Mũi đao hạ xuống, Cận Lăng nhắm mắt lại chờ đợi cái loại cảm giác kinh khủng do kim loại đâm vào thân thể. Cái loại thanh âm đó vốn cũng không mấy đáng sợ, nhưng nếu phát sinh trên thân thể người mình yêu nhất, trơ mắt nhìn ái nhân bị mình giết chết như vậy, có thể nói là chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới.
Một hòn đá nhỏ bay qua như tia chớp, ngay lúc chỉ mành treo chuông đánh rơi kiếm trên tay Cận Lăng.
Kiếm lượn vòng vút lên trời cao, phản xạ ra hàn quang đáng sợ. Cận Lăng nắm lấy tay phải bị nội lực cường đại chấn đau.
Tại sao? Tại sao hắn làm cái gì cũng sai, làm cái gì cũng thất bại. Vốn tưởng rằng hy sinh bản thân thành toàn cho Bi Mạt, ai ngờ lại tạo thành hậu quả hôm nay? Hiện giờ khó khăn lắm mới tìm thấy hy vọng duy nhất cứu Bi Mạt, lại biến mất trên tay mình… Được rồi! Nếu trời bất dung họ, vậy cầu một cái chết vẫn có thể chứ?
Mà hiện tại, dù là muốn vậy cũng khó khăn như thế sao?
Kiếm vô lực rơi vào bụi hoa cách Cận Lăng không xa, Cận Lăng không quay đầu lại cũng biết là ai ngăn trở hắn.
” Tiền bối, nếu ngươi không muốn, cũng không có cách cứu chúng ta, tại sao hiện tại lại ngăn cản ta?”
Thanh âm Cận Lăng tuyệt vọng mà phẫn nộ.
” Thôi! Thôi!”
Thân ảnh lão giả bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Cận Lăng, bất quá ánh mắt Cận Lăng vẫn dừng trên mặt Bi Mạt.
” Lão nhân ta sống hơn tám mươi năm, tự nhận không có bao nhiêu chuyện mình nhìn nhầm. Hôm nay sao lại ngã nhào đúng ngay các ngươi? Rõ là tuổi già khó giữ, tuổi già khó giữ!”
” Thỉnh ngài đừng nói lời không liên quan nữa, rời khỏi nơi này đi! Coi như ta cầu ngài! Lưu chút thời gian an tĩnh cuối cùng cho chúng ta đi! ”
Cận Lăng nắm tay Bi Mạt, Mạt, ngươi cấp cho ta sức lực. Nếu lại có người nào đến ngăn cản ta một lần nữa, ta sao còn có thể hạ thủ giết ngươi?
” Tiểu tử, đừng vội vã đuổi ta đi, nghe ta nói hết mấy câu, không cần ngươi đuổi, ta cũng tự động biến mất.”
Lão giả vuốt vuốt chòm râu tuyết bạch.
” Biết tại sao ta lập lời thề tuyệt đối không cứu chữa tình nhân không? Hơn hai mươi năm trước, từng có mấy cặp xưng tình nhân cũng đến cầu ta chữa bệnh cho một người trong bọn họ như các ngươi. Họ thề non hẹn biển, một đôi hơn một đôi chân thành tha thiết, một đôi hơn một đôi nhiệt huyết sôi sục. Ta từng cho rằng, sẽ thấy được tình yêu chân chính ở họ. Ta cũng không chỉ một lần nói cho họ phương pháp giải độc, nhưng sau khi họ biết được phương pháp giải độc, lời thề gì đó lúc trước, quan hệ gì đó ràng buộc, toàn bộ tan biến. Còn lại chỉ có sợ hãi, lo lắng, chần chừ, còn có… phản bội.”
” Tiền bối, ta…”
Cận Lăng rốt cuộc ngẩng đầu nhìn gương mặt tang thương của lão giả.
” Tiểu tử, hãy nghe ta nói hết!”
Lão giả ngắt lời Cận Lăng.
” Vì họ không có cách nào trả giá cực đại như thế, để bảo toàn bản thân, họ lựa chọn hy sinh tình yêu…”
” Nên ta mới lập lời thề, về sau quyết không đem phương pháp này nói cho tình nhân đến xin ta giúp đỡ. Như vậy, nếu một người trong họ chết đi, thì cứ để oán khí đó tích trên người lão nhân này, tội danh thấy chết mà không cứu để ta gánh vác. Để bảo toàn cái gọi là ‘ tình yêu’ của bọn họ.”
” Nhưng… Tiền bối không phải nói không có giải dược sao?”
Cận Lăng tái mặt hỏi.
” Tiểu tử, ta nói không có giải dược, cũng không phải nói không có biện pháp giải độc! Bất quá cái giá phải trả để giúp hắn giải độc, ngươi hẳn là có thể minh bạch là cái gì.”
Lão giả ánh mắt thâm trầm nhìn Cận Lăng.
” Cái giá? Cái giá gì? Trên thế giới này còn có cái gì đáng quý hơn sinh mệnh sao? Ta chết còn không sợ, còn có thể để ý phải trả cái giá gì sao?”
” Rất tốt, nhìn hai người các ngươi cùng chết, còn không bằng thành toàn cứu tiểu tình nhân cho ngươi. Như vậy, hôm nay là do ngươi tới đánh vỡ lời thề của ta! Giúp ta thấy được tình yêu chân chính!”
