Hạ Nam xác chết nằm la liệt trên đường, bốc lên một hôi thối khó chịu.
Cảnh tượng còn khủng khiếp hơn những gì nàng tưởng tượng.
Lam Tịnh từng chút thận trọng bước đi.
Nàng đi vào một y quán gần đó, bên trong không một bóng người, trên nền thuốc rơi vãi khắp nơi giống như từng có một cuộc hỗn chiến xảy ra ở đây.
Lam Tịnh cảnh giác đi một vòng y quán xác định không có ai ở đây nàng mới thở phào một hơi.
Trời cũng đã ngả tối, Lam Tịnh đóng tất cả các cửa tránh mùi xác chết bay vào, sau đó nàng đến phòng bếp đun nước tắm rửa.
Tắm rửa xong, Lam Tịnh trở lại đại sảnh.
Nàng lấy trong túi nải hai cái màn thầu và ngồi ăn.
Mùi xác thịt thối rửa vẫn len lỏi qua các ngóc ngách bay vào trong y đường.
Lam Tịnh cảm thấy mình như đang ăn thịt của các xác chết đó chứ kh phải là màn thầu mà nàng mua ở ven đường.
'Bịch bịch bịch'
Bỗng bên ngoài có rất nhiều tiếng bước chân đang chạy tới gần.
Lam Tịnh vội vàng phổi nến đang hừng hực cháy trên bàn, cả y đường phút chốc bị bóng đen bao trùm.
"Sầm đại nhân! Đồ tiếp tế từ kinh thành đã tới rồi" Giọng nam nhân vang lên.
"Các ngươi có bẩm báo với bọn hắn là thái tử điện hạ đang nhiễm bệnh không?" Một tên khác lên tiếng.
Nam nhân lắc đầu:"Đại nhân yên tâm, trước khi thuộc hạ đi thì trưởng công chúa căn dặn không được để ai biết thái tử đang nhiễm bệnh".
"Tốt lắm, mau đem đồ tiếp tế đi.
Nơi đây không thể ở lâu, đi thôi".
Lam Tịnh hé mở cửa sổ xem xét, bên ngoài là một tốp binh lính đang đi trên đường, phía sau là một cỗ xe ngựa lớn đang chầm chậm đi.
Đợi đoàn người đi xa, Lam Tịnh mới đốt nến lên, ánh lửa nhỏ bập bùng cháy chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của nàng.
Lam Tịnh thở dài, nàng cầm lấy màn thầu còn đang ăn dở nhét vào miệng cố nuốt trôi.
- --------------------------------------
Sáng hôm sau, mùi hương của thuốc đắng bao trùm cả y quán, len lỏi qua các khe hở bay ra ngoài.
Những thứ thuốc trong y quán đều được Lam Tịnh đem đi nấu, tối qua nàng đã ra ngoài tìm kiếm một tử thi còn mới sau đó đem về y quán khám nghiệm, rồi vận dụng hết tất cả kiến thức mà nàng học y khoa ở hiện đại để phỏng đoán triệu chứng mà tìm thuốc chữa.
Đây thực sự là một nước đi rất nguy hiểm, chỉ cần sai một li là tính mạng của nàng cũng khó được bảo đảm.
'Rầm'
Cánh cửa bất ngờ bị mở ra, một nam nhân mặc bạch y chạy cực nhọc bước vào, ú ớ vài câu không rõ đã bất tỉnh.
Lam Tịnh vội chạy lại kiểm tra, trùng hợp sao những triệu chứng của người này rất giống những gì nàng phán đoán.
Thân thể người này khá yếu lại nhỏ nhắn, Lam Tịnh vốn là người có học võ nên không mất quá nhiều công sức để đưa tên nam nhân này vào.
Nàng đem hắn đặt vào một thùng nước thuốc đen ngòm, hơi nước bóc lên ngùn ngụt tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ.
Lam Tịnh vốn không phải là người Đại lục nàng càng chưa gặp qua người hoàng thất, vì thế mà nàng hoàn toàn không biết nam nhân đang ngâm mình trong thùng thuốc kia là thái tử điện hạ cao quý của Lục Quốc.
Quay lại bàn, Lam Tịnh cầm lấy quyển sổ chi chít chữ đi đến ngồi cạnh thùng thuốc, từng biểu hiện thay đổi của người này đều được nàng ghi lại một cách chính xác.
Bóng dáng người nhỏ nhắn, mái tóc dài không buộc, đôi mắt tro sáng ngời chăm chú làm việc, khí chất ngời ngời làm người khác nhìn vào vừa say đắm vừa không dám khinh bạc.
Qua hai canh giờ, Lam Tịnh mới dời ánh mắt thấy sắc mặt nam nhân tốt hơn một chút nàng liền đưa hắn ra ngoài tránh bị phản thuốc.
Tính mạng của người này vẫn còn rất nguy kịch, mạch tượng đập rất yếu, hơi thở rối loạn, chỉ cần qua thêm hai ngày thì tính mạng người này không thể cứu nổi.
Lam Tịnh phát hiện trong y quán có ngâm châm, có lẽ chủ nhân nơi này đã bỏ lại tất cả mọi thứ mà bỏ chạy, cầm hộp ngâm châm trong tay, nàng có chút nhớ đến bộ dao y phẫu của nàng.
