Mặt trời chưa lên, đêm tối còn giăng khắp lối.
Sau một đám cây bụi trong rừng, một đoàn hơn ba mươi người cẩn thận áp sát đến hang động phía trước. Dẫn đầu đoàn người là một thân bạch y trắng muốt bị che bởi tấm áo bào màu đen, Trịnh Phi Vũ.
Như cảm nhận được điều gì, hắn liền rụt lại bước chân, phất tay ra lệnh cho thuộc hạ phía sau dừng hành động.
- Thủ lĩnh thật đáng sợ, chém đứt lìa đầu của A Sửu và A Dần.
Một tên nhỏ con khoác tấm áo có vá da hổ xách đèn tiến gần đến. Giọng nói lẫn sợ hãi không giấu nổi. Đi theo hắn là một tên mập mạp.
- Suỵt!
Nghe đứa ốm nói điều nhạy cảm, tên mập kia liền bịt miệng hắn lại rồi nhìn quanh, thấy không có gì bất thường mới buông tay, nhỏ tiếng nói. Xem ra cũng không phải loại ham ăn đến lú não.
- Mày muốn chết hả thằng đần! Hai đứa đấy ngu dốt không biết tên vương gia kia thả cho về là để chúng truy ra hang ổ chúng ta. Vì vậy, nơi này chắc chắn đã bị quân triều đình phát hiện, thủ lĩnh cũng vì thế bắt chúng ta luân phiên tăng cường canh phòng cùng cảnh giác.
Theo tiếng bước chân xa dần của hai kẻ kia, khóe miệng Trịnh Phi Vũ dâng lên thành nụ cười tà mị. Tên thủ lĩnh kia không đến nỗi bị xem là ngu ngốc, chuyến này hẳn sẽ không quá nhàm chán.
Trịnh Phi Vũ phất tay áo, thuộc hạ theo sau hắn đột ngột chia đều theo Bá Cường và Bùi Lực rẽ thành hai hướng, không một tiếng động bao vây động thổ phỉ.
- Quân triều đình...
Thốt được ba tiếng cuối cùng, một tên canh cửa động liền nhận một kiếm ngay bụng.
“Soạt, soạt...”
Từ các lùm cây xung quanh, các bóng đen đồng loạt nhảy ra. Tình thế đột ngột chuyển từ người của Trịnh Phi Vũ bao vây bọn thổ phỉ thành bị bọn thổ phỉ kia bao vây.
- Ha ha ha...
Một tiếng cười ồm ồm vang vọng khắp không gian vùng núi rừng rộng lớn. Bọn thổ phỉ liền nhanh chóng nghiêng người chừa ra một lối đi, từ lối đó, một gã nam nhân cao lớn ngênh ngang tiến lên.
- Nghe tiếng Cửu vương gia đã lâu, nay mới có dịp diện kiến, thật vinh hạnh cho lão tử!
Trịnh Phi Vũ tựa tiếu phi tiếu nhẹ nhếch miệng:
- Nghe giọng điệu cũng là người xuất thân quan trường, sao lại trở thành thủ lĩnh thổ phỉ?
- Cũng nhờ ơn vua tôi các người dồn vào chân tường nên mới có chúng ta ngày nay!
Tên thủ lĩnh cười khẩy, điệu bộ ngông nghênh còn có phần hơn Trịnh Phi Vũ.
- À, vậy nếu ngươi không phải tham ô nhận hối lộ thì cũng là cậy quyền cưỡng bức gái nhà lành. Đi vào con đường thổ phỉ quả đúng với bản chất tổn nước hại dân của ngươi rồi, ngươi vẫn là nên nói một tiếng cảm tạ long ân.
Đừng tưởng hổ không ra oai thì xem là mèo bệnh, Trịnh Phi Vũ lộ ra một nụ cười ngạo nghễ so với thủ lĩnh kia còn chói hơn vạn lần.
- Hừ, vậy để lão tử mang đầu ngươi gửi cho tên hoàng đế kia thể hiện lòng cảm kích của mình.
Vừa dứt lời, hắn liền rút đao chém về phía Trịnh Phi Vũ. Mà trong khoảnh khắc, trường kiếm của Trịnh Phi Vũ đã đỡ trúng, vang lên một tiếng kêu nặng nề của kim loại. Sau đó, đồng loạt quân hai bên đều xông lên giao chiến.
Dù chịu cảnh lực lượng chênh lệch gần như một đối mười nhưng thuộc hạ của Trịnh Phi Vũ vẫn là bên chiếm ưu thế, nhẹ nhàng vung kiếm đoạt mạng. Cũng phải, lũ phổ phỉ tầm thường này đâu thể nào là đối thủ của quân tinh nhuệ do đích thân Cửu vương gia hắn đào tạo.
Bầu trời hừng sáng nhưng vẫn còn xám đen mù mịt. Mùi máu tươi tanh nồng đậm đặc lan trong không gian.
Theo lệnh của tên thủ lĩnh, một nhóm người nữa từ trong hang động ùa ra viện binh. Trịnh Phi Vũ một mặt vừa tiếp chiêu của hắn lại vừa linh động chém đông giết tây bọn giặc cỏ xung quanh.
