Tà Nữ Và Yêu Vương

Không khí đêm đông lạnh đến buốt người. Gió từng cơn vuốt vào mặt.

Tuy nhiên trên khắp phố lớn ở Phượng đô không ngõ ngách nào thiếu bóng người cùng tiếng vui cười rôm rả. Hai ngày trước, tiêu diệt được hoàn toàn quân phản loạn nên hoàng đế ban lệnh cho dân chúng mở hội liên tiếp trong năm ngày. Vì vậy người người đều xuống phố vui hội.

Trịnh Phi Vũ giúp Huyết Tử sửa lại tấm áo khoác lông dày che kín cổ, sau đó kéo nàng chen vào một đám người xem chọi gà. Người quanh đó thấy Cửu vương gia cùng vương phi đến thì e dè nhường chỗ, nhưng nghe hắn oang oang một tiếng “Đá nó, đá chết nó!” thì tất cả lại hăng máu ùa vào cổ vũ, khoảng cách vương và dân rút ngắn.

- Ây dà, bỏ cả khối bạc vào con gà kia mà nó lại thua!

Trịnh Phi Vũ mặt mày thểu não dắt Huyết Tử rời đi. Nàng bên cạnh chỉ mỉm cười không nói. Bất ngờ hắn dừng lại, hai mắt mở to chỉ về một trà lâu lớn treo đèn hoa rực rỡ.

- Nàng còn nhớ nơi đó không?

Huyết Tử theo hướng ngón tay mà nhìn đến, điềm nhiên hỏi lại:

- Có gì đặc biệt sao?

Trịnh Phi Vũ nghe xong ảo não đầy mặt.

- Thôi bỏ đi, lúc đó chỉ có ta thấy nàng, còn nàng thì đến sự tồn tại của ta cũng không biết!

- Ta muốn nghe!

Bất ngờ trước câu nói của Huyết Tử, hắn bất động một lúc. Nàng trước nay toàn thờ ơ với mọi thứ, ai thích kể thì nàng nghe, dù muốn biết nhưng người không kể nàng cũng không thèm hỏi đến. Hôm nay là nàng chủ động hỏi về chuyện giữa hắn và nàng nha!

Trịnh Phi Vũ cười gian xảo một lúc rồi nắm tay dắt nàng vào trong trà lâu.

Đây là trà lâu nổi tiếng nhất chốn Phượng đô, trà đủ loại hảo hạng từ khắp bốn phương tám hướng đều có.


Hai người vừa bước vào thì tiểu nhị tiếp khách đã vồn vã chạy lại, dẫn đến một chiếc bàn ở tầng hai, vị trí thuận lợi nhất có thể nhìn lên bầu trời đêm và thưởng thức vũ nhạc phía dưới khoảng sân lộ thiên.

- Lúc nàng từ mái nhà bên kia khinh công nhảy xuống giết chết tên tham quan thì ta ngồi ở chiếc bàn này thưởng trà quan sát!

Trịnh Phi Vũ nhấc chén trà đưa lên mũi thưởng thức, hồi tưởng lại hình ảnh Huyết Tử thân áo đỏ rực ngày nào.

Huyết Tử bên cạnh cũng mơ hồ nhớ ra, nhưng số người chết dưới kiếm nàng rất nhiều, cố đến mấy cũng không thể nhớ rõ.

- Đó là lần đầu tiên ta gặp nàng! Nhưng lần đầu tiên nàng gặp ta lại là ở đình viện ngập sen trong Lâm phủ.

Trịnh Phi Vũ thở dài một hơi rồi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu nữa trong miệng:

- Trong hai chúng ta, ta luôn là người đi trước...

- Không phải.

Huyết Tử bất ngờ cắt ngang.

- Lần đầu tiên ta gặp ngươi là lúc ngươi ở vừa dọn đến biệt viện Lâm gia không lâu!

