Ngày hôm sau cho dù Đoạn Ngọc Giác có làm thế nào cũng không thoát khỏi Mông Kình Nhận, may mà lúc trước cậu còn đi hỏi Lan Kỳ Phong một chút. Lỗ mãng mang người đi là không tốt, dù sao người ta chỉ mời mình, ở trong bộ tộc hoa yêu, điều này có thể làm cho người vốn rất hữu hảo liền triệt để biến thành người lạnh lùng, cho nên, tối hôm đó Đoạn Ngọc Giác vẫn là hỏi Lan Kỳ Phong một chút.
Trước khi Lan Kỳ Phong đi hắn còn đặc biệt thêm bạn tốt với Đoạn Ngọc Giác ở trên quang não, chính là vì để thuận tiện liên hệ sau này. Đoạn Ngọc Giác tự nhiên không có từ chối. Đối với đan dược sư, cho dù cậu không nói, nhưng trong lòng cậu vẫn rất là có hảo cảm với họ.
Dù sao, đan dược cơ hồ là một nguồn sinh mệnh khác của Đoạn Ngọc Giác. Cậu yêu đan dược như mê như say, đối với người cũng yêu thích đan dược cũng có nhiều hơn một phần hảo cảm. Cho dù cậu chưa từng tới Công đoàn đan dược sư ở nơi đây, thế nhưng nếu cái công đoàn này gọi bằng cái tên như vậy, hẳn cũng là những người tương đối yêu thích đan dược đi? Đoạn Ngọc Giác lặng lẽ nghĩ, huống chi Lan Kỳ Phong xác thực cho cậu một hai phân hảo cảm.
Chiếm được câu trả lời chắc chắn của Lan Kỳ Phong, Đoạn Ngọc Giác dĩ nhiên là đồng ý mang theo Mông Kình Nhận đi đến Công đoàn đan dược sư. Đoạn Ngọc Giác bản thân cũng không biết đường, cũng căn bản là không thể chỉ cho Mông Kình Nhận.
Bất quá, người nào đó cũng hoàn toàn quên mất sự tình chính hắn đã từng làm bộ lạc đường để đến gần Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác nhìn động tác thuần thục của hắn trên phi hành khí, mạn bất kinh tâm hỏi: “Anh rất quen thuộc Cong đoàn đan dược sư sao?”
“Không quen thuộc a.” Thú nhân cao to nhún vai một cái, mang theo một cảm giác hào hiệp, “Anh làm sao sẽ quen thuộc chỗ đó? Đan dược sư chỉ có giống cái cùng á giống cái có thể đảm nhiệm, nói cách khác bên trong Công đoàn đan dược sư chủ yếu toàn giống cái cùng á giống cái, thú nhân muốn đi vào Công đoàn đan dược sư cần phải hẹn trước. Bọn họ bán đan dược cũng là ở trên giả lập, bình thường rất ít khi để cho thú nhân tiến vào, một vài lần cũng bởi vì phát hiện trân kỳ dị bảo gì đó tiến vào để trao đổi đan dược, nói ví dụ như là ấu tể của dị thú vân vân.”
Thú nhân nói tới chỗ này, đột nhiên lộ ra một nụ cười, mang theo một chút nóng bỏng cùng bất kham “Anh lần này có thể đi vào, vẫn là công lao của bảo bối đâu, bảo bối em giỏi quá.”
Vười híp mắt khích lệ Đoạn Ngọc Giác, thú nhân cười đến ngày càng vui vẻ “Bảo bối, anh không cần báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp” nói xong liền ôm Đoạn Ngọc Giác vào trong ngực, muốn hôn môi của cậu, lại bị Đoạn Ngọc Giác một tay đè lại trên mặt hắn ngăn trở.
Thú nhân có chút ai oán mà nhìn Đoạn Ngọc Giác. Từ sau khi phát hiện Đoạn Ngọc Giác đặc biệt nhẹ dạ, khổ nhục kế dùng đặc biệt tốt, bản lĩnh khổ nhục kế của Mông Kình Nhận càng ngày càng cao thâm. Ai biết lần này, Đoạn Ngọc Giác hoàn toàn không để ý tới khổ nhục kế của hắn, chỉ là nhàn nhạt hỏi: “Như vậy số lần anh đến đây rất ít?”
