- Vương gia, xin người tha mạng!
Quan Thượng thư kinh hồn bạt vía nhìn lưỡi kiếm sắc nhọn trên cổ mình mà run rẩy kịch liệt. Chòm râu bạc rung rung.
- Người có thể cứu ngươi lúc này không phải ta, mà là chính ngươi!
Trịnh Phi Vũ lãnh đạm lên tiếng.
- Một nghìn tư binh, có thể hay không gia nhập quân đội triều đình?
- Vương... gia...
- Chỉ cần trả lời có hay không!
Hắn có vẻ mất kiên nhẫn nhưng vẫn nhẹ giọng. Tuy nhiên bên kia Huyết Tử lại rất phối hợp, cổ tay khẽ động làm thanh kiếm nhẹ di trên cổ lão quan. Ông ta phát hoảng phun ngay ra câu trả lời:
- Có, có, có thưa vương gia, thần sẽ giao toàn bộ tư binh cho người!
Trịnh Phi Vũ nghe được thì nhếch miệng cười, sau đó liếc mắt sang Huyết Tử, nàng hiểu ý liền thu kiếm về thân.
- Sẵn giấy bút ở đây, ngươi viết luôn giấy chuyển quân đi!
Hắn kéo một sấp giấy đến trước mặt rồi thản nhiên nói. Quan Thượng thư bộ Lễ hai chân già quỳ một lúc khó khăn lắm mới chống đất ngồi dậy được, nhận lấy cây bút Trịnh Phi Vũ đưa viết mấy dòng rồi đưa hắn xem xét.
- Lăn tay vào!
Trịnh Phi Vũ lạnh giọng lên tiếng. Chỉ đưa tờ giấy này cho hắn thôi?
Đúng như hắn đoán, Thượng thư bộ Lễ thật là có ý muốn lật lọng. Qua được ải này sẽ liền cao bay xa chạy về dưới trướng Vĩnh Dương, còn tư binh chỉ dựa vào một mảnh giấy thì cũng há có thể lấy đi. Cái cơ đồ làm chủ ba tỉnh mà hắn ôm hi vọng bấy lâu không thể dễ dàng dập tắt.
- Vương gia...
- Được rồi, không lăn tay cũng được...
Trịnh Phi Vũ cố ý kéo dài câu nói.
- Huyết Tử, như đã hứa, giữ mạng ông ta nhưng lấy ngón tay về, sau này còn có thể dùng để gác bút.
Sau đó còn mỉm cười bồi thêm một câu:
- Lựa góc độ mà chặt đẹp một chút, ta tin tưởng tài năng của nàng!
Thượng thư bộ Lễ bị dọa đến tái xanh cả mặt, các nếp nhăn trên trán xoắn tít lại với nhau.
- Thần sẽ lăn tay, thần sẽ lăn tay...
Trịnh Phi Vũ nắm lấy tờ giấy có in dấu tay màu đỏ phía dưới cùng đắc ý cười. Hắn đứng dậy, phủi phủi tà áo rồi vỗ vỗ vai quan Thượng thư:
- Thượng thư ông vất vả rồi!
Sau đó cùng Huyết Tử rời đi.
- Ha ha, nàng nói xem, mặt lão ta vừa rồi có phải rất buồn cười không? Ha ha...
Trịnh Phi Vũ cười rung cả người, đứng cùng Huyết Tử trên một bãi đất cao ven sông ngắm trăng sáng hiếm hoi của mùa đông lạnh lẽo. Ý tưởng ngắm trăng cũng là Trịnh Phi Vũ hắn đề xuất, một mực đòi kéo nàng theo. Thấy nàng im lặng, hắn lại tiếp tục:
- Nàng không thấy buồn cười ư? Ta thấy cái danh xưng Cửu vương gia của mình đã bị hình ảnh sát thủ nàng lu mờ mất rồi, ha ha, lão già đó còn sợ nàng hơn cả ta nữa!
Nói rồi lại ôm bụng cười.
Huyết Tử nhìn một bộ khoái trá như địa chủ được mùa của kẻ bên cạnh thì chỉ biết mỉm cười chào thua. Những lúc như thế này... hắn thật trẻ con.
- Hai ngươi làm gì đấy?
Trịnh Phi Vũ vừa vào phòng đã thấy Bùi Lực và Đinh Nhân Sâm chụm đầu bàn bạc điều gì.
Vì tình hình đất nước bất ổn nên việc ngắm trăng rất xa xỉ. Trịnh Phi Vũ không phải người thích xa xỉ mà Huyết Tử thì càng không nên chưa đầy một khắc thưởng trăng đã phải hồi phủ.
- Vấn đề lương thực gặp phải khó khăn, thưa vương gia!
- Lương thực tiếp tế cho quân dẹp tạo phản? Tại sao khó khăn?
Trịnh Phi Vũ cởi tấm bạch y bào rồi ngồi vào ghế chính giữa, hướng mắt nhìn hai người phía dưới.
- Chiến sự đang diễn ra khiến nhiều nơi mất mùa nên lương thực thiếu hụt, giá lương thực lên cao chưa từng có.
Bùi Lực lại tiếp tục bẩm báo.
- Dù vậy nhưng cũng làm sao nghiêm trọng đến nỗi không đủ cho quân lương?
- Là địa chủ và quý tộc muốn đầu cơ tích trữ!