Trên mặt Trịnh Phi Vũ bây giờ nhuốm một mảng hoa máu đỏ tươi. Nhưng những tia máu kia đương nhiên không phải của hắn. Gương mặt vốn nét phong lưu hằng ngày giờ hiện lên nụ cười tà mị, cứ như hình ảnh vương gia bạch y nho nhã hằng ngày với kẻ bây giờ cầm kiếm là hai người hoàn toàn khác nhau. Sát khí cùng hàn khí thay nhau tỏa ra trên người hắn khiến đối phương kinh hồn hoảng sợ.
“Vút, vút, vút!”
Một loạt tên bắn về phía người của Trịnh Phi Vũ. Hắn nhanh chân xoay mình liên tiếp tránh được. Mà lũ thổ phỉ kia thì nhân cơ hội chạy khỏi. Trong nháy mắt, vùng trung tâm của loạt mưa tên chỉ còn lại người của hắn.
- Có độc!
Bùi Lực đưa kiếm đánh gãy một loạt tên, lớn tiếng khẳng định.
Trịnh Phi Vũ nghe vậy liền nhíu mày, theo đó nhìn về một thuộc hạ vừa trúng tên thì thấy anh ta môi thâm đen ngã xuống đất.
- Khốn kiếp, dám dùng độc với bản vương!
Trịnh Phi Vũ nghiến răng, dùng nội công tung ám khí về phía những mũi tên đi đến.
“Á!” một tiếng, một đám người trong lùm cây thấp gần đó liền ngã ra, hộc máu tươi chết ngắc.
- Mau đuổi theo!
Không còn chướng ngại, Trịnh Phi Vũ truy hô thuộc hạ đuổi theo.
Sau hai canh giờ trèo đèo lội suối lần theo dấu vết, đoàn người của Trịnh Phi Vũ chạy lên ngọn núi cao nhất. Đột nhiên, hắn giơ tay ý bảo đoàn người dừng lại, tất cả đồng loạt theo hắn cúi người nấp sau lùm cây bụi thấp.
Trên mặt vương chút máu, Trịnh Phi Vũ nhếch miệng cười đắc ý. Hắn không quay người chỉ ngoắc tay một cái, thuộc hạ đằng sau hiểu ý liền dâng lên một bộ cung tiễn.
Hắn quỵ một chân xuống đất làm điểm tựa, hai tay mạnh mẽ giương cung. Tấm áo bào màu đen bị gió núi trên cao thổi bay, khí chất vương giả ngập tràn. Môi mỉm cười nhưng mắt lạnh lẽo đến vô cùng.
“Vút!”
Mũi tên vừa xé gió lao đi thì một tiếng “Á!” liền trả lại. Từ trong bụi cây cách đó không xa, một tên mập trúng tên gương mặt lộ ra hoảng sợ, chỉ kịp nắm lấy mũi tên đang xuyên qua chiếc cổ của mình rồi lăn đùng ra chết. Máu tươi từ cổ bắn ra khắp người.
Nhìn thấy Trịnh Phi Vũ ngạo nghễ đứng dậy, thuộc hạ của hắn cũng đồng loạt bật dậy tạo khí thế ngút trời.
Bên kia, một đám thổ phỉ đang nấp sau bụi cây chứng kiến thấy, trố mắt ngạc nhiên. Một màn bắn cung xuyên cổ vừa rồi khiến chúng không giấu nổi nét kinh hoàng. Tên thủ lĩnh vẫn là kẻ có tinh thần lãnh đạo nhất. Hắn hiên ngang đứng dậy hướng đao về phía Trịnh Phi Vũ hô: “Giết!” rồi dẫn đầu lao đến.
Bọn giặc cỏ phía sau biết không thể trốn nữa thì cầm chắc đao kiếm, liều chết xông lên.
Mặt trời đã ló dạng.
Trên đỉnh núi cao nhất vùng đông bắc, gió vi vút thổi đưa vị tanh của máu bay xa. Tiếng kim loại kịch liệt va chạm, tiếng la hét vang vọng tạo nên một mớ tạp âm đáng sợ.
- Giúp ta gửi lời hỏi thăm đến Diêm Vương gia!
Trịnh Phi Vũ giương kiếm ngay trước mặt tên thủ lĩnh, vừa hướng hắn nói lại vừa miễn phí cho hắn nụ cười rạng rỡ.
- Ha ha, dù chết thì lão tử vẫn là một nam tử hán đội trời đạp đất. Dám bỏ con đường quan đi con đường thổ phỉ. Không như ngươi hằng ngày phải nghe lệnh vua, lấy lòng dân.
Thủ lĩnh kia quả thật gan lì, nhìn một kiếm trước mặt lại một vực sâu dưới chân mà không hề tỏ ra sợ hãi. Chỉ dựa vào đám thổ phỉ dưới trướng hắn lớn mạnh đến ngày nay thì không thể phủ nhận tài năng của hắn. Nhưng hữu tài vô đức thì chỉ có nước làm hại quốc gia.
- Sai sai!
Trịnh Phi Vũ phủ nhận câu nói của tên kia, thản nhiên như đang đàm đạo:
- Kẻ ngươi cần thương hại không phải bản vương gia mà là chính bản thân ngươi. Uổng công một đời ăn học lại phạm phép nước để hoàng thượng phế chức quan. Không biết hối cải còn theo nghiệp thổ phỉ, chân đạp máu dân lành bá tính, đầu đội ngàn lời chửi rủa. Còn ta, nghe lệnh vua hay lấy lòng dân không quan trọng, cốt lõi là ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ những kẻ như ngươi chết quá dễ dàng, quá nhẹ nhàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...