Tiệc tối lúc kết thúc xem như là chủ và khách đều vui vẻ, Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác đưa tiễn khách nhân sau cùng, ở bên trong đại sảnh chần chờ không đi, Mông Kình Nhận mặt dày muốn lưu lại, chạy xung quanh Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác cuối cùng cũng không có phát hiện ý đồ của Mông Kình Nhận, nói: “Sắc trời không còn sớm, ” cho nên ngươi đi nhanh lên.
Hoàn toàn không có nghe hiểu ý tứ của Đoạn Ngọc Giác, Mông Kình Nhận cười cười, “Đúng a, sắc trời không còn sớm, chúng ta tắm rửa rồi ngủ đi.”
Đoạn Ngọc Giác nói trắng ra: “… Anh cần phải đi.”
Tâm linh thủy tinh của Mông Kình Nhận bị nát vụn, chuyện này làm sao cùng kịch bản đã định ra không giống nhau a! Tiểu giống cái không phải rất chờ mong mình lưu lại sao?
Đây chẳng lẽ là… Muốn cự tuyệt còn nghênh đón? Trong mắt Mông Kình Nhận lóe lên một tia sáng, Mông Kình Nhận nhìn tiểu giống cái, trong lòng biết tiểu giống cái của mình là đang xấu hổ!
Được rồi, mình phải bao dung tiểu giống cái thẹn thùng ngại ngùng, tiểu giống cái ngại ngùng như thế làm sao có khả năng chủ động mời mình lưu lại đây? Còn không phải là muốn mình chủ động!
Mông Kình Nhận mở cờ trong bụng, chỉ cần không phải tiểu giống cái mở miệng đuổi mình đi là tốt rồi, Mông Kình Nhận để sát vào Đoạn Ngọc Giác, đem tiểu giống cái ôm vào trong lòng, ngón tay ôn nhu vuốt ve sợi tóc của Đoạn Ngọc Giác, cảm thụ được xúc cảm mềm mại kia”Tiểu Giác, chuyện tối hôm nay ta rất xin lỗi, đều là bởi vì ta, nếu như không phải ta tùy hứng mời Diệp Vụ Hoa, thì sẽ không xuất hiện chuyện như vậy …”
Trong thanh âm trầm thấp của Mông Kình Nhận tràn ngập hối hận, đè nén làm cho lòng người đau, trên khuôn mặt anh tuấn cũng có một tia áy náy cùng thống khổ, Đoạn Ngọc Giác tuy rằng không biết tại sao Mông Kình Nhận sẽ thống khổ như vậy, thế nhưng thân là hoa yêu làm sao có thể để cho bạn lữ của mình thống khổ chứ?
Vì vậy Đoạn Ngọc Giác mặt than nghiêm túc nhìn Mông Kình Nhận, muốn đi an ủi hắn, thế nhưng bản thân cậu cũng không có kinh nghiệm an ủi người, đến nửa ngày mới lên tiếng: “Ta cũng mời Dịch Khanh Văn, coi như không có Diệp Vụ Hoa, Dịch Khanh Văn cũng có thể nháo lên.”
Mông Kình Nhận nhìn nghiêm túc tiểu giống cái, nghĩ thầm tiểu giống cái chẳng lẽ đang an ủi hắn? trong con ngươi của Mông Kình Nhận nhanh chóng lóe lên một nụ cười, xem ra quyển (101 cách lấy lòng giống cái) kia vẫn có chút dùng, ít nhất câu “Giống cái đều là mềm lòng, yếu thế thích hợp sẽ giúp bạn tranh thủ được ‘Lợi ích’ lớn nhất” vẫn rất tiện dụng.
“Tiểu Giác thực sự không trách ta?” Mông Kình Nhận thích hợp để cho bên trong mắt của mình xuất hiện chút đau thương cùng do dự, “Sau buổi lễ đính hôn những đôi phu phu khác sẽ cùng ở chung, mà Tiểu Giác lại không muốn để cho ta ở cùng em, có phải là…”
Lời của Mông Kình Nhận còn chưa dứt, cứ như vậy thẳng tắp nhìn Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác tự nhiên không biết ‘Quy củ’ gì đó, chỉ cho là Mông Kình Nhận đang nói thật mà mình cũng không để ý đến tâm tình của hắn, trong lòng đột nhiên có chút áy náy, vì vậy lên đường: “Vậy thì ở lại đây đi!”