“Đương nhiên” Thú nhân không chút do dự gật đầu, cuối cùng còn không quên khen chính mình “Tuy nhiên đa số thú nhân rất thích tụ tập ở nơi này, mỗi khi cự tuyệt vẫn là mỗi ngày tụ tập ở nơi này. Ngay cả đi vào rừng rậm dị thú cũng không phải là đi tìm nội đan mà là đi tìm ấu tể dị thú cho giống cái. Thế nhưng anh cho tới bây giờ cũng sẽ không làm như vậy, anh chỉ thích bảo bối của anh.”
Nói tới chỗ này, Mông Kình Nhận không quên bổ sung một câu “Thú nhân mà thông báo với em ngày hôm trước, đừng nhìn bộ dáng cao lãnh của hắn, thế nhưng hắn đã đến Công đoàn đan dược sư rất nhiều lần, lấy không ít thứ đưa đến nơi đó đâu.”
Vẻ mặt của Đoạn Ngọc Giác vô cùng tồi tệ, thế nhưng Mông Kình Nhận vô cùng phấn khích nói về chuyện không thể không nói của Kỳ Cảnh Lê, còn thật không chú ý tới biểu tình của Đoạn Ngọc Giác. Hơn nữa biểu tình của Đoạn Ngọc Giác vốn trời sinh khuyết thiếu, người bình thường còn thật rất khó nhìn ra vẻ mặt của cậu, lúc này Mông Kình Nhận không có đem tâm lực đặt ở trên người Đoạn Ngọc Giác tự nhiên không có nhìn ra hàm nghĩa ẩn trong biểu tình của cậu, vẫn luôn đi bôi đen tình địch của mình. Bảo bối nhà hắn hôm đó rất động tâm với lời mời của tên thú nhân kia đâu!
Cái thứ như là tình địch này, vẫn là bấm chết từ trong trứng nước đi. Hắn cũng không có nhiều thời gian đi đánh ruồi như vậy, đương nhiên muốn đánh hết trong một lần!
Đoạn Ngọc Giác càng nghe càng không chịu nổi, mặt không thay đổi nhìn Mông Kình Nhận đang chìm ngập trong khoái cảm đả kích được tình địch mà trí thông minh trở thành số âm, không thể làm gì khác hơn nhắc nhở: “Anh nếu không thường xuyên đến Công đoàn đan dược sư, làm sao có thể quen thuộc nơi này như vậy. Chẳng lẽ,” Con ngươi thanh lãnh của Đoạn Ngọc Giác đối mặt với con ngươi màu ngân bạc chói mắt “Anh vừa nãy là gạt em?”
Âm thanh đột nhiên dừng lại, Mông Kình Nhận cảm giác mình tự nâng đá đập chân mình. Dừng lại một chút, hắn cực kỳ không có trách nhiệm mà đem tất cả trách nhiệm đẩy lên người binh lính thủ hạ, đặc biệt hùng hồn nói: “Đám binh lính thủ hạ kia của anh, đều là hán tử thô lỗ, nhiều năm đóng quân ở bên ngoài như vậy, làm sao có thời gian tìm bạn a? Mấy ngày trước đều không thể đợi được mà thường xuyên tới nơi này, phải biết ngoại trừ trường học giống cái ở nơi này cũng khá nhiều. Trường học bọn họ không thể chui vào, chỉ có thể thường thường đến nơi này, thường xuyên qua lại liền nhìn thấy tên Kỳ Cảnh Lê kia, không ngừng than vãn. Anh chỉ là nghe người ta nói mà thôi.”
“Mông Kình Nhận” nghe Mông Kình Nhận ngụy biện, Đoạn Ngọc Giác nửa ngày mới thấp giọng than thở “Đã có người nào nói anh rất vô sỉ hay không?”
“Có!” Mông Kình Nhận không chút do dự mà gật đầu “lần trước phát sinh xung đột quy mô nhỏ với Liên bang bọn họ đều nói anh như vậy a.”
Ngươi đây là không thấy nhục mà ngược lại lại cho là quang vinh sao? Đoạn Ngọc Giác đột nhiên phát hiện mình ngay cả phun tào cũng không thể, chỉ có thể bưng trán than thở: “Anh thực sự là một tên lưu manh.”
“Anh chỉ lưu manh với em.” Mông Kình Nhận lập tức nói tiếp, tốc độ nhanh đến mức quả thực làm cho cậu hoài nghi hắn chỉ chờ mình nói câu này.
