Trở lại Hầu phủ, Như Tiểu Lam đang nghĩ tới đi tắm một cái thoải mái dễ chịu, rồi sau đó ngủ một giấc thật đẹp, chợt thấy Thanh Mặc Nhan từ trong phòng tắm bước ra, cư nhiên đã thay đổi một thân quan phục sạch sẽ.
Hơn nửa đêm, sao hắn lại ăn mặc thế này?
Phát giác ánh mắt khó hiểu của nàng, Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói: "Lát nữa trong cung sẽ ban thánh chỉ xuống, ta còn phải đi tiếp chỉ."
Lúc này Như Tiểu Lam mới nhớ tới ở trong cung Thái hậu, Hoàng đế nói là muốn ban thưởng cho hắn.
Tuy rằng lúc đó hắn đã cự tuyệt, bất quá sau đó Hoàng đế lại gọi hắn ra, hai người nói chuyện một lúc.
"Ngươi nói với Hoàng đế muốn được ban thưởng cái gì?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ hỏi.
Thanh Mặc Nhan mặc xong quan phục cũng không lập tức rời đi, mà là im lặng ngồi ở ghế tựa, nhàn nhã uống trà.
"Không có gì."
Ngoài miệng nói không có gì, nhưng nhìn dáng vẻ hắn lại giống như đang rất chờ mong, chẳng qua loại chờ mong cùng sốt ruột này chỉ có Như Tiểu Lam mới cảm nhận được.
"Ta cũng phải đi sao?" Nàng hỏi.
Thanh Mặc Nhan ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng cong lên: "Đúng."
Như Tiểu Lam vội vàng nhảy dựng lên: "Ta cũng nên thay y phục đi, ta mặc gì mới tốt đây?"
Thanh Mặc Nhan không chút hoang mang, đứng dậy mở tủ ra, chọn một bộ y phục cho nàng: "Liền mặc bộ này đi."
Đó là một kiện áo gấm đỏ rực, ở trên thêu hỉ thước nháo xuân.
Như Tiểu Lam nhìn bộ y phục kia, kiểu dáng lóa mắt như thế... Thật sự được sao?
Đúng lúc này, trong viện truyền đến tiếng hạ nhân thông bẩm: "Người trong cung tới, thỉnh thế tử đến tiền viện tiếp chỉ."
Thanh Mặc Nhan nhanh nhẹn giúp Như Tiểu Lam thay y phục, hai người đi đến tiền viện.
Hơn nửa đêm còn có người trong cung tới truyền chỉ, đã sớm kinh động từ trên xuống dưới Hầu phủ.
Lão Hầu gia cũng thay qua loa quan phục, mang theo quản gia trong phủ vội vàng chạy tới.
Nhị thiếu gia bị kinh hách ốm đau nằm liệt giường, Hầu gia thử hết mọi biện pháp cũng không thể làm hắn xuống giường cùng đi tới tiền viện được.
Thái giám từ trong cung đến hiển nhiên có quen biết với Thanh Mặc Nhan, gặp mặt liền nói chuyện vài câu.
Thanh Mặc Nhan như trước lạnh mặt, nhưng cũng không làm chậm trễ đối phương, sai người đưa hồng bao thưởng cho thái giám.
Lão Hầu gia nhìn hồng bao thật dày kia, khóe mắt giật giật.
Trong phủ hắn đang khó khăn, tiểu tử này ra tay cũng thật hào phóng.
"Muộn như thế... Thật vất vả cho công công." Lão Hầu gia cũng đi lại gần góp lời.
Tình huống hơn nửa đêm tới tuyên chỉ thế này cũng không nhiều lắm, khó tránh khỏi khiến lòng người ta cảm thấy bất an, không yên ổn nổi.
"Không biết thánh chỉ này là cho ai?" Lão Hầu gia thăm dò nói.
Thái giám cười cười: "Xin chúc mừng Hầu gia."
Trong lòng Hầu gia không khỏi kích động.
Nghe ý tứ này thánh chỉ hẳn là cho hắn đi, hơn nữa thái giám còn hướng hắn chúc mừng, chắc hẳn là chuyện tốt.
Nhĩ tới thảm cảnh bây giờ của Hầu phủ, trong lòng Hầu gia không khỏi dâng lên vô hạn kỳ vọng.
Chỉ cần Hoàng đế đề bạt hắn một lần nữa, cho dù chỉ để hắn làm công việc chạy vặt, hắn cũng nguyện ý đánh khuôn mặt già này đi.
"Thời gian không còn sớm." Thái giám nhìn lên trời: "Chúng ta còn phải về báo cáo kết quả với Hoàng thượng, người đã đến đông đủ?"
Thanh Mặc Nhan không hé răng, Hầu gia xấu hổ hướng thái giám chắp tay: "Nhị tử đột nhiên mắc bệnh nặng, không xuống giường được, không thể tiếp chỉ, thỉnh Hoàng thượng thứ tội."
"Nga? Bệnh nặng như thế, chẳng lẽ Thiếu khanh không mời Thái y trong cung tới sao?" Thái giám thuận miệng hỏi một câu.
"Không đáng ngại, nhị đệ ta chẳng qua bị cảnh tra tấn ở nhà tù Đại lý tự dọa sợ, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi." Thanh Mặc Nhan thản nhiên nói.
Thái giám nâng mắt lên, lại không hỏi tiếp.
Tra tấn ở nhà tù Đại lý tự có dạng gì, chỉ cần tưởng tượng một chút thôi cũng đủ khiến người ta sợ hãi, người bình thường nhìn thấy đừng nói là bị dọa đến bệnh, chính là dọa đến điên cũng bình thường.
