“Lúc này điều nên được quan tâm nhất không phải là vì sao Tiểu Giác hái được một đống trái cây như thế này sao?!” Tiếu Hồn Chi hét lớn, “Thú thần ở trên, tớ chưa từng nhìn thấy một giống cái nào lại có thể lấy được nhiều trái cây như vậy ở trong rừng!”
“Đương nhiên, tôi là hệ vật lý khoa học, làm cái lò luyện đan vẫn là rất dễ dàng, ” Kỳ Cảnh Lê tràn đầy tự tin nói, nói hơi nâng lên cằm “Kỹ thuật đan dược của cậu như thế nào? Nếu như kỹ thuật của cậu quá kém, tôi sẽ không để cho cậu dùng đồ vật mà tôi luyện chế!”
Lần thứ nhất bị người nghi vấn kỹ thuật đan dược, đan dược sư hoa yêu con mắt sắc lạnh, nhàn nhạt nói: “Tôi còn lo lắng lò luyện đan của cậu không xứng với kỹ thuật đan dược của tôi đâu.”
Kỳ Cảnh Lê bật cười một tiếng, nói: “Tôi mỏi mắt mong chờ.”
“Này này! Hiện tại nên quan tâm rõ ràng hẳn là Tiểu Giác làm sao lấy được nhiều trái cây cùng vật liệu như thế a!” Tiếu Hồn Chi lại một lần lớn tiếng lập lại, hiển nhiên đối với vấn đề này tương đối chấp nhất. Thế nhưng Kỳ Cảnh Lê đang cùng Đoạn Ngọc Giác thương lượng sự tình lò luyện đan, Phong Minh còn nằm ngủ, Tây Hoán Doanh đang nhóm lửa, dùng phương thức đánh lửa nguyên thủy nhất, Thất Sân đang quan sát xung quanh, ai cũng không để ý đến Tiếu Hồn Chi. Tiếu Hồn Chi gãi đầu một cái, ý thức được lúc này sẽ không có người để ý mình, liền đi qua giúp Tây Hoán Doanh đánh lửa.
Thất Sân nhìn thấy Tiếu Hồn Chi đến giúp đỡ, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút. Đã càng ngày càng tối, mà bọn họ không chỉ không có quyết định xong vấn đề tối nay ở nơi nào cùng với vấn đề gác đêm, phỏng chừng cơm tối ngày hôm nay chính là những trái này. Lúc nãy vốn là muốn Tiếu Hồn Chi bọn họ đi đánh chút dị thú, thế nhưng sau đó nghĩ đến mùi máu tanh rất có thể sẽ dẫn đến rất nhiều dị thú, liền vội vàng bỏ đi cái ý niệm này, cuối cùng chỉ có thể kiếm một ít cành cây về để nhóm lửa.
“Nhưng là… Ngay cả thanh đao đều không có thì làm thế nào a?” Đột nhiên, Kỳ Cảnh Lê thần sắc biến đổi, do dự nói.
Đoạn Ngọc Giác: “…” Đúng đấy, bọn họ làm sao sẽ quên mất bọn họ hiện tại ngay cả thanh đao đều không có đây?
Đoạn Ngọc Giác cùng Kỳ Cảnh Lê hai người hai mặt nhìn nhau, lúc này biểu tình trên mặt họ đặc biệt giống nhau. Tây Hoán Doanh đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Vũ khí bản mệnh của tớ là đao…”
Nghe được cái chữ ‘Đao’ này, Kỳ Cảnh Lê cùng Đoạn Ngọc Giác đồng loạt nhìn Tây Hoán Doanh. Tây Hoán Doanh bị bọn họ nhìn, cúi đầu, trên mặt dâng lên mấy vệt ửng đỏ, ngay cả bên tai đều đỏ. Hắn nhắm mắt lại hơi suy nghĩ, một cái trường đao màu đen đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mọi người. Cây đao kia khoảng chừng có dài một mét, khoảng bảy, tám centimet, vừa ra trận liền đằng đằng sát khí, mơ hồ có hào quang màu đỏ hiện ra.
Đoạn Ngọc Giác đột nhiên có một có loại cảm giác không thật, thoạt nhìn ngượng ngùng xấu hổ như Tây Hoán Doanh dĩ nhiên nắm giữ một cái trường đao đằng đằng sát khí, đây là bản mệnh vũ khí của hắn.
Quả nhiên, ngượng ngùng ngại ngùng và vân vân đều là gạt người!