Chuẩn tướng đại nhân triệt để bạo phát bản tính lưu manh giữ lại đầu của Đoạn Ngọc Giác, thật sâu hôn lên môi của cậu, nửa ngày mới liếm bờ môi của Đoạn Ngọc Giác, nói: “ Bảo bối hiểu anh như vậy, anh không thể làm gì khác là đưa cho em phần thưởng.”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Trầm mặc vài giây, Đoạn Ngọc Giác một cước đá văng Mông Kình Nhận, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Ngớ ngẩn! Khi anh nói dối anh có thể dài một chút trí thông minh hay không? Lời nói dối không thông minh này của anh, em đều lười vạch trần anh.”
Mông Kình Nhận nằm trên đất vô tội nói: “Đó là bởi vì anh không đành lòng nói dối em.”
Đoạn Ngọc Giác nghẹn không nói được, con mắt màu bạc của Mông Kình Nhận làm bộ vô tội nói: “Bảo bối, làm sao em nhìn ra anh nói dối a?”
Chính mình cảm thấy ngôn ngữ mình hoàn toàn không có kẽ hở. Chuẩn tướng đại nhân có trí thông minh là số âm, hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu thâm trầm nhìn Đoạn Ngọc Giác, nỗ lực lừa gạt ý đồ dụ dỗ người yêu của mình.
Thế nhưng bị người yêu nhà hắn vô tình ghét bỏ.
“Bởi vì anh ngu xuẩn.” Đoạn Ngọc Giác sắc bén nói “Giống cái cùng á giống cái ở Công đoàn đan dược sư xác thực nhiều, điểm này không sai, nhưng là bọn hắn đều kết hôn rồi! Quy định ‘giống cái trước mười chín tuổi phải thành hôn, á giống cái trước hai mươi tuổi phải thành hôn’ anh vứt nó đi đâu? Giống cái á giống cái tốt nghiệp ở bộ cấp thấp ít nhất cũng phải hai mươi tuổi. Người tiến vào Công đoàn đan dược sư phần lớn là người của bộ trung đẳng và cao đẳng cùng với nhân sĩ đã tốt nghiệp. Đám binh sĩ kia của anh đi đâu kiếm giống cái cùng á giống cái chưa kết hôn a? Anh nếu nói bọn họ tới nơi này ngắm giống cái cùng á giống cái thì còn được chứ anh không nên nói là bọn họ tới nơi này tìm bạn lư. Anh là đang đùa em đúng không?”
“Khục khục… “ Biết được sai lầm của mình, Mông Kình Nhận giả ho khan hai tiếng, dưới con mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Đoạn Ngọc Giác tiếp tục nằm trên mặt đất giả chết.
Đoạn Ngọc Giác tổng kết “Đi trường học còn có chút khả năng thông đồng một chút học sinh lớp dưới, đi Công đoàn đan dược sư chỉ có thể nhìn cái gì cũng không thể làm, những người này của anh cũng là lừa gạt chính anh đi.”
Mông Kình Nhận: “…” Ô, người yêu làm sao lại hiểu biết như vậy? Rốt cuộc là ai phổ cập tri thức khoa học cho người yêu của mình a? Tuyệt đối đừng để cho ta biết là ai, ta tuyệt đối đánh chết ngươi!
“Nói như vậy,” Đoạn Ngọc Giác ngồi từ trên cao nhìn xuống Mông Kình Nhận “Anh chịu khó chạy đến trong trường học như vậy, là muốn thông đồng học sinh sao?”
“Khụ khụ khụ —-!” Mông Kình Nhận vừa ho không ngừng vừa nỗ lực nói “Anh… khụ khụ… Rõ ràng … khụ khụ… Là đi nhìn em a khụ khụ!”
Nhìn Mông Kình Nhận khụ đến đáng thương như vậy, Đoạn Ngọc Giác cuối cùng cũng đem thú nhân đang nằm trên đất kéo dậy. Thú nhân cao to vừa khom người làm bộ ho, vừa nỗ lực biểu đạt chân tình của mình. Cuối cùng Đoạn Ngọc Giác không nhìn nổi hình tượng của mỗ cá nhân, nhẹ nhàng vuốt sau lưng của Mông Kình Nhận, Mông Kình Nhận dần dần không hề ho nữa, hai người ngồi tại chỗ tán gẫu.
