Ta Nuôi Một Ma Quân FULL
7.
Ta đưa tay vỗ vỗ lưng hắn:
"Tỷ tỷ hát một bài cho ngươi nghe nhé, mau ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều nữa.
"
Hắn không nói gì.
Ta nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng suy nghĩ rất lâu vẫn không tìm ra bài hát ru nào, đầu chưa nghĩ xong thì miệng đã hát:
"Đến đây ~ niềm vui à ~ dù sao vẫn có ~ rất nhiều thời gian ~"
Một bàn tay lạnh lẽo vươn ra bịt miệng ta.
Kiều Ảnh nhíu mày nói:
"Đừng hát nữa, khó nghe quá.
"
Ta sửng sốt:
"Sao tay ngươi lạnh thế?”
Ta kéo tay hắn xuống, nhét vào trong chăn.
"Trời lạnh thì nằm sát ta đi.
"
Ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng to, tiếng mưa rơi như muốn ru người ta vào giấc ngủ.
Trong miệng ta lẩm nhẩm hát “Tuyết Liên Hoa”, tay gõ nhịp lên cánh tay của Kiều Ảnh.
Một lát sau, ta không thể chống chọi lại cơn buồn ngủ nữa.
Trước khi thiếp đi, ta lẩm bẩm một câu cuối cùng:
"Tiểu Ảnh Ảnh, về sau đừng tùy tiện giết gà, muốn ăn thịt cứ nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ mua cho ngươi! "
Sau đó, Kiều Ảnh nói gì ta không nghe rõ, ta chỉ biết đêm ấy mình ngủ rất say…
Không biết là do ta ảo tưởng hay là sau đêm đó, thái độ của Kiều Ảnh đối với ta thật sự đã có tiến triển.
Hắn không còn lạnh nhạt như trước nữa.
Ví dụ như, khi ta đi mua thức ăn với hắn ở đầu làng, hắn đi phía trước nhưng vẫn sẽ dừng lại để chờ ta.
Ví dụ như, nếu ban đêm ta về muộn, hắn sẽ thắp nến cho ta.
Lại ví dụ như, thi thoảng tâm trạng hắn tốt cũng sẽ gọi ta là tỷ tỷ, há há há.
Bấy giờ, ta mới dần cảm nhận được niềm vui khi nuôi con.
Chỉ là! Tốc độ trưởng thành của Kiều Ảnh thật sự quá khủng khiếp.
Ta phải chuyển nhà liên tục.
May mắn là hàng xóm đều rất hướng nội, không thích ra ngoài hóng chuyện, cuộc sống nhỏ của ta và Kiều Ảnh trôi qua vô cùng thoải mái.
Bấm ngón tay tính toán, ta đã rời khỏi Vạn Kiếm tông hơn hai năm rồi.
Tuy rằng tốc độ trưởng thành của Kiều Ảnh không còn nhanh như trước, thế nhưng hắn cũng đã lớn bằng đứa trẻ mười tuổi.
Lúc ta và nhị sư muội đốt linh phù tám chuyện, không ít lần ta từng khoe khoang.
"Ta nói các ngươi nghe, ma quân kia bây giờ được ta dạy dỗ trở nên rất ngoan, ta nói gì hắn nghe nấy.
”
Nhị sư muội:
"Thật sao? Ta không tin.
"
Tam sư muội:
"Thật sao? Ta không tin.
"
Tiểu sư muội:
"Cái từ dạy dỗ này, có phải có hơi không thích hợp không…”
Ta rất tức giận về câu hỏi của họ!
"Hôm nào ta đưa Kiều Ảnh qua đó, các ngươi xem thử một chút là biết ngay.
"
"Tính tình lãnh đạm của hắn thật sự không phải thứ người bình thường có thể chịu nổi đâu.
"
Ta ôm linh phù khóc lóc, không hề cảm nhận được có gì sai sai.
Cho đến khi!
Nhị sư muội:
"Đại sư tỷ.
Ngươi có muốn nhìn ra cửa không?"
Cơ thể ta chấn động, mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía cửa.
Thế nhưng chỉ kịp nhìn thấy một góc áo.
Trời ơi, xong đời rồi.
Ta cười một tiếng:
“Ta đi dỗ trẻ đây.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...