Như Tiểu Lam ngồi trên ghế dựa ngáp mấy cái liền.
Hạ nhân thi hành gia pháp hai tay run rẩy đánh nhẹ gậy xuống.
"Các ngươi đều chưa ăn cơm sao, chút điểm khí lực cũng không có." Như Tiểu Lam oán giận nói: "Bằng không các ngươi đánh thay bọn họ đi, ta là người công tư phân minh, tuyệt đối sẽ không vì là người của mình mà thủ hạ lưu tình."
Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho hai hộ vệ bên người.
Tuy rằng hai người họ không biết nàng đã dùng biện pháp gì, nhưng tình hình trước mắt này rõ ràng nàng đã giở thủ đoạn trong đó, đòn gậy nào cũng đánh xuống người hộ vệ, vậy mà người phải chịu đau lại là lão Hầu gia cùng nhị thiếu gia.
Hại hộ vệ tiến lên không nói một lời đoạt lấy gậy gỗ.
"Dừng tay!" Nhị thiếu gia cùng Ngũ thị đồng thời kêu lên, lúc trước ở trong cung, Như Tiểu Lam từng dùng thủ đoạn này để giáo huấn Liễu Dương quận chúa, Ngũ thị sốt ruột đến hai tròng mắt đều đỏ, vì sao nàng lại quên mất chuyện này.
Tiểu yêu quái này biết một chút tà môn dị thuật.
"Đừng đánh!" Ngũ thị cầu xin nói.
Như Tiểu Lam không thèm để ý đến nàng ta: "Đã nói là sẽ đánh năm mươi gậy, tại sao chưa được một nửa các ngươi đã đổi ý, khó trách Thanh Mặc Nhan lại không muốn tin tưởng các ngươi, nói chuyện không giữ lời như thế, đến ngay cả tiểu hài tử cũng không bằng, hừ!"
Hạ nhân trong phủ hai mặt nhìn nhau.
Vừa rồi nói đánh năm mươi gậy là do chính miệng lão Hầu gia nói ra. Nhưng mà tình hình trước mắt lại có chút quỷ dị, người bị đánh không kêu lấy một tiếng, Hầu gia cùng nhị gia bên kia lại kêu rên liên tục.
"Như Tiểu Lam, ngươi dám... Ngươi dám..." Đầu ngón tay nhị thiếu gia chỉ thẳng vào Như Tiểu Lam.
Như Tiểu Lam bẹp miệng, hai hộ vệ kia bắt đầu dùng sức vung gậy trong tay.
Nhị thiếu gia kêu thảm một tiếng ngã gục xuống đất.
Tình hình lão Hầu gia bên kia cũng không tốt hơn là bao, đầu đầy mồ hôi lạnh, mặt xám như tro.
Trong lòng Như Tiểu Lam không khỏi có chút dao động, nhìn dáng vẻ lão già này xem ra sắp không chịu được nữa, mặc kệ nói thế nào, hắn cũng là phụ thân Thanh Mặc Nhan, không thể thật sự đem hắn đánh chết được.
Như Tiểu Lam nói với hai tên hộ vệ đang phạt gậy: "Kiềm chế chút đi, đỡ mệt."
Hai người hiểu ý, ra tay nhẹ hơn.
Cuối cùng cũng đánh xong năm mươi gậy.
Có người tiến lên nâng hộ vệ bị đánh dậy.
Như Tiểu Lam vội vàng kêu lên: "Nhanh chút, đi chuẩn bị cáng, nâng hắn trở về."
Hộ vệ kia không hiểu chuyện gì, hắn bị đánh nửa ngày đến ngay cả một chút cảm giác đau cũng không có, lại nhìn Hầu gia cùng nhị thiếu gia bên kia, y phục trên người ướt đẫm tựa như vừa được vớt từ dưới nước lên, trên mặt không có nửa điểm huyết sắc.
"Không cần cáng, thuộc hạ có thể tự đi được, đa tạ Như cô nương quan tâm." Hộ vệ nói.
"Không được không được, bị đánh lâu như vậy, phải có chuyện, nâng đi." Như Tiểu Lam lập tức bảo người nâng cán lại đây, không đợi đối phương đồng ý, trực tiếp sai người ấn hắn lên trên, nâng ra ngoài cửa. (Tưởng tượng mà thấy chết cười:v)
Cái gì mà cần phải có chuyện... Hộ vệ bất đắc dĩ đành thành thành thật thật nằm yên trên cáng.
Lão Hầu gia ghé vào trên bàn, hai tay nắm chặt cạnh bạn, không ngừng run run.
Nhị thiếu gia bên kia đã sớm ngất đi, Ngũ thị khóc một tiếng cao một tiếng thấp.
Gân xanh trên thái dương lão Hầu gia nổi hết lên, hắn liếc nhìn thanh bảo kiếm bày trí trên tường, nhịn đau tiến lên, một tay rút kiếm ra, trực tiếp đâm về phía Như Tiểu Lam đang bước ra ngoài cửa.
Vài tên hộ vệ cảm nhận được tiếng gió bất ổn phía sau, đồng loạt quay đầu ngăn cản, đúng lúc này, từ ngoài cửa bay tới một vật kêu "Đinh" một tiếng giòn tan, nó đánh mạnh lên trên mũi kiếm, đánh cho bảo kiếm rơi xuống đất, kiện đồ vật kia cũng rơi xuống đất theo.
Mọi người cúi đầu nhìn, là ngọc bội quan viên tứ phẩm hay đeo bên hông.
"Thế tử!"
"Thế tử đã trở lại."
Ngoài cửa có người kêu lên.