Lúc đó, nàng bị hắn lừa, nhận được tên kẻ cần giết là “Cửu vương gia, Trịnh Phi Vũ” cùng một nghìn lượng. Sau đó, nàng thăm dò và biết được hắn trùng hợp vừa chuyển đến Lâm phủ, cách nơi nàng ở không xa, thậm chí gần ngay trước mắt.

Cứ tưởng Trịnh Phi Vũ nghe xong liền sẽ hai mắt sáng rỡ đập bàn chồm đến hỏi, không ngờ hắn chỉ chống tay lên mặt bàn mà tựa đầu, nghiêng mặt mỉm cười gian xảo nhìn nàng.

- Vậy sao?


Huyết Tử nhạy bén phát hiện mình vừa mắc bẫy nên đánh mắt xuống phía dưới, giả vờ xem đàn.

Lần đó nàng đến hành thích hắn, khinh công rất nhẹ nhàng đáp lên mái nhà. Dù vậy hắn vẫn phát hiện, mỉm cười rồi linh hoạt kéo Bùi Lực ra rừng phong, tạo điều kiện để nàng ra tay. Lần này nàng cũng là bị hắn lừa, hắn cố ý nói sai địa điểm để tìm hiểu xem nàng có chút nào thật quan tâm hắn không thôi.

Và kết quả ngoài sự mong đợi của hắn.

Trịnh Phi Vũ nhếch miệng mỉm cười, chống đầu nhìn nghiêng gương mặt luôn tỏ ra lãnh đạm xa cách của nàng nay có phần xấu hổ, hắn thật muốn nhào đến cắn một ngụm.

- Phi Vũ, ngươi thật biết hưởng lạc nha!

Bất ngờ từ phía sau có tiếng nói truyền đến, cả hai đồng thời quay lại.

- Thỉnh an hoàng...

- Ấy, gọi ta đại huynh được rồi!

Nam nhân mặt mày thanh tú phía sau thấy Trịnh Phi Vũ có ý cúi đầu thi lễ thì vội giơ tay cản lại.

- Ta cũng như các người vi hành xem hội cùng dân chúng thôi, không nên kinh động khiến mọi người mất tự nhiên.

Hoàng đế hôm nay trút bỏ hoàng bào, mặc vào thường phục nhưng vẻ tinh anh cùng khí chất bậc đế vương không hề suy suyển. Đi theo đằng sau là một đoàn khoảng mười cao thủ thị vệ rất quy củ đứng nghiêm.

- Các người lui ra đi, ta cùng vương gia, vương phi trò chuyện!

Đám quân lính lưỡng lự một lúc nhưng cũng rời đi trong im lặng.


Hoàng đế ngồi xuống vui vẻ nói chuyện phiếm thưởng trà cùng Huyết Tử và Trịnh Phi Vũ một lúc thì “Ầm!” một tiếng, một góc mái của trà lâu đột ngột sụp xuống, một đám người áo đen bịt mặt mang kiếm sáng loáng bất ngờ theo đó xuất hiện.

- Giết!

Kẻ cầm đầu dứt khoát ra lệnh.

Quan khách trong trà lâu thấy vậy hoảng loạn sợ hãi tìm đường bỏ chạy.

Không cần suy nghĩ cũng biết, đám người kia là nhắm vào ba vị đang ngồi đây.

Trịnh Phi Vũ và Huyết Tử nhanh chóng đứng dậy chắn ngang trước người hoàng đế bảo vệ. Đội quân tinh nhuệ cũng vụt chạy đến, mười người như một đồng loạt rút kiếm lao lên.

- Bảo vệ hoàng thượng!

Bên này, Huyết Tử cùng Trịnh Phi Vũ vội vã hộ tống hoàng đế rời khỏi.

Thế nhưng đám người áo đen quá nhiều và hung hãn, trong nháy mắt, mười tên lính tinh nhuệ đã bị hạ gục.

Bức tường người cản đã mất, bọn thích khách kia liền nhất tề xông đến nơi những con mồi đang bỏ chạy.

- Chỗ này để ta, nàng bảo an người mau mau rời đi!