Lúc này Đoạn Ngự Lăng sớm đã bị phụ thân của mình lôi đi, ngày thứ hai biết đệ đệ mình cùng người nào đó ở chung còn tưởng rằng đó là ý nguyện của chính đệ đệ của mình, hoàn toàn không biết đệ đệ mình là bị người bắt cóc! Ở chung cái quỷ gì a? Làm gì có loại chém gió tầm thường thế này!
Trong lòng Mông Kình Nhận vui vẻ, liền biết tiểu giống cái quả nhiên cũng là hi vọng mình lưu lại, thực sự là đứa nhỏ biệt nữu đáng yêu a, Mông Kình Nhận tâm tình rất tốt mà xoa xoa tóc tiểu giống cái, chất tóc của tiểu giống cái rất mềm mại, Mông Kình Nhận thích nhất vò tóc Đoạn Ngọc Giác, mềm mại thật như cả người đều ỷ lại vào mình.
Thể diện của tiểu giống cái quá mỏng mình chỉ có thể chủ động nhiều hơn, Mông Kình Nhận tiếc nuối nghĩ, không nhìn thấy tiểu giống cái chủ động cũng là có chút tiếc nuối, thế nhưng tiểu giống cái xấu hổ cũng rất đáng yêu, tình cảnh sau này tiểu giống cái ở trong một số trường hợp mặt đỏ tới mang tai không nói được lời nào rất đáng yêu a, nghĩ như thế, Mông Kình Nhận đột nhiên phát hiện nửa thân dưới của mình có biến hóa, nụ cười trên mặt cứng đờ, vội vàng vận dùng vũ lực đem mong muốn của mình đè ép xuống.
Tiểu giống cái còn quá nhỏ, không thể làm sợ tiểu giống cái, nhịn thêm, lúc kết hôn là được rồi! Con ngươi Mông Kình Nhận đầy thâm thúy mà nhìn Đoạn Ngọc Giác, không biết đang suy nghĩ gì.
Đoạn Ngọc Giác nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nếu đây là một loại phong tục, vậy hai người bọn họ cần phải ở cùng một chỗ đi? Tuy rằng Đoạn Ngọc Giác vẫn là có chút biệt nữu, thế nhưng hai người đều đính hôn hẳn là cũng không có gì đi, Dịch Khanh Văn cùng Diệp Vụ Hoa không phải là ở cùng một chỗ sao? Vậy cậu cùng Mông Kình Nhận hẳn là cũng không sao chứ?
Cho nên nói, không biết phong tục sẽ hại chết người, Đoạn Ngọc Giác dẫn Mông Kình Nhận đang trong trạng thái tâm tình vui sướng về phòng của mình, vừa mở cửa phòng vừa nói: “Cần tôi bố trí một số quyền hạn cho anh không?”
Mông Kình Nhận đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi từ chối, thế nhưng cũng sẽ không trực tiếp tiếp thu, mà là yếu ớt thở dài nói: “Tiểu Giác không hy vọng cùng ta ở cùng một chỗ sao?”
Đoạn Ngọc Giác bởi vì một câu nói của Mông Kình Nhận mà nội tâm bất an, trực tiếp cho thêm dấu vân tay của Mông Kình Nhận vào, đem quyền hạn chia sẻ cho Mông Kình Nhận, mang theo Mông Kình Nhận tiến vào phòng của mình, Đoạn Ngọc Giác suy nghĩ một chút, cảm thấy được Mông Kình Nhận là bạn lữ của mình như vậy bọn họ chia sẻ tất cả là phải, những hoa yêu khác đều làm như thế a.
Mông Kình Nhận quan sát gian phòng của Đoạn Ngọc Giác, gian phòng rất đơn giản, không có mấy món đồ chơi lung ta lung tung mà giống cái thích, chỉ có một con gấu bông mềm mại hơn một thước, Mông Kình Nhận lén lút ở trong lòng ghi nhớ điểm này, hôm nào mua cho tiểu giống cái một con lớn hơn, tiểu giống cái của mình có vẻ rất thích những thứ đồ chơi nhiều lông mềm mại, chính là con gấu có chút không dễ nhìn lắm, mua một con ngân lang bông về đi.