Ngay cả Phong Minh đang ngủ cũng bị thanh đao này hấp dẫn. Bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, Tây Hoán Doanh tựa hồ càng xấu hổ, hắn sứt mẻ sứt mẻ lắp bắp nói: “Chính là… Chuyện này… Thanh đao, các cậu cần sao?”
Còn thừa lại năm người đều trầm mặc một chút, mã đản, cây đao này đằng đằng sát khí, còn không chờ bọn họ đụng vào nó đã đại khai sát giới?
Vật lý khoa học hệ chiến đấu Kỳ Cảnh Lê trầm mặc nhìn Tây Hoán Doanh, ánh mắt thẳng thắn mà sắc bén. Tây Hoán Doanh bị hắn nhìn đến nỗi lui về sau vài bước, Kỳ Cảnh Lê mới nói: “Cậu có thể để cho đao của cậu ngoan một chút không?”
Tây Hoán Doanh đầy mặt nghi hoặc, Đoạn Ngọc Giác yên lặng mà đi đánh lửa.
Sức chiến đấu âm cặn bã: “Tôi sợ cây đao này chặt tôi.”
Tây Hoán Doanh bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngượng ngùng nở nụ cười, nói: “Tiểu Thanh nó sẽ không làm người ta bị thương…” Vừa nói đi sang một bên đụng chạm đao của mình, thần sắc cả người hắn đột nhiên lạnh xuống, khuôn mặt thanh tú cũng bao phủ một tầng băng sương, con mắt lạnh lùng khiến người nhìn thấy mà trong lòng cũng lạnh lẽo. Tây Hoán Doanh lạnh lùng nhìn chăm chú vào Kỳ Cảnh Lê, chậm rãi đem đao đặt ở trước mặt hắn, năm ngón tay thon dài chạm vào lưỡi dao, có một loại đẹp làm mù mắt động tâm,
“Cầm.” Tây Hoán Doanh đơn giản nói, con mắt thẳng tắp nhìn Kỳ Cảnh Lê. Kỳ Cảnh Lê trong nháy mắt có một loại ảo giác bị mãnh thú lớn nhìn chằm chằm, mím chặt môi rồi mới tiếp nhận cây đao này. Ngón tay Tây Hoán Doanh đụng phải ngón tay Kỳ Cảnh Lê, Kỳ Cảnh Lê như trong nháy mắt hoảng thần, ngón tay kia dĩ nhiên nguội lạnh như vậy.
“Đùng đùng ——!” Hỏa diễm đột nhiên xuất hiện nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của người khác, hóa ra là Đoạn Ngọc Giác cùng Phong Minh đã nổi lên lửa. Thời gian này rừng rậm đã rất lạnh, hỏa diễm nổi lên trong nháy mắt đem lại một chút ấm áp cho bọn họ.
“Oa!” Tiếu Hồn Chi thở dài nói, “Các cậu thật siêu, vừa nãy chúng tớ cũng không thể nhóm lửa, đều dự định để Tây Hoán Doanh hao tổn dùng vũ lực tạo lửa. Xem ra giống cái cùng á giống cái cũng là rất lợi hại a, không cần chúng tớ chăm sóc một chút nào.”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
Phong Minh: “… Ha ha.”
Thất Sân không đành lòng nhìn thẳng quay đầu lại, con mắt đảo qua từng người Tây Hoán Doanh, Phong Minh, Đoạn Ngọc Giác cùng Kỳ Cảnh Lê. Trong số những người này cũng chỉ có thiên tài Kỳ Cảnh Lê thiên tài quái nhân khoa học là nổi danh nhất, nhưng là còn dư lại ba người đều không giống như là kẻ đầu đường xó chợ, trong học viện dĩ nhiên chưa từng nghe qua tên của bọn họ.
Trong con ngươi của Thất Sân lướt qua một tia hứng thú, toàn bộ đội ngũ ngoại trừ Tiếu Hồn Chi, mấy người khác mình dĩ nhiên đều nhìn không thấu, cũng thật là một đội ngũ kỳ diệu a, chính là không biết quang não làm sao lại đem bọn họ tụ tập lại với nhau.
Đoạn Ngọc Giác lấy một trái cây từ trong rổ ra để gặm, những người khác cũng dồn dập lấy trái cây ăn no bụng, chỉ có Kỳ Cảnh Lê cầm cái cây trường đao dài hơn một mét bạo ngược kia, mắt sáng lên lẩm nhẩm cái gì, cuối cùng quay đầu lại không kiên nhẫn nói: “Này này! Đem cây đao này làm nhỏ chút, mười mấy centimet cũng được rồi, quá dài không tiện!”