Mông Kình Nhận lại một lần nữa dùng khổ nhục kế tránh thoát dò hỏi trí mạng còn không biết, vấn đề mấu chốt nhất ở trong trận giằn vặt này đã bị hắn tránh đi, chính là không biết lần sau Đoạn Ngọc Giác mới nhớ tới cái vấn đề lạc đường kia là chuyện khi nào.
Khổ nhục kế càng dùng càng thuần thục chuẩn tướng đại nhân rất khổ não mà tỏ vẻ: Vừa nhìn thấy tiểu giống cái liền không nhịn được tiến vàohình thức lưu manh, vậy phải làm sao bây giờ? Kỳ thực hắn đúng là thân sĩ, thật sự ( nghiêm mặt).
Mông Kình Nhận ở trong cuộc sau này, viết một bộ sách vô cùng bán chạy tên là ( truy giống cái tam báu vật), có người nói mấy ngàn bản ngày thứ nhất ra thị trường trong nháy mắt bị cướp mua hết sạch, còn có vô số người không mua được mà tử thủ tại cửa tiệm bán sách, càng có nhiều nhân sĩ Liên bang ngàn dặm xa xôi đến đế quốc mua sách.
Hết cách rồi, ai bảo bạn lữ của Mông Kình Nhận là giống cái Đoạn Ngọc Giác thịnh hành khắp đế quốc đâu? Hơn nữa có người nói Mông Kình Nhận là chồng chưa cưới đời thứ hai của Đoạn Ngọc Giác. Nếu có thể chiếm được trái tim của Đoạn Ngọc Giác đã chịu qua thương tổn, như vậy độ tin cậy không biết cao bao nhiêu lần. Các thú nhân cả ngày đi theo sau lưng giống cái mà vẫn không nhận được sự chú ý của họ dồn dập nhắm vào quyển sách kia, chỉ còn chờ nó đi ra thị trường thôi đâu.
Kỳ thực trong sách chỉ có mười mấy trang, một quyển mỏng như vậy, tư tưởng chủ yếu chỉ là: Dính chặt lấy, đúng bệnh hốt thuốc, khổ nhục kế; so với cái gọi là # 101 phương thức thu được sự yêu mến của giống cái # không biết ngắn gọn hơn bao nhiêu lần, dùng tốt hơn cái kia bao nhiêu lần!
Thực tiễn chân thật của Mông Kình Nhận, hiệu quả không cần quá tốt.
Có người nói có không ít thú nhân thông qua quyển sách này đạt được dẫn dắt, cuối cùng thành công đuổi tới giống cái trong lòng của mình, thỉnh thoảng còn đề cử quyển sách này với người xung quanh.
*******
Khi đến Công hội đan dược sư là thời gian tốt nhất trong ngày. Mặt trời ấm áp hòa thuận vui vẻ vẩy lên người, làm cho Đoạn Ngọc Giác thoải mái hé mắt. Thân là một hoa yêu, cậu đối với dương quang luôn có một sự quyến luyến không nói ra được.
Mông Kình Nhận nhìn bộ dáng Đoạn Ngọc Giác híp mắt quay về phía mặt trời, giống như một sủng vật lừoi biếng liền muốn đi xoa đầu của cậu, mà Mông Kình Nhận cũng thực sự làm như vậy rồi. Hắn đi tới sờ sờ tóc của Đoạn Ngọc Giác, tay phải bá đạo ôm eo cậu, con mắt màu bạc mang theo huyết sắc nhìn thú nhân xung quanh. Có mấy thú nhân không chịu nổi khí thế của hắn mà cúi đầu. Các thú nhân vây xung quanh Công đoàn đan dược sư, bán một ít đồ vật tương đối ly kỳ, ví dụ như ấu tể dị thú, kỳ thực đều là dùng lý do bán đồ vật tới nơi này bảo vệ, nói không chắc còn có thể gặp được một hai giống cái nguyện ý bán đan dược. Huống chi giống cái á giống cái vốn là tương đối yêu chuộng ấu tể dị thú mao nhung nhung, vật này còn có thể nhận chủ, sau đó lớn rồi còn có thể bảo vệ giống cái, giống cái á giống cái đều nguyện ý mua; trước đây còn từng xảy ra chuyện một giống cái dùng một viên đan dược cấp hai đổi lấy một ấu tể dị thú cấp thấp. Điều này thực sự làm các thú nhân khác ước ao đến hỏng người, dồn đập đi bắt giữ ấu tể đến nơi này bán.