Lập tức, thái giám giơ lên tờ thánh chỉ, tiếng nói the thé vang lên: "Thánh thượng có chỉ..."
Mọi người đồng loạt quỳ xuống đất.
Như Tiểu Lam theo sát bên người Thanh Mặc Nhan, cũng làm bộ làm tịch quỳ xuống.
Thân thể Thanh Mặc Nhan che nàng hơn phân nửa, cho nên lúc này không ai chú ý tới nha đầu giảo hoạt kia đang giả vờ quỳ, đến đầu gối còn chưa chạm đất, hơn nữa phía dưới đã có quần áo che đậy, hoàn toàn nhìn không ra.
Nội dung thánh chỉ dùng từ tương đối tối nghĩa khó hiểu, nàng chống lỗ tai lên nghe nửa ngày, miễn cưỡng nghe hiểu được một ít.
Nguyên lai Hoàng đế hạ chỉ, phong mẹ đẻ Thanh Mặc Nhan Lục thị lên làm nhất phẩm phu nhân.
Không khí trong viện một thoáng ngưng trụ.
Lão Hầu gia quỳ ở nơi đó, toàn thân run rẩy, sắc mặt xanh mét.
Thái giám tuyên thánh chỉ xong, ngạo mạn nâng mặt: "Thanh Hầu gia, mau tới tiếp chỉ."
Không tiếp chỉ tương đương với kháng chỉ, là tội chết phải rơi đầu.
Nếu không phải có hạ nhân bên người nâng đỡ, lão Hầu ra suýt nữa đã không đứng dậy được, thật vất vả mới đứng lên, đi đến trước mặt thái giám, hai tay tiếp nhận thánh chỉ, mở miệng tạ ơn, thanh âm so với khóc còn khó nghe hơn.
Như Tiểu Lam nhấp miệng nhỏ, tránh sau lưng Thanh Mặc Nhan xem náo nhiệt.
Bộ dáng lão Hầu gia nhìn thế nào cũng không giống đang cao hứng, thánh chỉ phong phu nhân hắn làm nhất phẩm, đây chính là chuyện tốt, người khác có cầu cũng không được vinh quang, nhưng mà việc này tới Thanh Hầu phủ, lại giống như là đang khóc tang, đen mặt.
"Thanh Hầu gia, Hoàng thượng khẩu dụ, muốn chúng ta tận mắt chứng kiến Thanh Mặc Nhan đến từ đường dập đầu mấy cái với mẫu thân hắn, xong xuôi mới có thể trở về phục mệnh."
Thân thể lão Hầu gia hoảng lên, suýt nữa té năn trên đất.
"Đến... Đến từ đường?"
Trong từ đường thờ phụng bài vị liệt tông Thanh Hầu phủ, phàm là người trong phủ được xưng là chủ tử, đều sẽ có bài vị, đương nhiên, những tiểu thiếp cùng nha đầu thông phòng sẽ không được hưởng đãi ngộ này.
Thái giám đứng ở nơi đó nhìn lão Hầu gia, hai bên rơi vào thế giằng co.
Cuối cùng, vẫn là Thanh Mặc Nhan đánh vỡ trầm mặc: "Chẳng lẽ phụ thân muốn kháng chỉ?"
Cơ mặt lão Hầu gia run rẩy, tựa hồ như muốn mắng chửi người, nhưng thái giám còn ở trước mặt, hắn không dám.
"Đã là khẩu dụ của Hoàng thượng, vậy mời công công đi theo ta." Hầu gia đau vạn phần vẫn phải làm ra tư thế mời người.
Người được phép đi vào từ đường không nhiều lắm, thân phận Ngũ thị căn bản không đủ tư cách, cho nên cuối cùng đi đến từ đường chỉ có thái giám, Thanh Mặc Nhan cùng lão Hầu gia mấy người bọn họ.
Lão Hầu gia nhìn lướt qua Như Tiểu Lam, lạnh lùng nói: "Người ngoài liền không cần theo vào đi?"
Không đợi Thanh Mặc Nhan mở miệng, Như Tiểu Lam đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt ống tay Thanh Mặc Nhan: "Ta lưu lại để bảo vệ Thanh Mặc Nhan, miễn cho ngươi khi dễ hắn!"
Nghe xong lời này, thái giám liền cười ra tiếng: "Khó trách đến ngay cả Hoàng thượng cũng yêu thích Như cô nương, quả nhiên là cái biết đau người."
Khóe miệng lão Hầu gia run rẩy, nghe thái giám nói thế, hắn thật không có cách nào đi trách cử Như Tiểu Lam nữa, đến ngay cả Hoàng thượng cũng thích người, ngươi dựa vào cái gì đi chỉ trích.
Quản gia trong phủ mở cửa từ đường, mọi người nối đuôi nhau đi vào.
Thanh Mặc Nhan bước chân chậm nửa nhịp, cố ý dừng ở phía sau.
Như Tiểu Lam nhấc góc váy đang chuẩn bị gian nan vượt qua ngạch cửa cao kia, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bàn tay to.
Ngẩng đầu, thấy Thanh Mặc Nhan đứng đó nhìn xuống nàng, ánh mắt trong trẻo, tựa như ánh trăng trên bầu trời đêm.
Ngay tại lúc nàng đưa tay nhỏ bé tới, để Thanh Mặc Nhan tùy ý ôm nàng đi qua cửa, nàng nghe thấy hắn nói nhỏ: "Con dâu hẳn là muốn gặp mẹ chồng đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...