Không có ai lên tiếng, thế nhưng trường đao trong tay Kỳ Cảnh Lê nhỏ đi một chút, cuối cùng xác thực trở thành bộ dáng mười mấy cm. Cây đao kia bất mãn mà nhúc nhích một chút, sau đó giả chết. Kỳ Cảnh Lê cũng không thèm để ý, cầm đao tiếp tục nải nhải thao túng. Đoạn Ngọc Giác ăn mấy trái cây xong rồi đi xem mấy loại nguyên liệu mà cậu đem về kia, tự hỏi cần chế tác đan dược kìa. Bọn họ khoảng chừng ngày mai sẽ phải đi tìm ‘Hỏa Ngân Ưng’, một trận đại chiến là không tránh khỏi, cần một ít đan dược có tính sát thương và một ít đan dược hồi phục. Vũ lực của thú nhân dùng hết rồi cũng là một việc không tốt, bị thương và vân vân cũng cần đan dược loại hồi phục, có người nói bên trong vùng rừng rậm này cũng có một chút độc vật, như vậy đan dược giải độc cũng cần.
Đồ vật cần phải chuẩn bị còn thật không ít đâu. Đoạn Ngọc Giác cau mày tính kế một chút, cảm thấy thời gian ngủ tối nay liền muốn giảm phân nửa, vật liệu không đủ cũng là một cái vấn đề khác.
“Xong rồi!” Kỳ Cảnh Lê hưng phấn kêu lên, lúc này ngày đã hoàn toàn tối, trong bóng tối rừng rậm đều vô cùng đáng sợ, từng trận gió âm gào, làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ khủng bố.
Trên mặt Kỳ Cảnh Lê có mấy phần kích động, đem lò luyện đan đưa cho Đoạn Ngọc Giác, nói: “Chỉ có điều tài liệu vô cùng có hạn, tôi tạm thời chỉ có thể làm ra lò luyện đan bằng gỗ, tôi dùng một chút biện pháp, cái lò luyện đan này chỉ có thể dùng ba lần, lần thứ bốn nó sẽ bị cháy hỏng, vật liệu quá ít, tôi chỉ có thể làm đến nước này.”
Kỳ Cảnh Lê nói xong ngồi trên mặt đất, từ trong rổ gạt gạt, lấy ra một trái cây hồng tươi gặm. Đoạn Ngọc Giác tiếp nhận lò luyện đan, dĩ nhiên là lò luyện đan bằng gỗ!
Thứ đồ vật như là lò luyện đan này, tự nhiên là chất gỗ phẩm chất tốt nhất, bản thân gỗ có một sự hấp dẫn nhất định đối với Linh Hoa Linh Thảo, lò luyện đan bằng gỗ có thể khóa chặt linh lực ở một mức độ nào đó, lò luyện đan lúc trước của Đoạn Ngọc Giác làm bằng gỗ Huyền Mộc vạn năm. Thế nhưng người nơi này tựa hồ không biết được điểm này, đương nhiên, cũng không thể nói không ý thức được, Đoạn Ngọc Giác nhíu nhíu mày, chỉ là bọn hắn sẽ không làm thôi.
Nơi này cũng không có linh mộc, căn bản không có vật liệu để làm lò luyện đan, các loại gỗ khác cũng cực dễ cháy, cho nên lò luyện đan nói chung đều làm bằng hợp kim, loại lò luyện đan này có một sự tổn hại nhất định đối với Linh Hoa Linh Thảo.
Đoạn Ngọc Giác nhận lấy lò luyện đan, nói một tiếng cám ơn, cầm trong tay bắt đầu nghiên cứu, lúc này mọi người đã bắt đầu cân nhắc sự tình gác đêm.
“Hai hai một tổ, ” Thất Sân suy nghĩ một chút, nói, “Đoạn Ngọc Giác cùng Tây Hoán Doanh một tổ gác đêm trước, Phong Minh cùng Tiếu Hồn Chi một tổ gác tiếp theo, tớ và Kỳ Cảnh Lê một tổ gác sau cùng, mọi người không thành vấn đề đi?”
Có vấn đề, Đoạn Ngọc Giác nhíu mày một cái, cuối cùng cũng không có nói cái gì. Nhân thủ có vũ lực của bọn họ quá ít, căn bản không làm được tùy tâm sở dục, mặc kệ sắp xếp như thế nào đều tồn tại nguy hiểm, vì vậy cũng không tiếp tục nói nữa, những người khác cũng không có dị nghị, liền an bài như vậy đi.