Năm đó, thật sự khó khăn lắm nàng mới giành lấy từ tay giáo sư, bây giờ không có bên cạnh không quen.
Nàng hạ từng cây ngâm châm xuống việt vị, dứt khoát chính xác.
Kì thực Lam Tịnh vốn là bác sĩ ngoại khoa, công việc của nàng hầu như đều ở trong phòng phẫu thuật, nàng cũng không có học qua đông y, nàng chỉ nhận biết được loại thảo dược để chữa bệnh, còn lại đều là nàng tự tìm tòi và nghiên cứu.
Xong xuôi Lam Tịnh đến phòng bếp nấu một ít cháo trắng, y quán đều được bao trùm một mùi thuốc đắng lấn át đi mùi hôi bên ngoài, chình vì thế mà nàng ăn cháo cũng thấy ngon hơn.
Sau dùng bữa chính nàng cũng ngâm trong nước thuốc tránh bản thân bị phơi nhiễm, hơi nước phả lên khuôn mặt tinh tú ôn hòa, từng giọt nước đọng trên mặt từ từ trượt dài trên má rồi lại hòa vào trong nước.
trên bắp tay phải lộ ra một hình xăm 'Bạch lang' đây là biểu tượng của đội đặc nhiệm mật của nàng do chính Zero - người đã cưu mang các nàng đặt tên.
Khi nhìn kĩ vào bạch lang sẽ thấy một dòng số '9029' đó là mật danh của nàng khi còn ở tổ chức.
Ngay khi bây giờ nàng đã về nước trở thành một bác sĩ thì nàng vẫn là thành viên của tổ, là một phần của 'Bạch lang', nàng luôn tự hào về điều đó cho dù hiện tại hay tương lai thì vẫn sẽ như vậy.
Tắm xong, Lam Tịnh lại canh chừng nam nhân, liên tục đút thuốc, châm cứu, ghi ghi chép chép, công việc diễn ra vài canh giờ đến khi nàng kiệt sức mà thiếp đi.
Những ngày sau đó cũng được diễn ra như vậy, nàng còn ra ngoài tìm kiếm người nhiễm bệnh y quán chữa trị, mấy chốc đại sảnh y quán đã chật kín người bệnh, thuốc trong y quán cũng dùng hết sạch sẽ.
Suy nghĩ mấy canh giờ, Lam Tịnh quyết định sẽ đi tìm châu phủ đại nhân, chắc chắn ở đó sẽ có đủ số thuốc cần dùng.
Chỉ là...
Nàng chưa đi tìm thì bọn họ đã tìm đến nàng trước, một đám binh lính tay cầm vũ khí hùng hổ xông vào y quán.
Lam Tịnh bình tĩnh hỏi:"Không có các vị đại nhân cầm vũ khí xông vào y quán là có ý gì?"
"Bọn ta muốn tìm người!" Binh bộ đầu nói.
Lam Tịnh:"Bây giờ nơi nơi đều là ôn dịch, muốn tìm người không biết còn sống hay là đã chết?" ngữ khí nàng vẫn như cũ bình thản, ánh mắt lóe lên chút sát ý nhìn người.
"To gan! Ngươi..." Bộ đầu tức giận cầm đao giơ lên uy hiếp.
Lam Tịnh thoắt cái đã đoạt thanh đao từ tròn tay hắn, tay còn lại đã khóa cả người bộ đầu, hắn muốn cũng khó.
Từ trước đến nay không ai có thể uy hiếp được nàng cả.
Bộ đầu dãy dụa, mắng:"Khốn khiếp mau thả ta ra".
Những tên khác cũng tuốt đao khỏi vỏ chĩa về phía Lam Tịnh.
Nàng bình tĩnh nói:"Nơi đây là y quán, bên trong còn có người bệnh, các ngươi vô phép vô tắc xông đến còn giơ đao dọa người, còn muốn giết ta.
Nơi này đâu đâu cũng có ôn dịch, các ngươi thân là người triều đình lại không tìm cách dập tắt dịch bệnh lại còn ở đây ức hiếp dân chúng, còn ra cái thể thống gì của một đất nước" âm thanh không lớn nhưng đủ cho người khác cảm thấy khiếp sợ, đặc biệt là đôi mắt của người này, lạnh đến thấu xương.
Đám quan binh không ai dám thêm bước nữa, đôi chân mềm nhũn như sợi bún, người trước mặt bọn hắn khi chất càng đáng sợ hơn cả thiên tử.
"Công tử nói rất đúng" Đằng sau một âm thanh mềm mại dịu dàng êm ái như nước chảy phát ra.
Những người khác vội vàng dạt sang hai bên nhường đường cho nữ nhân đi đến.
Lam Tịnh híp mắt nhìn nữ nhân đang đi đến, ánh mắt không thu hồi mà ngày càng trở nên nguy hiểm hơn, lực đạo trên tay cũng mạnh thêm khiến bộ đầu đau đớn van xin thảm thiết.
Truyện Xuyên Không
- ---------------------------
Tác giả: Xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu ạ!! =((
Mọi người vote 1 sao ủng hộ mình ạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...