Trịnh Phi Vũ nhấc chân tung lên một thanh kiếm của thị vệ dưới đất rồi đá về kẻ áo đen đầu tiên tiến đến, dứt khoát nói với Huyết Tử đằng sau. Nàng không chần chừ một khắc nào liền đưa hoàng đế chạy về nơi cầu thang gỗ dẫn xuống dưới. Đám người Bá Cường và Bùi Lực nhất định không cách đây quá xa, họ vẫn luôn đi theo bảo vệ Trịnh Phi Vũ, chỉ cần giao hoàng thượng cho họ, nàng nhất định nhanh chóng quay lại cùng Trịnh Phi Vũ.

“Vút!”

Vừa bước xuống chân cầu thang, một thanh kiếm thình lình từ sau bay đến, Huyết Tử liền vụt nghiêng người chắn ngang hoàng đế để thanh kiếm sượt qua mái tóc đen dài của nàng.

- Nàng cũng biết võ công?


Vị nam nhân phía sau nàng ngạc nhiên lên tiếng. Nhưng đối với người được xem là cửu ngũ chí tôn này, nàng cũng không mấy tỏ ra quan tâm, lãnh đạm trả lời:

- Bây giờ đó không phải chuyện đáng quan tâm!

Sau đó kéo hoàng đế tiếp tục xuống dưới.

Đám người áo đen lấy mục tiêu ám sát hoàng đế là chủ yếu, nên thấy hai người kia đang muốn chạy khỏi liền khinh công nhảy xuống. Trịnh Phi Vũ cũng phi theo.

- Cầm lấy!

Hắn vừa chém chết một tên rồi nhân lúc kẻ đó chưa ngã xuống, tung chân đá vào cánh tay cầm kiếm, thanh kiếm theo lực phi thường bay đến vị trí của Huyết Tử. Nàng liền chuẩn xác nhận lấy.

Cửa ra đã bị bọn chúng đóng lại nên không thể rời đi, Huyết Tử đành ở lại giúp Trịnh Phi Vũ giết hết đám thích khách lớn gan này.

Đã lâu không dùng kiếm đoạt mạng người nhưng kĩ thuật cùng tốc độ ra tay của Huyết Tử không hề giảm sút. Thanh kiếm sáng loáng vụt qua một tên hắc y nhân thì cổ hắn liền phụt ra đường máu kinh diễm. Dường như nàng đang triển khai múa huyết chứ không phải câu mạng người.

Không ngờ phải đối đầu với một Trịnh Phi Vũ thân thủ cao cường mà còn gặp thêm một nữ nhân thoạt nhìn thanh thoát lại đoạt mạng kinh người, đám thích khách không còn hung hãn tiến lên như trước nữa mà e dè rụt về sau.

- Huyết Tử?

Tên cầm đầu ánh mắt sắc lẻm bất ngờ gọi một cái tên, thấy tròng mắt nàng hơi động thì phá lên cười.

- Ha ha, thật đúng là Huyết Tử sát thủ máu lạnh câu hồn mà thiên hạ khi nhắc đến vẫn luôn dè dặt đây sao?

Hắn lúc đầu còn nghi ngờ về nữ nhân bạch y này, bởi Huyết Tử luôn xuất hiện với bộ y phục màu đỏ rực, phiêu linh tựa đóa hoa lửa cùng tấm sa lụa che mặt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, trước lúc thực hiện nhiệm vụ hành thích, hắn đã rất kĩ lưỡng tìm hiểu về vị vương phi này, xuất thân là tiểu thư đài cát Lâm gia phía bắc kinh thành không ai biết đến, Huyết Tử cũng chẳng ai thấy mặt. Nếu hai người là một cũng thật không có gì lạ.

- Các huynh đệ, hôm nay dù chết trong tay sát thủ kinh hồn hay vị vương gia xuất chúng này thì cũng không phí. Tất cả xông lên!

Trịnh Phi Vũ nhìn đến đám người đang tiến lên thì nhếch miệng cười khinh:

- Hừ, các ngươi đã biết thân phận của nàng thì ta dù muốn cũng không thể để các ngươi sống mà trở ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui