũng không muốn ta nạp thiếp?"
Như Tiểu Lam suýt nữa bị sặc nước miếng của chính mình.
Tại sao lại vòng đến trên người nàng rồi, bọn họ rõ ràng là đang nói đến chuyện của Tần Thiệu Du có được hay không!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...