Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Con mắt của Đoạn Ngọc Giác càng ngày càng lạnh, cái thanh âm kia còn đang điếc không sợ súng khiêu khích, “Đám người của trường học đệ nhất đế quốc như các ngươi, lần này bị ta đụng phải cũng đừng nghĩ thông qua kiểm tra!”

Đoạn Ngọc Giác cúi đầu, một bước muốn chạy về phía Tiếu Hồn Chi, Khôn Giác Đằng Mạn bên kia còn đang giương nanh múa vuốt giãy dụa thân thể. Thất Sân kéo lại Đoạn Ngọc Giác, trong con ngươi tràn đầy lo lắng nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu là một giống cái, chạy tới nơi đó làm gì?!”

Âm lượng của câu nói này không lớn, thế nhưng đối với thú nhân mà nói lại rất rõ ràng. Trong con ngươi của Đoạn Ngọc Giác chợt lóe lên một tia ám quang, chỉ nghe đối diện lại truyền đến một tiếng hô to, “Nhốt lại hắn! Trói lại giống cái kia!”

Mấy cái dây leo cao cao nâng lên, Tây Hoán Doanh nhanh chóng kéo Đoạn Ngọc Giác, cây đao bản mệnh giơ lên cao, phản xạ ra một mảnh hàn quang lạnh lẽo, tàn nhẫn mà chém vào dây leo trước mặt, “Ân a ——!” Tiếu Hồn Chi thống khổ rên, Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng quát lên, “Dừng tay!”

Đoạn Ngọc Giác vừa nói, vừa chạy đến trước mặt Tây Hoán Doanh, lạnh lùng nói với dây leo đang giương nanh múa vuốt: “Buông hắn xuống!”

“Ha ha ha ha làm ta cười chết, ” cái thanh âm kia càn rỡ cười nói, “Ngươi dĩ nhiên muốn ra lệnh cho Linh Hoa do ta khống chế? Làm ta cười chết rồi!”

“Co dù tinh thần lực của ngươi cao đến đâu ngươi cũng không thể… Cái gì?!” Cái thanh âm kia đột nhiên trở nên kinh ngạc không thể tin tưởng, “Sao có khả năng?!”

Dây leo kia thực sự giống như Đoạn Ngọc Giác nói, nhẹ nhàng buông xuống Tiếu Hồn Chi. Tiếu Hồn Chi nằm xuống đất kêu rên một tiếng, đảo mắt đã bị tình cảnh trước mắt này hấp dẫn toàn bộ lực chú ý.

Cái dây leo kia dĩ nhiên nghe theo mệnh lệnh của Đoạn Ngọc Giác!

“Ngươi, ngươi không phải đan dược sư sao?!” Tiếu Hồn Chi không dám tin hô, một tay chỉ lung tung vào Đoạn Ngọc Giác, thế nhưng không có ai để ý hắn,

Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng nói: “Trói lại người đang khống chế ngươi.”

Mấy người đều bị tình cảnh trước mắt này sợ ngây người!


Kia dây leo thật sự như Đoạn Ngọc Giác nói, nhanh như chớp đánh lén về phía rừng rậm, “A ——!” Theo một tiếng thét chói tai hoảng sợ, không trung đột nhiên xuất hiện một thân ảnh xa lạ, “Buông ta ra! Buông ta ra! Ngươi phải nghe ta! Ta mới là người khống chế của ngươi——!”

Đoạn Ngọc Giác giơ lên một cái đuốc, dưới ánh sáng của ngọn lửa, bọn họ mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đánh lén mình. Người kia rõ ràng là một giống cái, bộ dáng giống như cũng không ăn phải một chút vị đắng nào ở trong rừng rậm, trên khuôn mặt thanh tú có một đôi mắt cừu hận chặt chẽ nhìn Đoạn Ngọc Giác, chói mắt giống như hai ngọn lửa điên cuồng. Đoạn Ngọc Giác vứt cây đuốc trở lại, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu yêu thích dùng cái dây leo này đến dằn vặt người như thế, như vậy chính ngươi liền trải nghiệm đi.”