Ngủ ở nơi này, các thú nhân tự nhiên không có chuyện gì, thế nhưng trời vô cùng lạnh, lấy thể chất của giống cái và á giống cái, có thể hay không sinh bệnh cũng thật chưa biết. Vốn là Tiếu Hồn Chi còn lo lắng một chút, kết quả chỉ chớp mắt liền nhìn thấy Phong Minh ngủ còn say hơn hắn, nhất thời khóe miệng giật một cái, cũng dựa vào một thân cây ngủ xuống.
Đoạn Ngọc Giác làm cho cây đuốc cháy nhỏ một chút, miễn cho hỏa diễm đem dị thú hấp dẫn lại đây, cầm lấy lò luyện đan chất liệu gỗ kia bắt đầu luyện. Tây Hoán Doanh yên tĩnh ngồi ở trước đống lửa, nhờ ánh lửa nhìn thanh kiếm kia của mình, một chút động tĩnh đều không có.
Chỉ có thể dùng ba lần, Đoạn Ngọc Giác im lặng im lặng tính toán một chốc, một nồi đan dược cấp thấp ‘Thanh’, tự nhiên là chuẩn bị cho thú nhân, một nồi đan dược cấp một ‘Ly’, lực sát thương của loại đan dược này cũng không phải đặc biệt cao, nhưng là mình chỉ có vật liệu để luyện chế nó, loại đan dược có lực sát thương cao khác cậu làm không được a, cuối cùng chế tác một nồi ‘Giải độc đan’ đi, độc vật trong sâm lâm tương đối nhiều. Được rồi, trên thực tế là ‘Giải độc đan’ mùi vị tốt vô cùng, chua xót ngọt ngào, phi thường thích hợp làm cơm tối.
Kỳ thực, cậu chỉ là đói bụng mà thôi ╮(╯_╰)╭
Đoạn Ngọc Giác lặng yên chế tác ba nồi đan dược kia, tìm chút lá gói kỹ, “A ——!”
Đột nhiên, Tiếu Hồn Chi bị giơ lên cao, một vật thể như là dây leo giơ hắn lên cao! Gai trên dây leo xuyên qua vai hắn, chỉ nghe một tiếng xoạt xoạt, Tiếu Hồn Chi mạnh mẽ giãy dụa, không chỉ không giãy ra được, trái lại càng bó càng chặt!
Khôn Giảo Đằng Mạn?! Vì sao lại đột nhiên công kích Tiếu Hồn Chi?! Thất Sân đứng dậy ngưng trọng nhìn này đó dây leo, lỗ mãng quá khứ chỉ có thể tăng cường Tiếu Hồn Chi gánh vác.
Khổn Giảo Đằng Mạn sẽ không chủ động công kích người a? Chẳng lẽ là người làm? Trong con ngươi của Thất Sân chợt lóe lên một tia tối tăm.
“Ha ha ha các ngươi cố gắng hưởng thụ một chút đi, trường học đệ nhất đế quốc, ha ha, cũng không nhìn các ngươi xứng hay không xứng!” Một thanh âm truyền tới, tiếng cười tùy tiện khiến người rất là chán ghét.
Đoạn Ngọc Giác nói một cách lạnh lùng: “Cho ngươi một cơ hội, làm nó buông ra!”
Khảo nghiệm trình độ đẳng cấp là tiến hành trong một khoảng thời gian nhất định, tất cả trường học đều phải tiến hành kiểm tra trong khoảng thời gian này, căn bản là không thể xác định được trong sâm lâm bây giờ có bao nhiêu người của những trường học nào, bình thường cũng chính là thông qua đồng phục học sinh để phân chia trường học của mỗi người.
Mà hiện tại rất rõ ràng, có những trường học khác nhận ra bọn họ, đồng thời ý đồ phá rối nhiệm vụ của bọn họ, Tiếu Hồn Chi bị cột như thế, bọn họ làm sao có thể tiến hành những nhiệm vụ khác?
“Buông ra? Các ngươi nằm mơ! Trường học đệ nhất đế quốc? Ha ha ha! Ta ngày hôm nay liền muốn để cho các ngươi một người cũng không có thể thông qua kiểm tra trình độ đẳng cấp học nghiệp! Để cho các ngươi lại càn rỡ thử xem?!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...