Đinh Nhâm Sâm bây giờ mới lên tiếng.
- Đầu cơ?
- Đúng vậy, nhân việc lương thực thiếu hụt, họ mua chúng vào với giá cao để tích trữ, chờ đến khi cạn kiệt lương thực sẽ tung ra với mức giá cao ngất ngưỡng. Đây chính là chiêu trò của giới quý tộc và địa chủ, nhờ thế họ ngày một giàu lên và kẻ nghèo ngày càng túng quẩn, bần hàn thậm chí phải bán thân làm nô tỳ, nô bộc để có miếng cơm qua ngày. Nhưng trong tình hình này, chỉ sợ kẻ đứng đằng sau vụ đầu cơ chính là tên phản tặc Vĩnh Dương kia!
Đinh Nhân Sâm vừa hết lời, cả gian phòng ba người rơi vào im lặng.
- Sao vậy? Ta nói gì sai sao?
- Ha ha, cứ tưởng ngươi chỉ biết đàn hát, chạy nhảy không ngờ còn hiểu rõ kiến thức thương trường.
Trịnh Phi Vũ bất ngờ bật cười. Cái tên họ Đinh kia nhìn thế mà cũng có đầu óc. Bùi lực đối diện thì vỗ tay tán thưởng.
- Hừ, các người có phải xem thường ta quá rồi không? Tuy không theo nghiệp thương nhân nhưng gốc gác ta là chính tông thương gia đấy nha!
Đinh Nhân Sâm nhìn hai kẻ kia lườm lườm.
- Vậy thì thương gia đại nhân, ngươi nói ta nghe đối sách ứng phó được không?
Trịnh Phi Vũ một bộ giả tạo trưng ra.
- Đối sách? Ta chưa từng nghĩ qua!
Đinh Nhân Sâm tươi cười giã lả. Hắn chỉ đoán được nguyên nhân chứ cái gì đối cái gì sách thật chưa nghĩ qua.
- Hừ, may sao ngươi sáng suốt không theo nghiệp thương, nếu không thì đã tán gia bại sản từ lâu!
- Đừng có trù ẻo ta!
- Vương gia, vậy người định xử lí chuyện này như thế nào?
Bùi lực xin ý kiến để hành sự.
- Chuẩn bị kiệu đi, ta bây giờ vào diện kiến hoàng thượng!
- Bây giờ sao ạ? Liệu có kinh động giấc ngủ của người không?
- Ngươi nghĩ tình thế đất nước nguy cấp thế này mà hoàng thượng người có thể ăn ngon ngủ yên à?
Trịnh Phi Vũ nói xong đứng dậy, rút tấm áo bào khoác vào người rồi rời đi.
---
Hoàng cung rộng lớn đầy gió lạnh.
Những ánh đèn được đặt dọc lối đi trên trường lang sáng lập lòe, lay lắt.
Kiệu của Trịnh Phi Vũ đã đợi hắn trước cửa cung, vừa thấy người đến cả đoạn liền chỉnh chu nghiêm trang đứng thẳng.
- Xong rồi, bây giờ hồi phủ nghỉ ngơi thôi!
Trịnh Phi Vũ vương vai ngoác miệng ngáp lớn, không hề có ý giữ chút hình tượng nào cho bản thân.
- Vương gia, tại sao người lại muốn xin hoàng thượng mở kho lương?
Vừa về đến phủ, Bùi Lực đã hướng hắn hỏi nhỏ.
- Ngày mai ngươi cho người mang lương thực tung ra chợ, thét giá một cân mười lượng vàng cho ta.
Trịnh Phi Vũ không trực tiếp giải đáp mà chỉ ra lệnh. Nhưng Bùi Lực nhanh nhạy liền hiểu ra, mỉm cười gật đầu tuân lời.
Vương gia hắn chính là muốn mang một số lượng lớn lương thực đẩy ra ngoài tiêu thụ, quý tộc và địa chủ dù giàu có và muốn đầu cơ đến đâu cũng không thể chấp nhận nổi mức giá một cân mười lượng vàng. Bọn họ không thu mua tiếp thì mức giá sẽ nhanh chóng giảm xuống. Mà bản chất của tầng lớp địa chủ chính là tham lam và mong muốn thu lợi nhiều nhất có thể, thấy giá giảm nhất định sẽ mang hết lương thực đã tích trữ trước đó bán tháo ra.
Lượng hàng hóa nhất thời tăng nhanh sẽ đồng thời kéo giá giảm xuống. Triều đình lúc này mua lại lượng lương thực đã bán trước đó với giá thấp hơn nhiều lần so với giá bán ra, phần lời sẽ xung vào quốc khố, làm lợi quốc gia.
Đây chính là “nhất tiễn hạ song điêu”.
- Không xong rồi!
Đinh Nhân Sâm đột nhiên từ trong sảnh lớn chạy lại, gương mặt lo lắng bất an.
- Có chuyện gì?
Thái độ của Đinh Nhân Sâm làm Trịnh Phi Vũ tâm trạng như chùng một nhịp. Việc có thể khiến tên này lo lắng đến mức hớt ha hớt hãi như thế thì chỉ có thể liên quan đến một người. Quả nhiên...
- Hoàng thái hậu có lệnh triệu Cửu vương phi vào cung, Huyết Tử đã bị người đưa đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...