Tuy nói Công đoàn đan dược sư là nội địa phương vô cùng trọng yếu, những thú nhân đó cũng từng bị xua đuổi quá, thế nhưng thực sự không chịu nổi người ta thường xuyên tới a, huống chi những ấu tể dị thú kia thực sự được giống cái á giống cái yêu thích, cũng nguyện ý đi mua, thì càng không có cách nào ngăn trở; huống chi những thú nhân đó vây xung quanh bên ngoài tạo thành một lực bảo vệ vô hình, cũng coi như là đang giúp đỡ bảo vệ Công đoàn đan dược sư. Lâu dần lại tạo thành một đặc sắc như thế.
Mông Kình Nhận thu hồi ánh mắt của mình, cúi đầu nói với Đoạn Ngọc Giác: “Chúng ta đi vào sớm một chút, xong sớm một chút thì có thể về nhà sớm.”
“Được.” Đoạn Ngọc Giác thấp giọng đáp lại.
Mông Kình Nhận lại nói: “Ngày hôm nay mẫu phụ muốn em về nhà, em có nguyện ý không?”
Phản ứng lại mẫu phụ trong miệng của Mông Kình Nhận là Thiên Nịnh, nghĩ lại xác thực mình từ sau khi đính hôn vẫn không đến thăm Thiên Nịnh, Đoạn Ngọc Giác liền sảng khoái đáp: ‘Được.”
Tâm tình của Mông Kình Nhận cũng thả lỏng mấy phần. kể từ khi biết được Đoạn Ngọc Giác đã trở về từ rừng rậm thí luyện, mấy ngày nay Thiên Nịnh liền truyền cho hắn đến cả chục cái video, hắn liền không thể cự tuyệt, bằng không nhất định sẽ bị Thiên Nịnh niệm chết, cũng chỉ có thể nhận. Mấy ngày nay thực sự bị Thiên Nịnh làm đến không chịu nổi.
Hai người đồng thời bước lên bậc thang. Có người nói Công đoàn đan dược sư vốn có chín mươi chín cái bậc thang, vì rèn luyện thân thể của đan dược sư, thế nhưng nó đã bị hủy ở lần chiến tranh giữa các vì sao đầu tiên. Khi mà xây dựng lại, chỉ có chín bậc thang, bởi vì bọn họ không có nhiều thời gian để bò lên bậc thang như vậy, bọn họ cần nhiều thời gian hơn để luyện chế đan dược, như thế mới có thể ứng phó được với tiêu hao số lượng lớn trong quân đội. Mà chín bậc thang thì lại là vì nói cho tất cả các đan dược sư phải kiên trì, phải cố gắng lâu dài.
Sau khi đi xong chín cái bậc thang, bọn họ liền tiến vào cánh cửa có hình một nửa hình tròn, sau khi đi vào thì nửa vòng tròn liền tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh, đem hai người trực tiếp vây ở bên trong. Sau đó một âm thanh máy móc chậm rãi vang lên: “Chào ngài, hoan nghênh ngài đi đến Công đoàn đan dược sư, xin ngài lấy ra quang não để chúng ta xác nhận thân phận ngài. Cảm tạ hợp tác.”
Đoạn Ngọc Giác mở ra quang não của mình, Mông Kình Nhận không có động tác, đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Đoạn Ngọc Giác cũng chỉ là cười cười. Hắn biết quang não của hắn khẳng định không có tư cách đi vào, mình tiến vào nơi này chẳng qua cũng chỉ là ‘đồ vật lệ thuộc; của Đoạn Ngọc Giác, thế nhưng cái này không nhất thiết phải nói ra.
“Xác nhận thân phận, Đoạn Ngọc Giác, khách nhân cao quý được Công đoàn đan dược sư mời đến. Cho phép mang một người đến, keng, xác nhận không có sai sót, mời ngài tiến vào, hy vọng ngài có một khảong thời gian vui vẻ ở trong Công đoàn đan dược sư.”