Đám người Huyền Ngọc trông coi cỗ kiệu đứng ở trong viện, Thanh Mặc Nhan lạnh mặt, bước vào cửa, đi đến đâu, hạ nhân trong phủ đều sợ hãi cúi thấp đầu thối lui sang hai bên.
Như Tiểu Lam vừa thấy Thanh Mặc Nhan miệng nhỏ lập tức lộ ra mỉm cười: "Thanh Mặc Nhan, ngươi đã về." Nàng bổ nhào qua ôm lấy thắt lưng Thanh Mặc Nhan.
"Không phải bảo người thành thật đợi ở trong viện sao, còn dám chạy loạn khắp nơi." Thanh Mặc Nhan cúi người dùng tay đánh mạnh hai cái lên mông nàng.
Như Tiểu Lam ăn đau muốn né tránh, nhưng lại nhớ tới ngực hắn đang bị thương, nên không dám làm ra động tác quá lớn, đành đem thân thể xoay tới xoay lui.
Thanh Mặc Nhan đánh xong hai cái liền thu tay lại, mệnh lệnh nàng vào trong kiệu chờ trước, rồi mới xoay người bước vào cửa một lần nữa.
"Phụ thân thật khí phách, thừa dịp ta không có ở đây làm khó một tiểu nha đầu, còn mang cả gia pháp ra."
Lão Hầu gia tức đến cả người phát run: "Nàng đã ở trong phủ chúng ta thì cũng phải tuân theo quy củ phủ chúng ta, phạm lỗi chẳng lẽ không nên xử trí sao?"
"Ngươi có quan hệ gì với nàng?" Thanh Mặc Nhan ngữ khí lạnh băng.
Lão Hầu gia khóe miệng rút rút.
"Nàng là người của ta, có nên giáo huấn hay không, hoặc giáo huấn như thế nào cũng phải do ta định đoạt, nàng mỗi ngày đều chỉ ở trong viện, xin hỏi phụ thân, nàng phạm phải lỗi gì, để ngươi phải lén lút từ phía sau muốn giết nàng."
Lão Hầu gia đau đến đòi mạng, nhưng cũng không muốn mình bị yếu thế trước Thanh Mặc Nhan, đành phải cắn răng nói: "Nàng dung túng thủ hạ, đùa giỡn nha hoàn bên người Ngũ thị."
"Ngũ thị?" Ánh mắt Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Ngũ thị: "Ngươi nói người trong viện ta trêu ghẹo nha hoàn bên người nàng?"
"Đúng, hơn nữa hộ vệ kia thấy sự việc bại lộ, còn giết người."
"Nếu đổi lại là người khác ta còn có thể tin, lời của Ngũ thị thì miễn đi." Thanh Mặc Nhan cười lạnh.
"Lúc trước Ngũ thị vào phủ như thế nào, hẳn là phụ thân vẫn chưa quên đi. Chưa xuất giá đã ở trà lâu câu dẫn nam nhân, nghĩ đến nàng cũng không phải thứ sạch sẽ gì, nha hoàn bên người nàng thì có thể sạch sẽ đến mức nào. Nói người trong viện ta đùa giỡn các nàng? Thật là quá buồn cười, bọn họ thiếu nữ nhân chỉ cần vào thanh lâu tìm một người mình thích rồi hưởng đêm xuân, cần gì phải dính vào loại dơ bẩn như thế."
Nghe xong lời này Ngũ thị thiếu chút nữa ngất đi.
Lúc trước ở trà lâu, nếu nàng không dùng thủ đoạn, hôm nay làm gì có chuyện được gả vào Hầu phủ.
Vốn tưởng rằng sẽ được sống những ngày tháng hưởng thụ như ý nguyện, chỉ cần được nhị thiếu gia yêu thích, ngày sau được sủng, dù cho ngày nào đó có cưới chính thất phu nhân cũng sẽ không vượt qua được vị trí của nàng.
Nhưng mà hiện tại xem ra, suy nghĩ lúc trước của nàng thật sự là quá buồn cười.
"Phụ thân tốt nhất đừng nên tin tưởng lời phụ nhân bất lương này nói, miễn cho gia đình không yên." Con ngươi Thanh Mặc Nhan nhiễm một tầng huyết sắc, tất cả mọi người đều bị tia lệ khí tản mát ra từ đáy mắt hắn dọa sợ, tay chân lạnh lẽo.
Lão Hầu gia rốt cuộc không duy trì được nữa, thân thể lung lay sắp đổ.
Hạ nhân hai bên vội vàng đỡ lấy.
Thanh Mặc Nhan vung ống tay áo xoay người bước ra khỏi cửa, trực tiếp lên kiệu gỗ, được đám người Huyền Ngọc nâng rời đi.
Hạ nhân bên cạnh nói thầm nói: "Hầu gia, bộ dáng Thế tử nhìn qua không giống bị thương nặng, chẳng lẽ lời đồn đãi là giả?"
Lúc này lão Hầu gia đã không rảnh để lo việc khác nữa, vội vàng sai người nâng mình trở về, sau khi vào phòng cởi quần ra vừa thấy, thiếu chút nữa đã bị dọa ngất đi.
Nhìn như vậy, thật giống như người vừa rồi bị gia pháp đánh là hắn.
"Mau, mau mời đại phu tới!"
Nhị thiếu gia cũng được người nâng về sân, Ngũ thị theo sát ở phía sau.
"Ngũ thị, ngươi lại đây..." Nhị thiếu gia thở hổn hển gọi Ngũ thị.
Ngũ thị không biết vì sao đột nhiên nam nhân này lại gọi nàng, liền bước nhanh tiến lên: "Nhị gia, có gì phân phó?"
Nhị thiếu gia giơ tay lên, "Ba" một cái tát lên mặt nàng: "Tiện phụ! Ta muốn hưu ngươi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...