Mông Kình Nhận tuyệt đối sẽ không thừa nhận mua ngân lang bông về là bởi vì hình thái thú của mình là một con ngân lang đâu.
Màu sắc là màu xanh da trời, Mông Kình Nhận lại một lần nữa lén lút nhớ kỹ, tiểu giống cái tựa hồ rất yêu thích màu xanh da trời, trên bàn bày kính mắt giả lập cùng một cái đĩa nhỏ đựng trái cây, ồ, Tiểu Giác thích ăn trái cây? Không phải chán ghét ăn trái cây sao?
“Tiểu Giác, ” Mông Kình Nhận cầm lấy một trái cây màu trắng, hỏi, “Em thích ăn trái cây sao?”
“Yêu thích a, ” Đoạn Ngọc Giác vừa lật lên cái gì bên trong tủ quần áo của mình, vừa nói.
Bàn tay Mông Kình Nhận căng thẳng, trên mặt lại bất động thanh sắc, “Em có thích trái cây ta đưa cho em ngày đó không?”
Đoạn Ngọc Giác ngồi xổm người xuống tiếp tục lật lên tủ quần áo, “Đương nhiên a, tôi rất yêu thích những trái cây kia.”
“Không phải là bởi vì những trái cây kia là ta đưa cho em nên em mới thích?” Mông Kình Nhận chưa từ bỏ ý định hỏi.
“Dĩ nhiên không phải, ” Đoạn Ngọc Giác rất khẳng định nói, “Tôi không thích ăn, bất luận ai cho tôi tôi cũng sẽ không ăn.”
Mông Kình Nhận đột nhiên cảm thấy ngực trúng một kiếm, hắn rõ ràng cảm thấy được khi đó tiểu giống cái là không thích ăn trái cây! Chẳng lẽ, mình hiểu sai ý tứ của tiểu giống cái sao?
Mông Kình Nhận đột nhiên sâu sắc chịu đả kích.
Tại sao mình lúc trước sẽ cảm thấy Tiểu Giác không thích ăn trái cây đây? Mông Kình Nhận cau mày suy tư, là bởi vì khi đó biểu tình của tiểu giống cái tựa hồ vô cùng chán ghét, là bởi vì bệnh tâm lý của Tiểu Giác sao? Mông Kình Nhận cau mày, có chút đau lòng.
Mình có biết bệnh của tiểu giống cái, tiểu giống cái cũng không thể hoàn thành một nụ cười, như vậy ngày đó mình nhìn thấy biểu tình chán ghét của tiểu giống cái có phải là tiểu giống cái đang cười không?
Càng cảm thấy cái suy đoán này có khả năng, Mông Kình Nhận nhìn còn Đoạn Ngọc Giác đang tìm kiếm một cái gì đó trong tủ quần áo nói: “Tiểu Giác, em có thể cười một cái cho ta xem được không?”
Thân thể Đoạn Ngọc Giác đột nhiên cứng đờ, cậu xoắn xuýt đứng lên, thân là một hoa yêu biết đảm đương, đương nhiên phải thỏa mãn ý muốn của bầu bạn, nhưng là mình —— sẽ không cười a ngã!
Đoạn Ngọc Giác đưa lưng về phía Mông Kình Nhận, tự nhiên không thấy rõ biểu tình Mông Kình Nhận, Mông Kình Nhận khe khẽ thở dài, ngữ khí cô đơn, “Thôi, Tiểu Giác không thích cũng không cần nở nụ cười…”
Con ngươi thâm thúy màu bạc của Mông Kình Nhận nhìn phía sau lưng Đoạn Ngọc Giác, trong con ngươi là thâm trầm trước nay chưa từng có, Diệp Vụ Hoa, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ngươi!
Đoạn Ngọc Giác quay người lại, do dự kéo kéo khóe miệng, Mông Kình Nhận trong lòng tê rần, vội vàng đem tiểu giống cái ôm lấy, an ủi vuốt đầu Đoạn Ngọc Giác, nói: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, chúng ta không cười, ngoan, không thương tâm, ngoan.”
