Thanh Mặc Nhan chém một kiếm xuống, trong thân thể gấu bỗng nhiên phát ra tiếng kêu thê thảm: "Không cần!"
Da gấu rộng mở, lộ ra hai cái thiếu niên.
Trại chủ lập tức đen mặt, người của trại hắn sao hắn có thể không nhận ra.
"Các ngươi ở chỗ này làm gì?"
Hai thiếu niên nơm nớp lo sợ bò từ trong da gấu ra, quanh co nửa ngày không nói ra lời.
"Các ngươi cảm thấy loại trò chơi này rất vui sao?" Trại chủ hiển nhiên đã tức giận: "Trong trại chúng ta cũng không muốn lưu lại người như vậy, từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là người của Thanh Thủy trại nữa..."
"Trại chủ tha mạng!"
"Ta... Chúng ta nói, trại chủ đừng đuổi chúng ta."
Hai thiếu niên sợ hãi, nếu thật sự bị đuổi ra khỏi trại, làm sao bọn họ sống được a.
"Là... Là A Nhiễm, nàng bảo chúng ta giả làm gấu, nói là... Muốn hù dọa mọi người một chút."
"A Nhiễm?" Trại chủ tức đến phát run: "Nàng ở đâu?"
"Không, không biết chúng ta vừa nhìn thấy gấu đã chạy ngay đi, sau đó lại liều mạng trốn, không có nhìn thấy nàng."
Lúc này mọi người mới chú ý tới, trong đám người không có thân ảnh của A Nhiễm.
"Chẳng lẽ nàng vẫn đang ở trong phiến rừng kia?" Một thiếu niên yếu ớt nói.
Trại chủ lập tức phái người đến đó, không bao lâu liền phát hiện A Nhiễm đang hấp hối.
Nàng bị móng vuốt của gấu ngựa cào qua, từ phía bên trái mặt, đến đầu vai, toàn bộ bên trái thân thể đều là máu chảy đầm đìa.
Như Tiểu Lam ôm cổ Thanh Mặc Nhan nhìn mọi người nâng A Nhiễm từ trong vũng máu ra, đưa về trại chữa trị.
"Nàng sẽ chết sao?" Như Tiểu Lam hỏi.
"... Còn không bằng chết." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt bỏ lại một câu.
Đối với A Nhiễm này, một chút hảo cảm Như Tiểu Lam cũng không có, cho nên dù có tận mắt nhìn thấy nàng bị trọng thương như thế, ở trong hoạt động hiến tế tiếp theo, nhiệt tình của nàng đối với thịt gấu nướng vẫn không giảm dù chỉ là một chút.
Trại chủ tìm đại phu tốt nhất trong trại đến chữa trị cho nữ nhi của hắn.
Đại phu đeo hòm thuốc đi ra lắc đầu liên tục.
Bị trọng thương như thế, dù cho bảo vệ được tính mạng, khuôn mặt kia của A Nhiễm sau này cũng không thể gặp người được nữa.
Bị gấu tấn công, huyết nhục mơ hồ, dạng thần dược gì cũng không chữa trị được vết sẹo trên mặt nàng.
Tin tức A Nhiễm bị trọng thương rất nhanh đã truyền ra khắp trại, khi ngồi bên nửa trại, Như Tiểu Lam vừa ăn thịt, vừa nghe đám người bên cạnh khe khẽ nói nhỏ.
"... A Nhiễm thế nhưng tìm người giả làm gấu... Này cũng quá mức đi."
"Ai nói không phải, đều là do trước kia trại chủ quá sủng nàng."
"Đáng tiếc a, khuôn mặt đang êm đẹp, cứ như thế mà bị phá hủy."
"Sợ cái gì, ở Thạch Phường trấn, còn có cô nương không gả được?"
"Nói cũng đúng."
Như Tiểu Lam quay đầu lại nhìn Thanh Mặc Nhan, hắn cũng nghe thấy thanh âm nghị luận kia.
Nhưng mà ở trên mặt hắn, nàng không nhìn thấy bất cứ cảm tình dao động nào.
"Ngươi không cảm thấy có chút đáng tiếc sao?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
"Đáng tiếc cái gì?"
"Nữ hài tử kia a." Như Tiểu Lam dè dặt cẩn thận nhìn Thanh Mặc Nhan: "Ta cảm thấy... Nàng giống như rất thích ngươi..."
Thanh Mặc Nhan liếc nhìn nàng một cái: "Thích thì sao?"
Như Tiểu Lam tự biết mất mặt, có chút không xuống đài được: "Không sao... Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi."
"Có người thích ta, ngươi cảm thấy không thoải mái?" Đột nhiên Thanh Mặc Nhan hỏi một câu.
"Mới không phải!" Như Tiểu Lam tựa như bị phỏng nhảy dựng lên.
Nàng càng phản ứng kịch liệt như vậy, ý cười nơi đáy mắt Thanh Mặc Nhan càng sâu, chẳng qua trên mặt hắn vẫn giấu diếm rất tốt.
"Ta còn tưởng rằng ngươi không thích nàng tiếp cận ta đâu." Thanh Mặc Nhan thuận miệng nói.