Còn dư lại mấy người sững sờ mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, sau đó nhìn người đang điên cuồng giãy dụa kia, trong con ngươi viết đầy không dám tin tưởng. Thậm chí ngay cả Phong Minh đều mở miệng, nói: “Cậu sẽ khống chế Linh Hoa Linh Thảo? Cái chuyên ngành này không phải tiến vào cấp cao mới có thể lựa chọn sao?”

“Hệ khống chế?” Đoạn Ngọc Giác cau mày, “Đó là cái gì?”

“Cậu không biết hệ khống chế?” Phong Minh từ trên xuống dưới đánh giá Đoạn Ngọc Giác, nói, “Vậy tại sao cậu lại có thể không chế Linh Hoa Linh Thảo như thế?”

Hệ khống chế, là một hệ thần bí nhất, thưa thớt nhất của đế quốc, có người nói toàn bộ hệ gộp lại không vượt quá ba mươi người, xưa nay lấy thần bí mà xưng. Bọn họ có thể thông qua tinh thần lực khống chế những Linh Hoa Linh Thảo đó, làm một số sự tình mà chúng nó cũng không phải là quá phản kháng. Nói thí dụ như cho bọn họ một ít vật liệu, nói thí dụ như giúp bọn họ giáo huấn một người.

Thế nhưng cái hệ này cũng có tai hại rất lớn, bọn họ thông qua tinh thần lực tiến hành khống chế, mệnh lệnh Linh Hoa Linh Thảo, cái này đòi hỏi bọn họ phải có tinh thần lực vô cùng cao, tương ứng cũng yêu cầu thiên phú tinh thần của bọn họ cực cao. Mỗi một lần khống chế đều sẽ tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực của bọn họ, mà nếu như muốn khống chế một số linh hoa cường đại hơn một chút hoặc là bắt Linh Hoa làm một số chuyện bọn họ không muốn làm như là dâng ra sợi rễ của bản thân sẽ biến thành một cuộc so đấu tinh thần lực. Một khi bị thua, rất có thể toàn bộ ý thức tinh thần của bọn họ cũng sẽ bị Linh Hoa phá hủy, do đó mất đi thiên phú tinh thần! Coi như thành công, cũng sẽ tạo thành một đả kích cường liệt đối với tinh thần của giống cái.

Đây là một chuyện cực kì đáng sợ, cho nên tại trường học đệ nhất đế quốc, cái chuyên ngành này chỉ có cấp cao đẳng mới có, mà ở các trường học khác liền không có cái quy định cứng ngắc này.

Mà cái Khôn Giảo Mạn Đằng này, xem như là tồn tại ở một đẳng cấp tương đối thấp trong số Linh Hoa, nó cũng không có vật liệu hữu dụng gì, cũng không có thần trí gì, chỉ có một thân man lực.

“Khống chế?” Đoạn Ngọc Giác lập lại một lần, “Tôi không có khống chế chúng nó, ” Đoạn Ngọc Giác tiến lên vài bước, đụng chạm đến cành cây của dây leo phía trước, nói, “Chúng nó sẽ nghe theo mệnh lệnh của tôi, chỉ là bởi vì sự hào hợp của chúng tôi khá cao, nó nguyện ý nghe mệnh lệnh của tôi mà thôi.”

Phong Minh xoay đầu lại kỳ quái nhìn Đoạn Ngọc Giác, chân mày nhíu thật chặt, đột nhiên, con mắt của hắn sáng ngời, hai, ba bước liền nhào vào trên người Đoạn Ngọc Giác, con mắt sáng lên lấp loá, “Cậu là Đoạn Ngọc Giác?! Nha thú thần ở trên! Cậu là Đoạn Ngọc Giác! Ta dĩ nhiên gặp được sống Đoạn Ngọc Giác! Ta dĩ nhiên cùng Đoạn Ngọc Giác một cái tổ!”