Đoạn Ngọc Giác: “…”
“Tôi vừa nãy đang cười!” Đoạn Ngọc Giác tự giận mình nói, thân thể Mông Kình Nhận ngẩn ra, đem Đoạn Ngọc Giác vùi đầu vào trong lồng ngực của mình, đau lòng vuốt phía sau lưng Đoạn Ngọc Giác, rốt cuộc là đả kích gì làm cho một giống cái vốn hoạt bát nay lại không nở nổi một nụ cười cơ chứ? Diệp Vụ Hoa, trong con ngươi của Mông Kình Nhận không hề che giấu chút sát ý nào, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn thống hận một thú nhân như thế, hận không thể đem hắn lột da!
Thân thể Đoạn Ngọc Giác dần dần trở nên mềm xuống, đây là lần đầu tiên cậu thấy ấm áp khi được Mông Kình Nhận ôm vào lòng như vậy, ấm áp phảng phất dung nhập tứ chi của cậu, làm cho cả người cậu đều có cảm giác ấm áp nhẹ nhõm sung sướng.
“Tiểu Giác, ” Mông Kình Nhận cúi đầu, ghé vào bên tai Đoạn Ngọc Giác, đầu Đoạn Ngọc Giác còn dán vào lồng ngực Mông Kình Nhận, tư thế của hai người có một sự ấm áp không nói ra được, “Sau này mỗi ngày ta đưa cho em một loại trái cây có được hay không?”
“Hảo, ” trước khi Đoạn Ngọc Giác lên tiếng, Mông Kình Nhận cũng đã tự trả lời,
“Tiểu Giác, ” Mông Kình Nhận thả ra cánh tay giam cầm Đoạn Ngọc Giác, con mắt nghiêm túc nhìn con ngươi màu đen của Đoạn Ngọc Giác, gằn từng chữ một, “Ta sẽ tốt với em, rất tốt rất tốt.”
“Ân, ” Đoạn Ngọc Giác khẽ đáp lời, trong đáy lòng chảy ra một loại ấm áp kì quái, cậu không hiểu cái cảm thụ kia, chỉ cảm thấy rất thoải mái.
Mông Kình Nhận cười nhạt vuốt đầu Đoạn Ngọc Giác, “Mệt mỏi sao?”
“Ân, ” Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu, rời khỏi ngực hắn, lấy ra thứ gì đó trong ngăn kéo, nói: “Anh trước tiên mặc cái này có được hay không? Tôi không có cái khác.”
Đó là một bộ áo ngủ mao nhung nhung, nhìn kỹ còn thấy đều là hoa văn màu vàng cùng màu đen, rất có thể chính là quần áo lão hổ trong truyền thuyết!
Hiện tại là tháng mười, khí trời buổi tối rất lạnh, nhiệt độ của đại lục vốn là thấp, các thú nhân không sợ cái gì, thân thể giống cái yêu kiều tự nhiên cần chú ý nhiều hơn, cho nên áo ngủ Đoạn Ngọc Giác tựa hồ cũng là mao nhung nhung, mặc ấm áp một ít.
Mông Kình Nhận trầm mặc nửa ngày, mới tiếp nhận, lật hai lần nói: “Ta không mặc vào được, số này quá nhỏ.”
“Làm sao bây giờ?” Đoạn Ngọc Giác khổ não xoa xoa tóc, “Đây là áo ngủ cỡ lớn nhất của tôi!”
Mông Kình Nhận cũng không quan tâm áo ngủ đêm nay của mình là gì, không có quần áo ngủ cũng không đáng kể, trái lại hỏi Đoạn Ngọc Giác, “Áo ngủ của em như thế nào a?”
Đoạn Ngọc Giác từ bên trong tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo khác, cũng là quần áo mao nhung nhung, thế nhưng là là hai màu trắng đen, trên áo cư nhiên còn có hai cái lỗ tai!
Này rõ ràng chính là một trang phục giả mèo! Mông Kình Nhận trong lòng cào tâm cào phổi, quả thực là không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác mặc vào bộ quần áo này!
Tuyệt đối sẽ manh, chết, người!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...