Như Tiểu Lam há miệng, kỳ thực đến ngay cả nàng cũng không biết rõ rốt cuộc bản thân mình bị làm sao, chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này sẽ có người khác ngồi lên trên đùi Thanh Mặc Nhan, cả người nàng liền không thoải mái.
Có thể là do thói quen đi, nàng ở trong lòng an ủi chính mình như thế.
"Mới không phải... Chỉ là ta có thói quen ngủ cùng ngươi thôi." Nàng lẩm bẩm.
Nàng cảm thấy, này giống như là quen giường, ngủ thời gian lâu, sẽ hình thành thói quen với cái giường này, nếu cái giường này bị người khác cướp đi, kia nàng sẽ không ngủ ngon giấc được.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Đám người Huyền Ngọc nghe xong lời này, đều trợn mắt há hốc mồm.
Như cô nương lúc này mới lớn được bao nhiêu, cư nhiên có thể nói ra được những câu kinh thế như vậy.
Nguyên lai chân tướng là thế tử và tiểu phu nhân đã ngủ?
Như Tiểu Lam vui vẻ nhẹ nhàng cầm lấy xiên gỗ, ngồi nướng thịt gấu, hoàn toàn không chú ý tới Thanh Mặc Nhan sắp biến thành hóa thạch, khuôn mặt như bị hong khô ở trong gió đêm.
Hoạt động săn gấu cuối cùng cũng kết thúc, Như Tiểu Lam vuốt bụng nhỏ căng tròn, cảm thấy mỹ mãn đi theo Thanh Mặc Nhan trở về nhà gỗ.
"Ngày mai trong trại có săn cái gì nữa không?" Nàng hỏi Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc xấu hổ, cô nãi nãi, ngươi xem hoạt động săn bắt là đi cắm trại dã ngoại sao?
Như Tiểu Lam ngã xuống giường gỗ động cũng không muốn động, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói chuyện của Thanh Mặc Nhan.
Muộn như thế, Thanh Mặc Nhan hắn còn đang nói chuyện với ai?
Như Tiểu Lam tò mò ngồi dậy nhìn ra phía cửa sổ, chỉ thấy một trung niên nam tử đang đứng đó thấp giọng nói chuyện với Thanh Mặc Nhan.
Nàng nhận ra, hắn chính là người được cứu ra khỏi Loạn Thạch cốc Phùng Toàn Sơn.
Đái khái Thanh Mặc Nhan đang hỏi đối phương về những chuyện liên quan đến Độc phu nhân.
Nàng đang nghĩ, cơn buồn ngủ lại kéo đến, mơ mơ màng màng muốn nhắm mắt.
Vừa định ngủ, nàng bị tiếng ồn ào ngoài cửa sổ làm cho bừng tỉnh.
Khắp nơi trong trại đều là cây đuốc, mam tử trưởng thành cầm theo trường đao chạy tới chạy lui, trong nháy mắt, toàn bộ trại đều rơi vào trạng thái giới nghiêm.
Như Tiểu Lam bị dọa bay luôn cả cơn buồn ngủ: "Phát sinh chuyện gì?"
Nhìn nàng vội vội vàng vàng xuống giường đi giày, Thanh Mặc Nhan đi vào trấn an nói: "Không cần hoảng, trong trại có người mất tích, bọn họ là đang tìm người."
"Ai mất tích?" Như Tiểu Lam hỏi.
"Nữ nhi trại chủ, A Nhiễm."
Như Tiểu Lam sững sờ ở nơi đó, nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần được: "Làm sao có khả năng, nàng bị trọng thương như vậy..."
"Cho nên hiện tại đang lục soát trong trại."
Hai người đang nói chuyện, đã thấy có mấy vị nam tử cầm cây đuốc trong tay bước vào: "Thanh công tử, trại chủ chúng ta cho mời."
Như Tiểu Lam không nói gì, ôm chặt lấy eo hắn.
Ý tứ của nàng rất rõ ràng, nàng cũng muốn đi theo.
Thanh Mặc Nhan giúp nàng đi giày, dắt tay nàng ra khỏi cửa, Huyền Ngọc dẫn theo người gắt gao đi theo phía sau.
Mấy nam tử dẫn đường đưa bọn họ tới trước một căn nhà gỗ, cửa nhà gỗ rộng mở, trại chủ đang đứng ở cửa nói chuyện cùng với một nam tử ăn mặc như đại phu.
"Thanh công tử tới." Có người thông bẩm.
Trại chủ quay đầu nhìn về phía bọn họ, thần sắc ngưng trọng: "Thanh công tử, ngươi đến xem cái này."
Thanh Mặc Nhan mang theo Như Tiểu Lam bước vào cửa, chỉ thấy trong phòng bày một cái giường gỗ.
"Trước khi mất tích A Nhiễm đang nghỉ ngơi ở căn phòng này." Trại chủ nói, đồng thời chỉ về phía tấm vải bố mày trắng trên giường, trên vải bố màu trắng là một chữ "Độc" màu đỏ.
Như Tiểu Lam không hiểu rõ về chữ ở Hạ Quốc, nhưng mà chữ màu đỏ trên vải bố nàng lại biết: Đó là máu.
Tươi mới, vết máu vẫn còn chưa khô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...