Mông Kình Nhận nắm tay Đoạn Ngọc Giác đi vào. Khi bước vào, toàn bộ khí thế hoàn toàn không giống bên ngoài. Nội thất nở rộ hoa cỏ, bầu không khí ôn hòa trang nhã, khắp nơi là mùi vị đan dược.
Nơi này làm cho Đoạn Ngọc Giác cảm thấy vui vẻ.
Đi vào phòng khách, cậu liền nhìn đến ba cái màn hình lớn và ba cái màn hình hơi nhỏ một chút. Hai cái trước đều là đan dược sư cấp một, cái thứ ba cùng một ít cái thứ bốn là đan dược sư cấp hai, cái thứ bốn còn một ít của cái thứ năm là đan dược sư cấp ba, mà đan dược sư cấp bốn cùng đan dược sư cấp cao hơn không có công bố. Trên màn hình đều là chữ, có cống hiến của Công hội đan dược sư, có thành tích sát hạnh, thứ tự thi đấu đan dược, các loại phần thưởng. Đoạn Ngọc Giác nhìn lướt qua một lượt đã bị người mới đến hút đi lực chú ý.
Lan Kỳ Phong vội vã đi tới. Khi nghe được tiếng nhắc nhở ở trên quang não, tảng đá lớn trong lòng hắn mới đuộc buông xuống. Nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác đang quan sát xung quanh ở trong đại sảnh, hắn không khỏi bật cười, hỏi: “Hoan nghênh ngài đến, Đoạn Ngọc Giác đồng học.”
“Xin chào.” Không biết trả lời cái gì Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói một tiếng xin chào. Lan Kỳ Phong nhìn thú nhân bên cạnh một chút. Hắn đối với thú nhân bên cạnh này rất là quen thuộc, Võ thánh trẻ tuổi nhất đế quốc, một trong tám đại chuẩn tướng, người thừa kế của Mông gia, sớm muộn gì cũng lên đến vị trí thượng tướng. Hắn không chỉ một lần đại biểu cho quân bộ đến Công đoàn đan dược sư mang đi đan dược, miệng lưỡi bén nhọn cùng tác phong không chút lưu tình của hắn làm cho một ít cáo già trong Công đoàn đan dược sư chịu thua.
“Cũng hoan nghênh ngài đến, Mông Kình Nhận chuẩn tướng.” Lan Kỳ Phong gật gật đầu với Mông Kình Nhận, Mông Kình Nhận trả lời: “Thật hân hạnh được gặp ngài, Lan Kỳ Phong hội phó.”
Hai người tự nhiên không có giao lưu gì, toàn bộ lực chú ý của Lan Kỳ Phong đều bỏ vào trên người Đoạn Ngọc Giác. Hắn làm một tư thế mời, nói: “Chúng ta có thể đi đến phòng đan dược một chút, ở nơi đó chúng ta có thể hữu hảo trò chuyện một ít.”
Đoạn Ngọc Giác tự nhiên không có dị nghị, theo Lan Kỳ Phong đi, thông qua thời không truyền tống nháy mắt đã đến phòng đan dược của Lan Kỳ Phong.
Lan Kỳ Phong rót trà cho Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận, biểu tình trên mặt chậm rãi trở nên nghiêm túc, nói với Đoạn Ngọc Giác: “Chúng ta sở dĩ mời ngài lại đây, là cần đến sự giúp đỡ của ngài.”
Đoạn Ngọc Giác không nói gì, Lan Kỳ Phong cũng không để ý, chỉ là nghiêm túc nói: “ Giống cái cùng á giống cái ở trên đại lục luôn tương đối lúng túng, trời cho chúng ta năng lực chế tác đan dược, thế nhưng” Lan Kỳ Phong dừng một chút, nhìn vị Võ thánh trẻ tuổi nhất kia, thú nhân chỉ là ôn nhu nhìn tiểu giống cái, giữa hai người có một luồng tín nhiệm thân mật. Hắn biết mình không thể đem tên thú nhân này đuổi ra ngoài, chỉ có thể tiếp tục nói “Chúng ta không có bất kỳ lực công kích nào, không, hoặc là nói, lực công kích của chúng ta quá kém, cho nên chúng ta trở thành —— ”
“—— Lệ thuộc của thú nhân.” Cái đầu đã có chút hoa râm kia nghiêm túc mà nhìn giống cái trẻ tuổi, khuôn mặt nghiêm túc mà bi ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...