Lão giả nói xong, bỏ lại một tờ da dê, dần rời xa…
” Tiền bối! Ngươi biết không? Cảm giác thật sự yêu một người…. Là không để ý thân phận, giới tính đối phương… Thậm chí sẽ không để ý hắn là người hay vật, yêu hắn, có thể hy sinh mọi thứ vì hắn, mọi thứ ngài hiểu không?”
Cận Lăng hướng bóng dáng đi xa hô to.
” Tiền bối, cám ơn ngài cứu Bi Mạt! Chờ hắn tỉnh, nói với hắn giúp ta, nếu có kiếp sau, ta cùng hắn tái trồng một sơn cốc hồ điệp lan! Một sơn cốc hồ điệp lan…”
Thân thể Lão giả rõ ràng cứng ngắc một chút, sau đó lại tiếp tục chậm rãi đi hướng phương xa…
“《 Thôi công hoán huyết pháp 》?”
Nhìn theo lão giả rời xa, sau khi thân ảnh lão giả biến khỏi tầm mắt mình, Cận Lăng vội vàng xem miếng da dê.
Phương pháp thật sự cực kỳ đơn giản, thậm chí có thể nói là phương pháp giải độc toàn năng. Bất quá… Cận Lăng rốt cuộc hiểu được tại sao phản bội lại phát sinh trên người các cặp tình nhân đến trước nhiều như vậy.
Chỉ cần người có chút nội công tu vi, dùng nội lực đem máu trên thân thể trúng độc chuyển qua người mình là có thể giải độc cho đối phương, thật ra tương đương với đem độc từ cơ thể này chuyển qua cơ thể kia,
Mà người dùng Thôi công huyết pháp, vô luận độc gì đều độc phát thân vong trong một canh giờ. Dù kiếm được giải dược trước thời hạn, cũng sẽ tạo thành tổn hại cho thân thể do đã dùng phương pháp này, trở thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Không có thời gian suy nghĩ nữa, Cận Lăng lấy kiếm vạch lên lòng bàn tay mình, máu đỏ tươi rơi xuống như nước mắt, tích trên từng đóa hồ điệp lan, màu sắc choáng váng ghê người.
Cũng rạch một đường trên tay Bi Mạt, hai người ngồi xếp bằng đối diện, thương khẩu máu đặc màu đen chảy xuôi cùng thương khẩu đỏ thắm của Cận Lăng tiếp hợp cùng một chỗ, Cận Lăng theo phương pháp trên tấm da dê, thổ nạp vận dụng nội công, dễ dàng có thể cảm thấy máu hai người không ngừng trao đổi.
” Mạt, lúc trước ngươi còn trách ta, trách ta luôn lạnh lùng với ngươi, dù ngươi nói yêu ta, ta cũng không đáp lại gì cho ngươi, hơn nữa cơ hồ không có nói câu ta yêu ngươi với ngươi…”
Nước mắt ấm áp chảy xuống.
” Nhưng, nếu không phải yêu, là nam nhân, ta sẽ không cam tâm tình nguyện thần phục dưới thân ngươi, cũng sẽ không vì muốn bảo toàn ngươi mà cam nguyện lưng đeo tội danh phản bội, hiện tại lại càng không đi cứu ngươi ngay lúc mình có dịp chạy thoát… Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…”
” Trước kia ta không nói là do ta cảm thấy câu yêu bắt trên miệng là không đáng tin cậy, nhưng hiện tại ta rất hối hận. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, ta mỗi ngày đều phải nói với ngươi vô số lần câu ‘ ta yêu ngươi’…”
” Nhưng bây giờ có nói… Bây giờ có nói cũng đã không kịp rồi, mà ngươi cũng không nghe được… E rằng về sau, về sau cũng không còn cơ hội nói…”
Nước mắt sớm đã ướt đẫm cả khuôn mặt Cận Lăng, dù lòng bàn tay hai người tương hợp, nhưng chia cách giữa họ cũng là khoảng cách sinh tử xa xôi nhất.
Vận công nửa canh giờ, Cận Lăng cùng Bi Mạt sớm đã mồ hôi ướt đẫm lưng. Cận Lăng mỉm cười tái nhợt, bởi vì hắn thấy lòng bàn tay Bi Mạt chảy ra máu đỏ tươi.
Cận Lăng xé y phục mình băng bó thương khẩu cho Bi Mạt, không chút lo lắng đến bản thân.
Một lần nữa đặt Bi Mạt vào trong bụi hoa, chăm chú nhìn mặt người yêu một lần cuối cùng, ông trời ơi! Cứ được nhìn mãi thì tốt quá rồi…
Hồ điệp lan bên cạnh tựa hồ cũng cúi đầu bi ai, thương tiếc cho tình nhân chịu đầy đau khổ. Ngay cả Bi Mạt hôn mê mày cũng cau lại không duyên cớ, dù chìm sâu trong bóng tối vô hạn nhưng cũng có thể cảm nhận được bi thương của ái nhân…
” Hoàn hảo, ít nhất thứ chảy trong thân thể ngươi chính là máu của ta… Ông trời có thể cướp đi sinh mệnh chúng ta, nhưng vĩnh viễn không đoạt được tình yêu ta đối với ngươi… Ta vĩnh viễn đều ở cạnh ngươi, ngươi hảo hảo sống sót. Thay ta, thay ta sau này nhìn lên thiên không cùng thế giới…”
Cánh môi băng lãnh hôn một lần cuối cùng lên Bi Mạt, Cận Lăng cũng không quay đầu lại đi xa khỏi y…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...