Đoạn Ngọc Giác: “…”


Tây Hoán Doanh: “…”

Tiếu Hồn Chi: “…”

Kỳ Cảnh Lê: “…”

Thất Sân: “…” Đoạn Ngọc Giác này tựa hồ là cực kỳ nổi danh?

Phong Minh cả người đều nhào vào trên người Đoạn Ngọc Giác, ôm đến chết cũng không buông tay. Thất Sân nhẹ nhàng sờ một chút quang não biến thành đồng hồ đeo tay của mình, trong con ngươi chợt lóe một tia không có ý tốt, “Đoạn Ngọc Giác Giác Giác Giác Giác Giác!!! Tớ dĩ nhiên cùng cậu một tổ a! Tớ X a a a vừa tớ dĩ nhiên không nhận ra được!! Đoạn Ngọc Giác a! Chính là người ngăn lại ‘Hỏa Lang Hoa’ bạo loạn đích xác Đoạn Ngọc Giác a!! Chính là người được sợi rễ của ‘Lily hoa’ Đoạn Ngọc Giác a! Đều tại cái bộ não chết tiệt của tớ, tớ dĩ nhiên không có ngay lập tức nhận ra cậu! Cậu sẽ không tức giận đi qaq?!”

Đoạn Ngọc Giác: “… Không biết.”

Tây Hoán Doanh mấy người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tình cảnh trước mắt này. Kỳ Cảnh Lê lặng lẽ chọc chọc Tây Hoán Doanh, hỏi: “Đoạn Ngọc Giác rất nổi danh? Đây là người nào a? Tôi làm sao chưa từng nghe nói?”

Tây Hoán Doanh lắc lắc đầu, “Tớ…” Cũng không biết, mặt sau mấy chữ này còn không nói ra đã bị Phong Minh đánh gãy, con ngươi của Phong Minh sắc bén mà tàn bạo nhìn mấy thú nhân này, hừ lạnh nói: “Thú nhân ngu xuẩn, dung lượng não của các ngươi có hạn, tự nhiên không biết Tiểu Giác nhà chúng ta, hừ, một chút tri thức thưởng thức cũng không có, người xấu nên đọc nhiều sách!”

… Người xấu nên đọc nhiều sách… bốn thú nhân bị công kích mặt cứng ngắc, Kỳ Cảnh Lê tuốt tuốt ống tay áo, vẻ mặt thành thật nói: “Tôi có thể đánh hắn sao?”

“Huynh đệ cậu bình tĩnh chút, ” Tiếu Hồn Chi kéo lại Kỳ Cảnh Lê, đồng tình nói: “Cậu nếu đánh hắn cậu liền tiến vào tòa án quân sự, chờ ba năm rưỡi, huynh đệ cậu cũng không nên nghĩ không ra a!”

“… Có bản lĩnh cậu đừng có đẩy tôi a!”


“Ahaha, tớ biết chúng ta xấu a, nhưng là bị nói thẳng ra như thế cảm giác thật là tệ a, huynh đệ cậu đi đi tớ sẽ đi tòa án quân sự thăm cậu!”

“Các cậu cũng đủ!” Tây Hoán Doanh một tay cầm đao, lạnh lùng nhìn hai thú nhân đang động kinh kia, đang muốn nói cái gì với hai người giống cái á giống cái kia, đã bị Phong Minh quát lên, “Các ngươi nhỏ giọng một chút! Các ngươi dọa nam thần của ta. Thú nhân ngu xuẩn!”

Tây Hoán Doanh: “…”

Phong Minh thật cao hứng tuốt nổi lên ống tay áo, nói: “Nam thần nam thần cậu cho tớ ký cái tên đi, liền ký ở trên cánh tay của tớ, đời này tớ không rửa tay cũng được!”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

Phong Minh tội nghiệp mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, trong thanh âm có một ít khóc nức nở, “Nam thần cậu không muốn ký cho tớ sao?”

“Không bút…”

“A!” Phong Minh sửng sốt một chút, nặng nề nói, “Kí tên…”

“Tôi quay về sẽ ký cho cậu, ” Đoạn Ngọc Giác đồng ý.

“Ký mười cái!” Phong Minh suýt chút nữa nhảy lên.

“Được.”

Phong Minh lần này thật sự nhảy cởn lên, trực tiếp hôn vào mặt bên trái của Đoạn Ngọc Giác, “Nam thần cậu là tốt nhất, tớ yêu cậu chết rồi!”

Đoạn Ngọc Giác lăng lăng vuốt nơi mình bị Phong Minh hôn qua, trên mặt đột nhiên nhiều hơn một chút hồng, bốn thú nhân quả thực xem sững sờ, luôn có một loại cảm giác não tàn phấn nhìn thấy thần tượng!

“Chúng ta đi thôi, ” Đoạn Ngọc Giác lập tức khôi phục thái độ bình thường, “Nơi này có chút không an toàn, ”


Kỳ Cảnh Lê lập tức nói tiếp: “Động tĩnh vừa nãy của chúng ta đã hấp dẫn không ít thứ, chúng ta hay là đi mau đi.”

“Ân!” Tiếu Hồn Chi lên tiếng trả lời, lớn giọng nói, “Tiểu Giác cậu lợi hại như vậy? Dĩ nhiên có thể ra lệnh cho dây leo kia? Còn để cho Tiểu Minh sùng bái cậu như vậy?”

“Xin nhờ khe khẽ một chút, cậu là muốn đem dị thú đều gọi đến bên người chúng ta sao?” Kỳ Cảnh Lê không khách khí chút nào nói, Tiếu Hồn Chi cộc lốc gãi đầu một cái, không nói.

Mấy người rục rịch đi trong sâm lâm tối đen,giống cái bị dây leo hạn chế bất đắc dĩ cười nói: “Làm cái gì mà, mục tiêu của ta còn không có làm đâu đã bị khám phá, này làm cho huấn luyện viên chúng ta sống thế nào a, ” trong đêm tối đột nhiên xuất hiện thân ảnh của một người khác, “Được rồi! Còn không đi nhanh lên, cũng không ngại mất mặt.”

“Ném em gái ngươi!” Kia giống cái mắng, “Xuất sư bất lợi a, đám nhỏ bây giờ sao lại lợi hại như vậy a? Năm ngoái còn bị lừa gạt hết đâu!”

“Này, Tiểu Đằng, ngươi thả ta xuống dưới a, ” sắc mặt của giống cái kia đột nhiên biến đổi, “Tiểu Đằng, ngươi là Linh Hoa bản mệnh của ta, ngươi dĩ nhiên không nghe ta sao?!”

Khôn Giảo Mạn Đằng vẫn không buông giống cái kia ra, sắc mặt của giống cái kia triệt để thay đổi, “Ngọa tào! Tiểu Đằng không nghe ta rồi!”

“Cái gì?”

“Ngọa tào! Giống cái kia rốt cuộc là làm cái gì?! Đứa nhỏ bây giờ là làm sao a?! Tiểu Đằng! Ta mới là chủ nhân của ngươi a! Ngươi thả ta xuống dưới a! Ngọa tào! Tinh thần lực cùng thiên phú tinh thần lực của đứa trẻ kia rốt cuộc có bao nhiêu nghịch thiên a!! Tiểu Đằng ngươi cho ta xuống đi có được hay không qaq!”

Vào lúc này, Mông Kình Nhận đột nhiên nhận được vài tờ tranh ảnh, Mông Kình Nhận ấn tiếp thu.

Tân Kỳ: “Bức ánh mỹ lệ đến cỡ nào a, đặc biệt đến đưa ngươi xem một chút.”

Mấy cái tranh ảnh này, dĩ nhiên là hình ảnh vừa nãy Phong Minh nhào tới trên người Đoạn Ngọc Giác, Phong Minh hôn Đoạn Ngọc Giác.

Tay cầm bút của Mông Kình Nhận nắm chặt lại.

—— ta liền biết đám giống cái này không có lòng tốt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui